Lần này Ninh Du không thể để Lý Mộ đi vòng quanh làng lần nữa, bởi vì cậu đã phải vừa đe dọa vừa cầu xin, thật vất vả mới làm Lý Mộ đưa mình xuống núi.
Trong nhà vệ sinh trống trải thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, Ninh Du mặc quần tây còn chưa khô, thân dưới lạnh cóng, cậu lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện nhiệt độ lúc này đã xuống dưới độ, rõ ràng là ban ngày vẫn còn hơn mười độ, chênh lệch nhiệt trong ngày quả thực quá lớn.
Thoát khỏi phần mềm thời tiết, biểu tượng wechat hiển thị tin nhắn chưa đọc từ Lý Triều, là một câu chúc ngủ ngon.
Bởi vì trên núi không có gì giải trí, nên Ninh Du đi ngủ sớm như Lý Mộ, vô tình bỏ lỡ tin nhắn, nhưng trả lời lúc này thì thật kỳ quái, cho nên Ninh Du do dự một hồi, cuối cùng vẫn cất điện thoại vào túi.
Sau khi dọn sạch đồ trong bụng, Ninh Du dành vài phút trong nhà vệ sinh để xây dựng tinh thần.
Một lần lạ, hai lần quen, hiện tại cậu đã có một loại cảm giác bất chấp tất cả, dù sao thì Lý Mộ cũng là một kẻ thô bạo không thèm để ý, cậu tại sao phải quan tâm đến cái nhìn của anh ta chứ?
Cho dù là xả trong rừng hay bị tiêu chảy vào nửa đêm, cũng chỉ có Lý Mộ biết về những điều này, hơn nữa Lý Mộ không thuộc giới xã hội của cậu, có nghĩa là hình ảnh của cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi nó.
Nghĩ đến đây, Ninh Du cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Khi cậu từ nhà vệ sinh bước ra, ghế lái của chiếc xe bán tải đã không thấy ai nữa.
Lúc đến gần, hóa ra Lý Mộ đã ngả lưng ghế, tranh thủ ngủ chờ Ninh Du đi ra.
Ban đêm gió mạnh càng thêm cuồng bạo, áo khoác ngoài của Ninh Du không phải là loại áo dày chống sương giá, cậu run rẩy bước lên xe, nhanh chóng dùng hơi thở sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo của mình.
Bên kia Lý Mộ ngủ không sâu lắm, nhìn thấy Ninh Du lên xe, liền ngồi thẳng trở lại, lười biếng hỏi: “Thoải mái không?”
Ninh Du không sợ cái gì, chỉ sợ bị Lý Mộ trêu.
Rõ ràng câu hỏi này có chưa ý giễu cợt, cậu không biết trả lời như thế nào, cuối cùng lại là thành khẩn xin lỗi: “Thực xin lỗi đã quấy rầy giấc ngủ của anh.”
Lý Mộ bỏ suy nghĩ muốn cười sang một bên, liếc mắt nhìn Ninh Du, chỉ thấy chiếc chóp mũi xinh đẹp ửng đỏ vì lạnh, theo lực hít thở mà phồng lên.
Anh lấy một chiếc áo khoác dự phòng ở ghế sau, tùy tiện ném lên đầu Ninh Du, nói: “Cầm lấy đi.”
Mùi thơm thảo dược xông lên mặt, Ninh Du từ dưới lớp áo thò ra hai con mắt, hít một hơi, kết quả là hít toàn mùi mồ hôi và bụi.
Không biết áo khoác đã ở ghế sau bao lâu, Ninh Du nâng cằm lên, lộ ra cả khuôn mặt, thì thào nói: “Có mùi hôi.”
Lý Mộ giả vờ muốn đem áo khoác cất đi: “Vậy đưa nó cho tôi.
“
“Không.” Ninh Du quấn chặt áo khoác, “Tôi lạnh.”
Ninh Du cởi quần tây đen treo bên lò sưởi tiếp tục hong.
Đến sáng hôm sau, nó đã khô hoàn toàn, khi mặc lên người vẫn còn vương lại hơi ấm.
Lý Mộ đang xay hạt cà phê trong bếp, khi thấy Ninh Du thức dậy, anh hỏi: “Cậu uống cà phê Mỹ hay latte?”
Hai thứ kia đơn giản chỉ khác nhau ở chỗ hoặc là thêm nước hoặc là thêm sữa, lý trí muốn Ninh Du chọn cà phê Mỹ, nhưng sự không chịu thua kém khiến cậu từ bỏ lựa chọn an toàn.
“Tôi uống latte.” Ninh Du đi tới bồn rửa tay.
“Cậu chắc chứ?” Lý Mộ nhướng mày hỏi.
“Tôi không yếu ớt như vậy.” Ninh Du đáp lại.
“Được thôi.”
Lý Mộ không quan tâm, tuy rằng có lúc anh cảm thấy Ninh Du rất khó hầu hạ, nhưng nhìn thiên nga trắng tao nhã ngượng ngùng, Lý Mộ sẽ thấy có chút buồn cười.
Sau khi Ninh Du nhàn nhã rửa mặt xong, Lý Mộ bên này vừa lúc dùng máy pha cà phê để đánh bọt sữa.
Anh lắc bình sữa trong tay để bọt sữa mịn và đều, sau đó gõ hai lần lên bàn để làm vỡ bọt sữa lớn hơn trong bình, sau đó bất chợt, anh đổ nó ra cốc cà phê vẽ thành một bức tranh.
Khi Ninh Du đến bàn và ngồi xuống, thứ đập vào mắt cậu là một con thiên nga trắng giống như thật đang trôi trong chiếc cốc.
“Đây là?” Ninh Du kinh ngạc hỏi.
“Cậu.” Lý Mộ lau sạch sẽ bình sữa, rót thêm một cốc, tự mình vẽ một chiếc lá đơn giản.
“Anh đổ sữa vẽ thành sao?” Ninh Du biết Lý Mộ sẽ cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, nhưng cậu vẫn nhịn không được lấy di động ra, chụp bức thiên nga trắng mỹ lệ.
“Ừ.” Lý Mộ cầm lấy ly cà phê, ngồi xuống đối diện Ninh Du.
Bữa sáng hôm nay là bánh mì nướng, vẫn như cũ không phong phú, nhưng có lẽ là do sáng sớm đã bất ngờ, nên lát bánh mì bình thường cũng khiến Ninh Du cảm thấy hài lòng.
Tin nhắn tối hôm qua của Lý Triều còn chưa có hồi âm, Ninh Du liền gửi bức ảnh cậu vừa chụp, sau đó thêm vào dòng chữ: Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ rất sớm, không thấy tin nhắn.
【 Lý Triều: Chào buổi sáng.
】
【 Lý Triều: Con thiên nga này vẽ rất đẹp.
】
【 Lý Triều: Đó là nghệ thuật của cậu sao? 】
Ninh Du sao có thể biết loại nghệ thuật này, nhưng rõ ràng Lý Triều không hiểu tại sao cậu lại gửi bức ảnh đó, anh ta đang suy đoán ý đồ của cậu.
Kỳ thực Ninh Du không hề có ý tứ gì, cậu chỉ là muốn chia sẻ mà thôi.
Cậu đột nhiên nhận ra rằng “tăng tiến tình cảm” cũng có thể là một nhiệm vụ nặng nề đối với Lý Triều, bởi vì cậu chỉ tùy tiện gửi một bức ảnh bình thường, anh ta cũng sẽ vắt óc tìm cách tiếp tục chủ đề này
Với tinh thần tôn trọng lẫn nhau, Ninh Du quyết định đáp lại vài lời.
【 Ninh Du: Không phải tôi.
】
【 Ninh Du: Tôi chỉ chụp.
】
【 Ninh Du: Vì cảm thấy rất đẹp.
】
Sau khi đăng ba tin nhắn, Ninh Du cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ lịch sự nên cậu thêm câu hỏi khác.
【 Ninh Du: Anh biết không? 】
【 Lý Triều: Tôi cũng không.
】
【 Lý Triều: Nhưng em trai tôi biết, có cơ hội tôi sẽ để em ấy biểu diễn cho cậu xem.】
Đó chính là người em không có công việc đàng hoàng đó sao.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ninh Du, cậu em trai này sẽ không chạy đến đây trở thành nhân viên pha chế chứ?
Trong khi đang lưỡng lự không biết có nên tiếp tục nói về chủ đề của người em trai nữa hay không, Lý Triều đã chủ động chuyển sang một chủ đề khác.
【 Lý Triều: Đúng rồi, tôi đã hỏi người hướng dẫn, hôn này vẫn chưa thể bay được.
】
【 Ninh Du: Không sao đâu, tôi không vội.
】
【 Lý Triều: Tôi vội.
】
Nhìn thấy tin nhắn mới nhất, đầu óc Ninh Du bỗng nhiên bế tắc, không biết nên trả lời như thế nào.
Lý Triều nói mình rất vội, anh ta đang biểu đạt ý tứ của mình với cậu sao?
Vậy thì cậu cũng nên trả lời một cách lịch sự rằng mình cũng muốn gặp lại Lý Triều?
Nhưng mà …
Ninh Du nhìn Lý Mộ đang vắt sữa bò trong sân, cậu ta thật sự không vội vàng muốn gặp Lý Triều, bởi vì ở đây cậu còn chưa trải nghiệm đủ về cuộc sống.
Cuối cùng, chủ đề lại dừng lại ở Ninh Du.
【Ninh Du: Cảm ơn.
】
“Tôi có thể thử một chút được không?”
Dọn dẹp bàn xong, Ninh Du đi tới phía sau Lý Mộ, sốt sắng mà nhìn con bò lớn trước mặt.
Nói cũng lạ, sau khi bị mất mặt trước Lý Mộ cho đến lúc về nhà, Ninh Du đã buông lỏng tay chân, muốn thử những thứ trước đây cậu chưa từng thử, và vắt sữa bò là một trong số đó.
“Cậu muốn vắt sữa?” Lý Mộ dừng lại, không rõ hỏi Ninh Du.
Nhưng mà, công việc vắt sữa bò này cần thể lực, không phù hợp với đại tiểu thư chút nào.
“Dạy tôi đi.” Ninh Du ngồi xổm bên cạnh người Lý Mộ.
“Cậu rửa tay chưa?” Lý Mộ hỏi.
“Rửa sạch rồi.” Ninh Du đưa lòng bàn tay ra cho Lý Mộ xem, mùi xà phòng vẫn còn lưu lại trên đó.
“Rất đơn giản, làm giống như tôi,” Lý Mộ một bên làm mẫu, một bên nói với Ninh Du, “Nắm lấy vú của nó, tou, bóp thật mạnh, có thấy không?”
(Khum phải lỗi đâu nha, bản gốc nó cũng là “tou” không phải chữ hán, tui nghĩ đây là từ tượng thanh.)
Sữa trắng chảy thẳng vào trong xô sắt, nó dường như có một cảm giác nhẹ nhõm không thể giải thích được.
Ninh Du tiến lên một bước nhỏ, làm theo Lý Mộ cầm lấy bầu vú to lớn, tou, sau đó bóp nhẹ, có vài giọt chảy ra, không có cảm giác như núi lửa phun ra chút nào.
“Dùng sức.” Lý Mộ nói.
“Tôi sợ nó đau.” Ninh Du nói.
Xét cho cùng, bộ phận này rất đặc biệt, không thô và dày như những bộ phận khác, Ninh Du Luôn cảm thấy mình phải cẩn thận.
“Nó sẽ không đau.” Lý Mộ nói, “Nếu không vắt sữa, nó có thể bị sưng vú và viêm kết mạc, cho nên nếu bóp sạch sẽ thoải mái hơn.”
“Vậy sao?” Lần này Ninh Du tăng dần sức mạnh, đồng thời không quên quan sát phản ứng của con bò.
Nhưng, con bò lớn chỉ ngoe nguẩy cái đuôi của mình một cách nhàm chán, không đưa ra bất kỳ phản hồi nào với Ninh Du.
Với thái độ cực kỳ nghiêm túc, Ninh Du hỏi Lý Mộ, “Làm sao anh biết nó thoải mái? Nếu nó không biểu hiện ra ngoài và thực sự không hài lòng với lực tay của việc vắt sữa thì sao?”
“Sẽ không.” Lý Mộ nói, “Cậu chỉ cần bóp thật mạnh”
“Cái này có cơ sở khoa học nào không?” Ninh Du tiếp tục hỏi, “Làm sao để phán đoán nó thoải mái hay không thoải mái?”
Trán của Lý Mộ dần dần nổi đầy gân xanh, đại tiểu thư này sao lại có nhiều vấn đề để hỏi như vậy?
“Cứ tưởng tượng thành chính mình.” Lý Mộ nói, “Khi được bóp mạnh, cậu thấy đau hay thấy sướng?”
Ninh Du hoàn toàn choáng váng: “A?”
Lý Mộ lập tức nhận ra mình nói sai, liền giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: “… Tóm lại, cậu phải dùng sức.”.