Du lịch luôn khiến người ta đắm chìm và phóng đãng, gạt bỏ những khuôn sáo ngày thường để nếm thử những thứ mới mẻ và khó găp hơn.
Ninh Du đã nhận được lời cảnh báo của Lý Mộ, nhưng cậu không nhìn vào thực tế mà hy vọng rằng tốt nhất là Lý Mộ hay bắt cóc cậu, nhưng vậy cậu sẽ không phải trở về cuộc sống cũ nữa.
“Anh nhốt tôi lại thử xem?” Ninh Du nói.
“Em có biết mình đang nói gì không?”
Lý Mộ vẫn không nhúc nhích mà nhìn thẳng vào Ninh Du, cho đến khi vẻ trầm mặc và im lặng trong mắt anh biến thành nét dịu dàng.
Anh ấn gáy Ninh Du, nâng cằm cậu lên rồi nghiêng người.
Thấy hai người sắp chạm môi, trên đầu chợt vang lên tiếng lá cọ xát vào nhau, Ninh Du sợ hãi nhìn lên, cậu thấy một con sóc nhỏ khác, nấp sau thân cây tò mò nhìn bọn họ.
Mặc dù sóc con không phải là người, nhưng cũng giống như lúc đi tắm, Ninh Du vẫn không thể bơ đôi mắt to tròn trong sáng ấy được.
“Thực xin lỗi… Tôi quá đường đột.”
Cảnh tượng của người thứ ba khiến Ninh Du như rơi từ tảng mây mơ hồ xuống thực tại trần trụi, cả người đều cảm thấy xấu hổ.
Cậu nhanh chóng rời khỏi Lý Mộ, mang giày và tất vào, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Ở đây thật nhiều sóc.” Cậu mãi mới tìm được một câu để nói.
“Đó là Sóc Quỷ Vương.” Lý Mộ bình tĩnh hơn Ninh Du rất nhiều, tự nhiên trả lời, “Gần đây bọn chúng hoạt động tích cực, đang chuẩn bị đồ ăn cho mùa đông.”
“Vậy à.” Ninh Du đứng dậy, vỗ vỗ vào chiếc quần trắng.
Nghĩ lại những gì mình đã làm vừa rồi, ngay cả bản thân Ninh Du cũng cảm thấy khiếp sợ.
Vùng rừng núi này dường như có một ma lực khiến cậu bị trầm mê, không thể tự kiềm chế chính mình.
“Đi về sao?” Lý Mộ hiếm khi tốt bụng không nhân cơ hội này mà trêu chọc Ninh Du, “Sắp đến giờ ăn cơm rồi.”
Ninh Du gật gật đầu, không dám nhìn Lý Mộ: “Ừ.”
Bước qua thân gỗ khô, họ đi dọc theo đường cũ trở về, không nhanh cũng không chậm, trầm ngâm tản bộ trong rừng Bạch Hoa.
Lý Mộ không kéo áo khoác lên, anh tùy ý đút hai tay vào túi, để gió thổi qua chỗ quần áo bị chân của Ninh Du làm ướt chân.
Ninh Du cũng đút tay vào túi áo khoác, nhưng cậu không thản nhiên như Lý Mộ, mà giữ chặt hai khuỷu tay bên mình và giấu cằm trong cổ áo khoác ngoài.
Lý Mộ không nghĩ cậu đã thiếu kiềm chế?
Ninh Du ở tự hỏi vấn đề này.
Nhưng nhìn bộ dạng của Lý Mộ, có vẻ như không cảm thấy cậu phản cảm lắm.
Lý do tại sao đi du lịch lại có tỉ lệ phiêu lưu cao là vì trong một môi trường trong lành, con người sẽ dễ thể hiện một khía cạnh khác.
Ở đây không có ai biết bạn, cũng không có áp lực tự kiềm chế, chỉ cần tùy ý bung tỏa hết mình, sau đó sẽ nhanh chóng đi đến cận kề mất kiềm chế.
Trước khi bữa tiệc kết thúc, hãy cuồng nhiệt mà hưởng thụ đến cùng—— đó không phải là phong cách của Ninh Du.
Nhưng trong một môi trường xa lạ, ranh giới này đột nhiên trở nên mờ nhạt.
Tại sao phải quan tâm nhiều như vậy?
Tắm giữa không gian hoang dã, nửa đêm kéo chiếc bụng bị tiêu chảy xuống núi, mặt mũi xấu hổ đã vứt đi hết rồi, dù sao Lý Mộ cũng là duy nhất trên đời thấy nhưng những hình ảnh xấu hổ của cậu.
Nghĩ đến đây, Ninh Du khẽ vươn tay, chui vào trong túi Lý Mộ.
Cậu vẫn không dám đi quá xa, chỉ đặt tay bên cạnh bàn tay Lý Mộ, sau đó lén lút quan sát phản ứng của anh.
Lý Mộ có chút kinh ngạc.
Anh cho rằng Ninh Du sẽ kiềm chế bản thân sau khi cậu đã tỉnh táo trở lại, nhưng anh không ngờ rằng một lúc sau, con thiên nga trắng lại bắt đầu thử.
“Em lạnh không?” Lý Mộ cố ý hỏi.
Ninh Du đỏ mặt rụt rè rụt tay lại.
Cậu thực sự không có lý do gì để đút tay vào túi người khác, nhưng ngay lúc tay Ninh Du định rời khỏi túi của Lý Mộ, thì một bàn tay to lớn đột nhiên quấn lấy mu bàn tay cậu, rồi nắm chặt.
“Không lạnh thì rút ra.” Lý Mộ hạ tay xuống, nắm tay Ninh Du và nói.
Khuỷu tay của Ninh Du dần thả lỏng, nhưng cằm vẫn giấu trong cổ áo, khóe miệng gợi lên một đường vòng cung vui vẻ.
Trở lại trên núi, Lý Mộ bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Ninh Du đã chụp ảnh ngôi nhà gỗ bằng điện thoại di động của mình, và rất nhiều bức ảnh Lý Mộ đang nấu ăn.
Người đàn ông thô ráp cùng với tạp dề, càng nhìn càng thấy đẹp
Nhận định này vô tình hiện ra trong đầu Ninh Du, khiến chính cậu cũng cảm thấy buồn cười.
Rõ ràng râu ria lởm chởm là một trong những đặc điểm của đàn ông mà cậu khó chịu nhất, nhưng bây giờ nó trong mắt cậu lại đẹp một cách khó hiểu – tất nhiên, nếu đặt vào người khác Ninh Du vẫn sẽ thấy không ổn.
Nhớ lại cảm giác môi chạm vào râu, ngứa ran và tê dại, lòng Ninh Du như bị móng mèo cào cào.
Cậu đến sau lưng Lý Mộ và nói: “Lý Mộ, tôi muốn đi tắm.”
Buổi trưa là thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày, vì vậy tắm vào bây giờ sẽ không lo chết cóng.
Lý Mộ quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái Ninh Du, nói: “Đi đi.” Nói xong liền tập trung quơ quơ cái thìa trong tay.
Kỳ thật Ninh Du còn có một chuyện khác muốn được Lý Mộ đồng ý, nhưng nhìn thấy bộ dáng tập trung của Lý Mộ, cậu liền nuốt lại lời nói vào trong miệng, sau đó lặng lẽ đến bên tủ đồ lấy chiếc áo sơ mi ca rô của Lý Mộ.
Khả năng chứa nước của bình đun nước bằng điện có hạn, Ninh Du gần như đã sử dụng hết giọt nước nóng cuối cùng.
Khi cậu tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm, thì Lý Mộ đang ở nhà bếp lau bàn.
Cậu vắt khô giẻ lau, dùng xà phòng thơm rửa tay, sau đó liền nhìn thấy Lý Mộ sắp làm xong công việc của mình, Ninh Du vội vàng cất quần áo vào phòng khách, sau đó đi tới bậc thềm cửa ra vào, lẳng lặng chờ ở đó.
“Tắm xong rồi thì lại đây…”
“Lý Mộ, tôi muốn mượn quần áo của anh để mặc.”
Lý Mộ không kịp nói hết nửa câu sau, bởi vì vừa quay đầu lại, liền thấy Ninh Du đang mặc áo sơ mi kẻ sọc, với đôi chân trần trên thảm, thận trọng đoán trước phản ứng của anh.
Đúng là mẹo hay dùng trước rồi mới hỏi.
“Quần áo của em đâu?” Lý Mộ cởi tạp dề, đi về phía Ninh Du.
“Đã mặc hai ngày rồi.” Ninh Du ánh mắt né tránh, nói.
Đây không phải là lần đầu tiên Ninh Du mặc áo của Lý Mộ, nhưng vô tình cố ý lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác, nếu là vô tình mặc thì Lý Mộ sẽ không nóng giận, nhưng đây là cố ý, con thiên nga trắng này cần được phạt vì đã làm chuyện xấu.
Lý Mộ ôm lấy mông Ninh Du, bế cậu đặt xuống ghế trên bàn ăn, chông tay hai bên hông nói: “Đại tiểu thư, em đã từng quyến rũ ai chưa?”
“A?” Ninh Du cho rằng bản thân mình đã làm cái gì đó vụng về, lập tức trở nên vô cùng khẩn trương.
“Em không phải là đang quyến rũ.” Lý Mộ dừng một chút, “Chẳng giống cái gì cả, em biết không?”
Mặt Ninh Du đỏ bừng, cậu thực sự không hiểu về loại chuyện này, cũng không nghĩ rằng trong mắt Lý Mộ nó lại tại tệ như thế.
“Mặc quần vào.” Lý Mộ nói xong liền đứng dậy, làm bộ muốn rời đi.
Ninh Du vội vàng dùng chân móc thắt lưng Lý Mộ lại, nhanh chóng hỏi: “Lý Mộ, anh không có tình cảm với em sao?”
Cậu có thể cảm giác được giữa hai người đã bén lửa.
Nhưng chẳng hiểu sao Lý Mộ lại không muốn gần gũi nhau, như cậu muốn.
Hai tay Lý Mộ lại đặt ở bên người Ninh Du, anh nhìn cậu một cái, cuối cùng bất lực nói: “Không phải.”
“Vậy thì tại sao?” Ninh Du lại hỏi, “Lý trí quá ư?” Giống như cuộc tranh luận giữa hai người, Lý Mộ luôn tỏ ra thoải mái.
Lý Mộ không trả lời ngay, mà nhìn trần nhà trống rỗng thở dài, sau đó thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: “… bởi vì tôi không muốn chia tay với em, được chưa?”
Lún càng sâu, đến lúc rút ra sẽ càng đau khổ.
Ninh Du là người rời đi, cậu sẽ trở lại một môi trường khác, có đủ thứ để khiến cậu phân tâm.
Việc Lý Mộ bị lãng quên chỉ còn là vấn đề thời gian, cuối cùng, trải nghiệm này có lẽ chỉ là một ký ức du lịch bình thường.
Nhưng Lý Mộ thì khác.
Anh là người ở lại, nơi anh sống và nơi anh làm việc đều có bóng dáng của Ninh Du.
Lý Mộ đã có thể thấy trước rằng mình sẽ mất rất nhiều thời gian để làm quen với những ngày sau khi Ninh Du rời đi.
Bản thân hai người vốn đã không có sự công bằng, vì đối với Ninh Du, đây chỉ là một tình tiết bất ngờ trong cuộc đời cậu, còn mọi chuyện ở đây đều là tất cả đối với Lý Mộ.
Ninh Du hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Mộ, thoáng nao núng, nhưng vẫn ích kỷ thì thào với anh: “Nhưng em nghĩ anh không nỡ rời xa em.”
“Em có biết em xấu xa như thế nào không?” Lý Mộ nói tiếp,“Để lại bức ảnh cho tôi, em muốn tôi mỗi ngày đều nhớ về em sao? “
“Không phải.” Ninh Du lắc lắc đầu.
“Em sẽ không quên dáng vẻ của anh.” Cậu nhìn Lý Mộ nói, “Nhưng em sợ anh sẽ quên em.”
Ninh Du thật sự không biết che giấu cảm xúc, cậu đã nói ra tất cả mọi thứ, ngay cả khi nó là điều xấu xa, giống như cậu chắc chắn rằng Lý Mộ sẽ chiều chuộng mình.
Ánh mắt Lý Mộ chìm xuống, không còn muốn tự kiềm chế nữa, anh cắn mạnh vào môi Ninh Du.
Rồi cạy hàm răng đang đóng chặt của cậu, tham lam mút lấy không khí, cho đến khi Ninh Du phát ra những tiếng rên rỉ vì sắp nghẹt thở, anh mới miễn cưỡng buông cậu ra.
“Còm muốn ăn cơm sao?” Mộ thở hổn hển hỏi.
Ninh Du lắc lắc đầu, khóe mắt hiện ra một tia đỏ tươi.
Lý Mộ bế Ninh Du lên giường, cởi từng cúc áo sơ mi của cậu, trước mắt lộ ra toàn bộ thân thể thiên nga trắng nõn.
Quả nhiên đúng như anh dự đoán, con thiên nga xấu xa này không hề mặc nội y.
Làn da của hai người áp sát nhau tạo thành sự chênh lệch màu sắc rõ rệt, bàn tay to thô ráp du ngoạn trên làn da trắng nõn non nớt, đi tới đâu cũng đều tỏa ra một luồng nóng rực không gì sánh được.
Ninh Du linh cảm chuyện kia sắp xảy ra, trong lúc mong chờ, cậu đưa tay đỡ lấy bộ ngực trần trụi của Lý Mộ, nói: “Lý Mộ, anh không tắm.”
“Thì sao?” Lý Mộ cắn lên cổ Ninh Du, “Không tắm rửa thì sẽ không cho hay sao?”
Lời nói thô tục đột nhiên lọt vào tai Ninh Du, cậu đỏ mặt đẩy Lý Mộ ra, “Không được, anh rất bẩn.”
“Thật sao?” Lý Mộ cười một tiếng, vùi đầu vào trong ngực Ninh Du, “Tôi còn muốn làm cho cả em bẩn nữa.”
Từ lúc nhận ra mình thích Ninh Du, Lý Mộ đã luôn nhân nhượng cậu, bởi vì anh không phải là một người quan tâm đến mọi thứ.
Nhưng lần này anh không muốn cưng nựng con thiên nga trắng này nữa, chỉ muốn ức hiếp cậu đến phát khóc.
——
“Em không muốn học cưỡi ngựa.” Ninh Du nói trong tiếng khóc nức nở.
Cậu đã quá xem thường giống loài hoang dã kia, khi cưỡi lên nó sẽ phải sử dụng hết các bảo bối lớn.
“Em muốn bỏ cuộc giữa chừng à?” Thầy Lý lạnh giọng nói.
“Không…”
Cưỡi ngựa là niềm tiếc nuối thuở nhỏ của Ninh Du, khi lớn lên cậu chưa bao giờ bỏ cuộc giữa chừng như hồi nhỏ.
Vậy nên cậu không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, đành nghiến răng nghiến lợi, đứng thẳng lưng, ngồi vững trên loài hoang dã, hỏi: “Tiếp theo em phải làm gì?”
“Đầu tiên là đánh sóng.” Lý Mộ nói.
Đánh sóng là động tác huấn luyện cơ bản cho người cầm lái khi mới bắt đầu, nó dễ dàng hơn nhiều so với việc áp chế sóng.
Người cưỡi ngựa cần rung lên xuống theo lưng ngựa, hai chân để sát bụng ngựa, làm động tác đứng lên ngồi xuống.
Tốc độ ngựa không nhanh, Ninh Du chuyển động eo, có lúc đứng lên, có lúc ngồi xuống, sớm đã tìm được nhịp điệu thích hợp.
“Thế nào?” Lý Mộ hỏi.
“Ân.” Ninh Du gật gật đầu, “Em giống như… rất vừa vặn với nó.”
“Đừng sớm tự hào.” Thầy Lý vỗ vào mông Ninh Du, “Bước tiếp theo là áp chế sóng.”
Áp chế sóng nghĩa là khi ngựa đang đi nhanh, ngoài động tác đánh sóng khi đứng và ngồi, bạn còn phải phù hợp với tần số rung của lưng ngựa, cố gắng dán sát yên ngựa nhất có thể.
Mấu chốt của áp chế sóng là thả lỏng hông và giữ cho phần trên của cơ thể thẳng, còn phần eo thì nhất định phải mềm mại.
Con ngựa tăng nhanh tốc độ chạy, Ninh Du lúc đầu không tìm được nhịp điệu hai chân bị tát đau điếng, dã thú cuồng bạo hoành hành cũng khiến cậu khó chịu.
“Có ổn không?” Lý Mộ khống chế tốc độ, hỏi Ninh Du.
“Có chút đau.” Ninh Du cắn chặt môi dưới, cứng cỏi mà nhìn Lý Mộ nói, “Lại lần nữa.”
Lần này, đầu tiên Ninh Du để hai tay lên lưng ngựa, đồng thời phối hợp với eo của mình để thích ứng với lực tác động trên lưng ngựa.
Sau một thời gian, cậu đã hoàn toàn thư giãn và tìm ra cách tốt nhất để đánh bại những con sóng.
“Rất tốt.” Thầy Lý khen ngợi cậu, “Kế tiếp là đẩy sóng.”
Đẩy sóng là một động tác chạy khó của ngựa, bạn cần nắm hết nhịp chạy của ngựa, giữ yên vai và trượt xương chậu qua lại so với yên ngựa để tạo động tác đẩy mạnh.
Sau khi người lái hoàn toàn làm chủ được đẩy sóng, cảm giác cưỡi ngựa rất thú vị và thoải mái.
Con ngựa hoang đã trải qua các bước cuối cùng, thong thả mà ngừng lại.
Ninh Du kiệt sức xuống ngựa, dựa vào lồng ngực của Lý Mộ nói nhỏ: “Lý Mộ, em thích cưỡi ngựa.”
——-
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chỉ là cưỡi ngựa thôi, sao có thể không hiểu được (?????)??
※ Kiến thức chuyên môn về cưỡi ngựa được tham khảo từ Baidu
Mụ Zenn said: Chị tác viết H kiểu này là chết em rồi:))).