Thời điểm rạng sáng này, ở Cẩm Thị không có chuyến bay thẳng đến sân bay Kanas.
Nếu chờ đến sáng mới xuất phát, sẽ lãng phí mấy tiếng đồng hồ, vì vậy Ninh Du quyết định đáp chuyến bay đêm đến Ô Lỗ Mộc Tề để chuyển tuyến.
Trước khi đi, Ninh Du mang theo đầy đủ quần áo để thay cũng như máy sấy tóc và dao cạo râu.
Khiến chiếc vali inch đầy ắp, cậu cầm lên thử nhưng chiếc vali thật sự quá nặng, vậy nên cậu phải bỏ lại bộ đồ dao kéo yêu thích của mình.
Khi máy bay đến sân bay Kanas, Ninh Du cuối cùng cũng hiểu tại sao mọi người lại chủ trương mang nhẹ nhàng khi du lịch.
Đây là lần đầu tiên cậu đi xa một mình, không có ai bên cạnh để xách vali.
Ninh Du chợt thấy hối hận vì đã không đưa Tiểu Triểu đi cùng, đương nhiên cậu không muốn Tiểu Triệu xách vali cho mình, nhưng Tiểu Triệu có thể giúp cậu lên kế hoạch cho lộ trình, đầu óc Ninh Du sẽ không choáng váng mà đi lang thang khắp sân bay, tìm kiếm phương tiện di chuyển đến khu thắng cảnh hồ Kanas.
Danh lam thắng cảnh vẫn chưa chính thức mở cửa, xe đưa đón cũng không còn hoạt động.
Đi ô tô riêng thì Ninh Du lo lắng về vấn đề an toàn nên cuối cùng đã chọn một chiếc xe buýt nhỏ chở đầy người dân địa phương.
Đó chắc chắn là một trải nghiệm mới mẻ.
Ninh Du ngồi ở góc cửa sổ ô tô ở hàng ghế sau, cùng một dì người dân tộc thiểu số bên cạnh.
Bà ấy đang trò chuyện trên WeChat, tin nhắn thoại đang bật, những ngôn ngữ thiểu số nói cực nhanh phát ra từ điện thoại.
Sau khi Ninh Du trở về Cẩm Thị, có lẽ cậu cũng đã biết thêm về phong tục và văn hóa ở đây, nhưng sau một thời gian lắng nghe, Ninh Du vẫn không thể phân biệt được người dì kia nói tiếng Kazakh hay ngôn ngữ Duy Ngô Nhĩ.
Không lâu sau, Ninh Du nhìn thấy người phụ nữ này bật camera điện thoại, quanh minh chính đại chụp lén cậu.
Đó là kiểu chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại, kiểu chụp trực diện đó đã bao quát hết được Ninh Du.
Ninh Du nhìn thẳng vào màn hình, máy ảnh của người dì kia cũng hướng tới Ninh Du.
Bà ấy nở một nụ cười thật tươi và nhấn nút chụp.
Cất điện thoại, dì nói với Ninh Du, “Cậu đẹp trai.”
Người kia rõ ràng không nói được tiếng Trung, chẳng những đọc chữ không rõ mà còn mang theo nồng đậm giọng địa phương.
Nhưng ba từ đơn giản cũng đủ để diễn tả ý bà muốn nói – bà cảm thấy Ninh Du là một người vùng khác vô cùng đẹp trai, vì vậy mới lấy điện thoại di động ra và chụp ảnh cậu.
Rõ ràng đó là một hành động rất phản cảm, nhưng trong môi trường đơn giản và bình dị này, Ninh Du cảm nhận được sự nhiệt tình của người dì kia.
Cậu cũng lấy điện thoại di động ra và chụp ảnh với bà.
Nếu là môi trường khác, Ninh Du nhất định sẽ không như thế này, bởi vì sau bức ảnh chung, sẽ có vô số đoạn chat chờ đợi cậu, đó là điều mà cậu muốn tránh nhất.
Nhưng người dì nói tiếng Trung không tốt lắm, sau khi vui vẻ chụp ảnh chung với Ninh Du, cái gì nên làm thì làm, vô cùng ý tứ không hề quấy rầy Ninh Du
Khoảng một giờ sau, chiếc xe buýt nhỏ đi qua lối vào của khu thắng cảnh hồ Kanas.
Trong thời gian chờ thông đường, Tiểu Triệu đã gặp rất nhiều nhân viên trong thắng cảnh, lần này chỉ cần nhờ người quen giúp đưa Ninh Du đến làng Tuva ở trên núi là được, nếu không Ninh Du cũng chẳng có khả năng để vào khu vực danh lam thắng cảnh.
Xe dừng ở cổng viện, còn có thể nhìn thấy dấu vết của đống lửa trại ở quảng trường bên ngoài.
Ninh Du không thèm đếm xỉa đến ký ức của mình, kéo chiếc vali đi đến đại sảnh của bệnh viện, nhưng y tá ở quầy lễ tân lại nói, cậu đã đến muộn, Lý Mộ vừa mới xuất viện cách đây không lâu.
“Anh ấy không sao chứ?” Ninh Du hỏi.
Cậu chỉ đại khái biết Lý Mộ bị đâm một nhát dao, không rõ tình huống cụ thể như nào.
“Bị thương ở cánh tay, cũng đã tiêm uốn ván rồi.
Chỉ cần vết thương không bị nhiễm trùng thì không có vấn đề gì lớn.”
Vậy là tốt rồi.
Sau cơn lo lắng kéo dài, cuối cùng Ninh Du cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cậu gọi cho Lý Mộ, nhưng lời nhắc cuộc gọi vẫn là tiếng tắt máy khó chịu.
“Anh gọi điện thoại cho Lý Mộ?” Y tá hiển nhiên biết Ninh Du gọi điện thoại cho ai.
“Trước khi đi, anh ấy nói có chuyện muốn tìm Lâm Trường, hôm nay cuối tuần, hẳn là Lâm Trường ở nhà.”
“Cảm ơn.”
Ninh Du đã từng đến nhà Lâm Trường hai lần, sau khi ra khỏi bệnh viện, cậu kéo theo chiếc vali lớn đi qua con đường dựa trên ấn tượng trong trí nhớ của mình.
Mặc dù vali rất nặng, kéo đi cũng không dễ dàng, nhưng tâm trạng Ninh Du lúc này rất thoải mái, không hề vội vàng.
Bởi vì Lý Mộ không biết cậu ở đây, cậu có thể tưởng tượng Lý Mộ sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy mình.
Có thể là sửng sốt, hoặc có thể là khó tin, tóm lại là cảnh tái hợp của cả hai phải đầy bất ngờ.
Tuy nhiên, sau khi lang thang khắp làng trong một thời gian dài, Ninh Du ngày càng trở nên hoang mang.
Sự thật đã chứng minh rằng một tên mù đường nào đó vẫn đánh giá quá cao bản thân mình.
Những ngôi nhà gỗ ở Làng Tuva gần như giống hệt nhau.
Cậu đi đi lại lại nhiều lần ở một ngã tư, cuối cùng một người dân trong làng đã chỉ đường cho cậu.
Không giống như những ngôi nhà khác, cổng rào gỗ của nhà Lâm Trường luôn mở rộng, như để chào đón tất cả mọi người.
Cảnh tượng chia tay ngày đó vẫn còn y nguyên trong trí nhớ, đều nói kế hoạch không kịp thay đổi, Ninh Du cũng không ngờ mình lại trở lại đây sớm như vậy.
“Lâm Trường.” Ninh Du tới cửa nhà, gõ cửa gỗ đang mở, đứng ở bên cạnh hỏi: “Anh có ở nhà không?”
“Ai vậy?” Lâm Trường từ buồng trong đi ra, thấy Ninh Du, liền lộ ra biểu cảm kinh ngạc, “Là câu à, không phải đã trở về rồi sao?”
“Tôi nghe nói Lý Mộ bị thương, nên trở lại xem.”
Nói xong lời này, Ninh Du không nhịn được liếc nhìn căn phòng, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần gặp Lý Mộ.
Lâm Trường lập tức nhận ra Ninh Du đang tìm Lý Mộ, liền nói: “Cậu ta vừa rời đi rồi, không có ở đây đâu.”
“Không có ở đây?” Lông mày Ninh Du lập tức rũ xuống, lộ ra vẻ thất vọng.
Đây là lần thứ hai cậu thất bại, Ninh Du đột nhiên mất đi mong đợi điều bất ngờ, chỉ muốn sớm gặp lại Lý Mộ.
“Cậu rất quan tâm cậu ta.” Lâm Trường nói, “Còn đặc biệt đến thăm.”
Ninh Du gật đầu, không hề phủ nhận: “Suy cho cùng thì anh ấy chính là người đã cứu tôi ở trong rừng.”
“Cậu thật có tâm,” Lâm Trường nói.
“Nhưng cậu ấy không sao, lúc bị thương cũng chẳng thèm để ý, bị mất nhiều máu cũng không biết.
Cậu ta vừa đến trung tâm cứu hỏa để giúp người dân kiểm tra các bình chữa cháy.
Cậu có thể đến đó tìm.”
“Cảm ơn.”
Lần này, Ninh Du không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp đi đến chỗ dân làng bên đường, hỏi phương hướng của trung tâm cứu hỏa.
“Cậu tìm Lý Mộ sao? Vừa xong bên này, anh ấy trở lại núi rồi.” Người cứu hỏa da ngăm nói.
“Lại không có ở đây sao?” Ninh Du dằn vặt đến mức mất bình tĩnh.
(Mụ Zenn said: Con đường đi tìm chồng thật gian nan.)
Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu sẽ không bao giờ mang theo chiếc vali inch này nữa, bây giờ chỉ muốn tìm đại một chỗ để vứt bỏ cái hộp nặng chết người này.
“Có thể tới nhà tìm.” Người cứu hỏa lại nói, “Nhưng anh ấy có thể không có ở nhà.”
“Anh ta sẽ đi đâu?” Ninh Du nhịn không được hỏi.
“Có lẽ anh ấy đang tuần tra trên núi, tôi không biết.” Người lính cứu hỏa đáp, “Gần đây không biết chuyện gì đã xảy ra mà anh ấy luôn cố gắng tìm việc gì đó để bản thân phải lao động, cho dù cánh tay bị thương cũng vẫn đến kiểm tra bình chữa cháy thường niên.
“Cảm ơn, tốt hơn hết tôi nên đến nhà tìm anh ấy.” Ninh Du kéo vali xong định rời đi, nhưng rồi cậu chợt nghĩ ra điều gì đó, xấu hổ nói: “Phiền anh tìm một chiếc xe đưa tôi lên núi được không?”
Về chuyện này, Ninh Du rất tự giác, nếu cậu một mình xách vali lên núi, có lẽ trời tối cũng chưa lết đến nhà chồng.
Người lính cứu hỏa rất thoải mái, anh ta đến đồn cảnh sát bên cạnh tìm một chiếc xe công, cuối cùng từ đồn cảnh sát đó lái xe đưa Ninh Du lên núi.
Trong nhà gỗ nhỏ không có ai, ngoài sân cũng không thấy Cáp Nhật.
Mới một tuần không gặp, chuồng ngựa, chuồng bò đã được dựng trong hàng rào gỗ, có vẻ như Lý Mộ đã tìm cho mình rất nhiều việc để làm, đúng như lời anh lính cứu hỏa nói.
Cửa nhà vẫn không khóa như trước, vì Lý Mộ chưa bao giờ lo có người đến nhà lấy trộm đồ.
Ninh Du xách chiếc vali đi vào hành lang, căn phòng không có nhiều thay đổi, cách sắp xếp đồ đạc vẫn y như lúc cậu rời đi – bao gồm cả bàn chải đánh răng và khăn tắm.
Thoạt nhìn, cứ như thể cậu chưa từng rời đi.
Những phiền muộn trước đó đã bị cuốn trôi, Ninh Du bắt đầu mong chờ những điều bất ngờ khi cả hai gặp lại nhau.
Cậu đi một vòng quanh nhà cũng không tìm thấy tấm ảnh hai người mà cậu muốn tìm nhất, nhưng nó không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Ninh Du lúc này.
Sau khi xuống máy bay, cậu đã phi thẳng đến đây, thời gian để đi vệ sinh cũng không có.
Ninh Du đến nhà gỗ nhỏ quen thuộc bên ngoài phòng bếp, phát hiện ở đây đã lắp đèn trần.
Thứ che chắn vẫn là tấm rèm như trước, rốt cuộc vẫn không dùng cửa có bản lề, quả thực có chút phiền phức.
Ninh Du cởi cúc, kéo khóa quần xuống, căn chỉnh vị trí, mở khóa xả nước.
Tiếng nước chảy róc rách lớn đến nỗi cậu không nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
“Ninh Du?”
Bức màn đột nhiên bị kéo ra, Ninh Du vô thức xoay người trên, suýt nữa hồn bay phách lạc.
Người mình ngày đêm thương nhớ rốt cuộc cũng xuất hiện ở trước mắt cậu, nhưng trên mặt anh không có chút kinh ngạc nào, chỉ có sững sờ, ánh mắt cũng dần dần nhìn xuống…
“Anh làm sao vậy!” Ninh Anh đột nhiên trở lại và sốt ruột quát.
Cậu vội vàng xoay người, giũ bỏ mấy giọt cuối cùng, nhanh chóng kéo khóa quần, hung hăng đi tới gần Lý Mộ, nói: “Có người đang dùng nhà vệ sinh, anh có bị làm sao không?
Sao anh ta có thể biết người trong nhà vệ sinh là ai, mà trực tiếp mở cửa ra xác nhận?
Người khác ở bên trong thì sao?
“Xin lỗi.” Lý Mộ rốt cục cũng định thần lại, trong đáy mắt lộ ra một tia cười nhạt.
Anh ta liếc nhìn xuống dưới, cố nén khóe miệng đang hếch lên, nói đùa: “Tiên nữ nhỏ, em tè vào giày của mình rồi.”
Chân Ninh Du đang đi một đôi ủng Martin màu đen, thứ cậu đặc biệt mua sau khi từ Tân Cương trở về.
Chỉ để làm một cặp với đôi Martin của Lý Mộ.
Ai mà ngờ ngay ngày đầu tiên đeo lại gặp phải chuyện xui xẻo thế này.
“Đó là nước.” Ninh Du dùng hết sức giữ bình tĩnh, giọng nói run run tự thôi miên mình.
“Em chắc chắn là vừa rồi em không quay lại—”
“Anh câm miệng cho em!!”
Ninh Du không muốn nghe thấy Lý Mộ nói một lời nào nữa.
Cậu buồn đến mức suýt khóc.
Đây không phải là cuộc đoàn tụ mà cậu muốn..