Bữa tiệc lửa kéo dài đến tận khuya, Lý Mộ mặc dù uống rất tốt, vài chai đại Wusu cũng chẳng sao, nhưng cũng không thể trụ được khi bị hết người này đến người kia chuốc rượu.
Ninh Du không thể làm gì, chỉ có thể giao cho Lý Triều nhiệm vụ đỡ rượu, còn cậu thì cùng Ninh Tâm đi tới ghế đôi bên ngoài quảng trường, từ xa nhìn đám người sôi nổi.
“Sao mẹ lại có thời gian rảnh tới đây vậy?” Ngoài giờ làm việc, Ninh Du nói chuyện với Ninh Tâm rất thoải mái, đến bây giờ cậu vẫn không thể tin được có rất nhiều người quen đến Tân Cương hợp tác với kế hoạch của Lý Mộ để cầu hôn mình.
“Đến xem chỗ này có gì tốt.” Ninh Tâm mặc một chiếc áo khoác dày, trên mặt không đeo cặp kính gọng vàng thường thấy, ngây người nhìn vẻ đẹp bao la dưới ánh trăng.
“Mẹ thấy thế nào?” Ninh Du hỏi, “Ở đây không tệ.” “Phong cảnh rất đẹp.” Ninh Tâm nói.
Những ai đã từng đến Kanas chắc chắn sẽ bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của nó.
Đó là vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên, không hề có sự điêu khắc cố tình.
Khi ở trong đó, bạn không thể không kêu lên làm thế nào sức mạnh của thiên nhiên lại hùng vĩ như thế.
“Tại sao ngay từ đầu con và Lý Triều lại nghĩ đến việc tới Tân Cương?” Ninh Tâm đột nhiên hỏi.
“Anh ta cho con xem một vài bức ảnh và yêu cầu con chọn.
Vừa nhìn một cái con đã chọn hồ Kanas.” Ninh Du trả lời.
Bây giờ nhìn lại, có vẻ như là số mệnh Ninh Du bị nơi này hấp dẫn một cách kỳ lạ, không thể giải thích được, giống như là chuẩn bị để gặp gỡ Lý Mộ.
“Vậy thì con và Lý Mộ quả là có nhiều duyên phận.” Ninh Tâm nhìn Lý Mộ trong đám người, nhẹ nói: “Ở đây, cậu ta rất khác với ở thành phố.”
Ninh Tâm đã nhìn thấy rất nhiều nhà hoạt động xã hội trẻ tuổi và có triển vọng, nhưng một người làm từ thôn quê đi lên thì Lý Mộ là người đầu tiên.
“Anh ấy đẹp trai lắm.” Ninh Du uống một hơi cạn sạch, khi nói về người yêu của mình, vẻ mặt tràn đầy yêu thương không thể che giấu “Mẹ chưa thấy anh ấy cưỡi ngựa đấy thôi, đẹp trai một cách phi lý.”
“Không phải mẹ dội nước lạnh, Ninh Du.” Ninh Tâm không biểu cảm gì nói tiếp, “Con lớn lên trong một trường như vậy, rất dễ bị thu hút bởi những người như cậu ta.
Nhưng về lâu về dài, con rất có thể sẽ không thích cậu ta như bây giờ.”
Đây rõ ràng là dội một gáo nước lạnh.
Trong tiềm thức Ninh Du muốn bác bỏ, nhưng mỗi khi định nói về kinh nghiệm, cậu lại không thể tìm ra lý lẽ xác đáng vì Ninh Tâm lớn tuổi và từng trải hơn cậu.
“Vì vậy,” Ninh Tâm đột ngột thay đổi cuộc trò chuyện, “Cảm xúc cần được quản lý.
Nếu con muốn tiếp tục lâu dài, lời khuyên của mẹ là hãy giữ cho nó tươi mới.”
Bề ngoài như dội gáo nước lạnh nhưng đằng sau đó là một lời chúc phúc.
Ninh Du cười nhẹ, nhìn Ninh Tâm nói: “Cảm ơn mẹ.”
Nửa năm sau.
Hồ Kanas vào mùa xuân mang trong mình nét lãng mạn hữu tình.
Thảm thực vật xanh như ngọc bao phủ ven hồ, nơi đây mang đến hơi thở trong lành.
Nhìn từ xa, băng tuyết trên đỉnh núi tuyết còn chưa tan, cây cỏ xanh tươi nâng đỡ đỉnh tuyết chính là khung cảnh độc nhất chỉ có ở nơi này.
Trạm bảo vệ môi trường nằm ở lối vào của Làng Tuva, những du khách đi ngang qua sẽ dừng lại một lúc ở bảng thông báo phúc lợi công cộng.
Kể từ khi Khu thắng cảnh Kanas mở cửa trở lại, lượng khách du lịch luôn tăng lên.
Ninh Du và Lý Mộ ít dành thời gian xuống núi hơn, phần lớn thời gian họ ở trong nhà gỗ nhỏ hoặc tuần tra núi trong rừng.
Với việc phát triển cấy ghép thành công chip giám sát, tỷ lệ săn trộm ở công viên địa chất Kanas đã giảm đáng kể và hiện tại công nghệ này đang dần được đẩy mạnh ra các khu vực rừng khác dưới sự lãnh đạo của chính phủ.
Ninh Du không còn sợ hãi những con thú xuất hiện bất ngờ ở trong rừng nữa, bởi vì APP quản trị viên trên điện thoại di động của cậu có thể nhìn thấy rõ ràng sự di chuyển của động vật hoang dã.
“Đã bảo đừng tới này rồi!” Điện thoại báo động, Ninh Du lấy di động từ trong túi ra nhìn, “Có sói tới!”
Lý Mộ liếc nhìn điện thoại của Ninh Du rồi tăng tốc chạy nước rút: “Sẽ ổn thôi.”
Ninh Du dựa lưng vào gốc cây, giữa hai chân ôm lấy eo Lý Mộ.
Hai người bọn họ để lại dấu vết ở nhiều nơi trong rừng cây, nhưng không có chỗ nào náo nhiệt như hôm nay.
Khi bầy sói còn cách xa trăm mét, hai người cuối cùng cũng mặc xong quần áo, Lý Mộ cưỡi trên lưng Cáp Nhật, còn Ninh Du thì cưỡi trên Tra Can, hai con ngựa một đen một trắng chạy ngược chiều bầy sói, mấy ngày nay kỹ năng cưỡi ngựa của Ninh Du đã tiến bộ vượt bậc, dáng người bảnh bao không kém Lý Mộ, khi hai người phi ngựa xuyên rừng, có lúc con ngựa đen ở phía trước, cũng có lúc con ngựa trắng lại dẫn đầu, vó ngựa vang lên đồng thời làm bay không ít bụi đất.
Chỉ một lúc sau, điện thoại di động của Ninh Du đã giải trừ cảnh báo, cả hai dần dần giảm tốc độ và đi lang thang trong rừng.
“Tương lai đừng làm chuyện này nữa.” Ninh Du nói với Lý Mộ, “Đây là lần cuối cùng, sau này chúng ta sẽ không làm loại chuyện hoang đường này nữa.
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi? Lý Mộ hờ hững liếc nhìn Ninh Du, “Lần sau anh sẽ làm em vui vẻ cởi truồng ở trong rừng.”
“Lần này khác.” Ninh Du nói với lương tâm cắn rứt, “Em nói nghiêm túc đấy.”
Ninh Du đã từng không thể chấp nhận việc xả trong rừng, nhưng sau khi ở bên Lý Mộ, cậu đã ở trong rừng làm biết bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ.
Nhưng lần này thực sự khác, bởi vì hôm nay hai người sẽ rời khỏi đây.
Khi trở lại nhà gỗ nhỏ, Lý Triều đã đợi sẵn bên ngoài hàng rào, hành lý của họ cũng đã được đưa lên xe.
Ninh tổng, anh có mang theo thứ gì khác không?” Tiểu Triệu hỏi.
Ninh Du đi vào nhà gỗ xem một chút.
Thực ra hai người cũng không mang theo nhiều, chỉ có một số thiết bị điện tử và một ít quần áo.
Những vật dụng khác đều được giữ nguyên như lúc hai người đã sống ở đây.
“Không có gì đâu, đi thôi.” Ninh Du nói.
Đây cũng là lần cuối cùng Tiểu Triệu làm việc cho Ninh Du.
Khi đến sân bay, cô sẽ chia tay Ninh Du và trở về Cẩm Thị làm giám sát phòng hành chính khoa học kỹ thuật Ninh thị.
Tiểu Triệu lái xe đi trước, nhanh chóng biến mất ngay sau đó.
Mặt khác, Ninh Du và Lý Mộ cưỡi trên lưng ngựa xuống núi, cuối cùng họ có thể thưởng thức phong cảnh của Kanas.
“Anh sẽ không luyến tiếc chứ?” Ninh Du cầm dây cương của Tra Can hỏi Lý Mộ đang ở bên cạnh.
“Không.” Lý Mộ quay đầu nhìn Ninh Du, “Không phải chia tay em là được.”
Hai con ngựa bước ra khỏi rừng bạch hoa, đến đồng cỏ trống trải, hai bên đường có nhiều bò đang phơi nắng, nằm uể oải trên thảm cỏ xanh như để tiễn đưa.
“Thật ra em có chút luyến tiếc.” Ninh Du nhìn chung quanh, trong lòng đột nhiên có chút sầu muộn.
Phong cảnh ở đây đẹp đến nao lòng khiến cậu không muốn rời đi.
“Chúng ta có thể quay lại bất cứ lúc nào.” Lý Mộ nói, “Nơi chúng ta sắp đến cũng không tệ hơn ở đây đâu.” Con chip giám sát sẽ được quảng bá ở Vân Nam, và hai người sẽ sớm đến vùng núi nơi đó.
“Luyến tiếc thật sự là luyến tiếc,” Ninh Du thu hồi ánh mắt từ xa nhìn về phía Lý Mộ, “Nhưng em cũng rất mong đợi nơi tiếp theo.”
Mỗi ngày ở cùng Lý Mộ, Ninh Du đều cảm thấy tươi mới, cậu tin tưởng sau khi đi Vân Nam, sẽ có thể trải nghiệm một sự tươi mới khác.
“Anh đã đến Vân Nam bao giờ chưa?” Ninh Du hỏi.
“Đã từng đi qua đó.” Lý Mộ đáp, “Anh có một ngôi nhà gỗ ở đấy.”
“Không biết Cáp Nhật và Tra Can có phù hợp với khí hậu ở đó không.”
“Đừng lo lắng, chúng dễ thích nghi hơn em nghĩ nhiều.”
“Nghe nói người ở đó ăn bọ, em không muốn ăn bọ.”
“Anh sẽ phụ trách thức ăn cho em, sẽ không ai ép em đâu.”
“Sau đó em muốn ăn Mì Quách Kiều, Gà Hấp, Cá Hầm…”
“Anh sẽ làm cho em.
Em muốn ăn gì anh cũng sẽ nấu cho em.
“
Hai con ngựa chậm rãi đi xuống núi, bỏ lại một bóng đen một trắng.
Ninh Du và Lý Mộ đang trò chuyện về nội dung dinh dưỡng, thời gian trôi qua dường như dài hơn.
Rời khỏi cái lồng của thành phố, cuộc sống dường như đã trở thành một kỳ nghỉ dài, dù đi làm ở đâu, cũng có thể cảm nhận được tâm trạng như một chuyến nghỉ dưỡng.
Tuy rằng Ninh Du cùng Lý Mộ đã rời Tân Cương nhưng vẫn có vô số địa điểm đẹp trên thế giới đang chờ đợi họ.
– Hoàn toàn văn –