Dã Man Vương Tọa

chương 142: cảnh giới nhập vi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắc Thạch Thiết Ngục, trong phòng giam, Trương Đức Bưu cùng lão phong tử vẫn tiếp tục giao thủ, hai người vừa chạm vào lập tức phân ra, lảo đảo lui về phía sau.

Lão phong tử nằm trên mặt đất, thở dốc ù ù, vội vàng khoát tay nói: "Đừng đánh, đừng đánh! Mệt chết đi được!"

Trương Đức Bưu vẫn cảm thấy thể lực dồi dào, trung đan điền nằm ở tâm thất vẫn đang không ngừng cung cấp cường đại khí huyết cho hắn, lực lượng trong thân thể tựa hồ dùng mãi không hết, thầm nghĩ trong lòng: "Dĩ vãng ta không phải là đối thủ của lão phong tử, lần nào ta cũng bị hắn đánh cho mặt mũi bầm dập, lần này có thể đánh cho hắn cầu xin tha thứ, trung đan điền quả nhiên vô cùng kỳ diệu, không có lần kinh nghiệm này, chỉ sợ cả đời này ta vẫn không mở trung đan điền, lần này đúng là nhân họa đắc phúc.

Zaid kinh nghi bất định nhìn hắn, hiếu kỳ vì sao hắn thoáng cái lại sinh long hoạt hổ như vậy, có thể đem lão phong tử to lớn như một con đại tinh tinh đánh đến mức cầu xin tha thứ.

"Tử mọi rợ, mấy ngày nay đoán chừng ăn phải cái gì rồi." Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư nói thầm một câu, tiếp tục thúc dục Hắc Ám ma lực ăn mòn Trấn Ma Ấn.

Trương Đức Bưu không để ý đến hắn, nhẹ nhàng mở tay phải ra, đầu ngón tay của ngón trỏ có hào quang lóe lên, một đạo đao khí mảnh như sợi tóc đang xoay tròn trên ngón tay, lúc này có thêm vài đạo đao khí xuất hiện ở các đầu ngón tay khác, tất cả đều cực kỳ tinh tế tỉ mỉ.

Hô! Năm đạo đao khí đột nhiên dấy lên hắc sắc hỏa diễm, giống như năm cây châm nhỏ màu đen, đang ở trong lòng bàn tay của hắn giao kích lẫn nhau.

Phát ra thanh âm réo rắt.

Lão phong tử cùng Zaid đang nhìn vào lòng bàn tay của hắn, lão phong tử cảm thấy thú vị, há to mồm ngây ngốc ngồi xem, mà trên mặt Zaid vẻ kinh ngạc càng ngày càng nhiều.

Tu vị đấu khí của Trương Đức Bưu, hắn vẫn không để vào mắt.

Đấu Khí Như Đao đối với người khác mà nói là cao không thể với tới.

Nhưng so sánh với Thánh Ma Đạo Sư thì còn kém cả vạn dặm.

Chính thức làm cho Zaid cảm thấy kinh ngạc chính là việc Trương Đức Bưu nắm giữ đấu khí cùng tinh thần lực, đã đạt tới trình độ Nhập Vi(tỉ mỉ)!" Lúc ta nắm giữ nguyên tố cùng tinh thần lực đạt tới loại trình độ này, khi đó ta đã là cửu cấp Đại Ma Đạo Sư rồi. Hơn nữa tuổi gần tám mươi.

Ánh mắt Thánh Ma Đạo Sư Zaid chớp động, Nhập Vi là một đường ranh giới. Nguồn tại ện FULL

Khống chế tinh thần lực cùng nguyên tố tới cảnh giới Nhập Vi, là mấu chốt để khảo nghiệm một người có thể có năng lực thực sự để trở thành Thánh Ma Đạo Sư hay không.

Dùng Lưỡi Hái Tử Thần của Zaid làm thí dụ, Lưỡi Hái Tử Thần cùng Nguyên Tố Chi Kiếm có cấu tạo và nguyên lý giống nhau, nhưng uy lực lại không thể so sánh nổi, Nguyên Tố Chi Kiếm cần dựa vào tinh thần lực khổng lồ cùng lực ngưng tụ ma pháp nguyên tố, tuy vô kiên bất tồi, nhưng cũng không phải là không thể phá.

Lực công kích mạnh như vậy nếu đem công kích Vực Ngoại Ma Tộc, sẽ tan vỡ giống như thủy tinh.

Mà Lưỡi Hái Tử Thần của Zaid bất đồng, bên trong Lưỡi Hái Tử Thần được cấu tạo bởi tinh thần lực cùng Hắc Ám nguyên tố càng thêm kỳ diệu, ngưng tụ đủ loại phù văn và ma pháp trận, từng cái nguyên tố được xếp đặt cẩn thận, uy lực có thể nói không kém hơn vũ khí cấp Truyền Kỳ, đây chính là tác dụng của cảnh giới Nhập Vi.

Mà hơi trọng yếu hơn chính là, cấm chú các loại đều là siêu giai ma pháp, đều cần cảnh giới Nhập Vi mới có thể thi triển, chỉ có khống chế tinh thần lực cùng nguyên tố của bản thân đạt đến đỉnh phong, mới có thể khống chế loại lực lượng có thể khiến cho Thiên Địa biến sắc run rẩy này.

Tu luyện đấu khí cũng giống như vậy, bất quá chỉ đổi nguyên tố thành đấu khí mà thôi, hai chủng hệ thống tu luyện có thể nói trăm sông đổ về một biển, đều có chỗ tương thông, cho nên mới nói ma pháp sư có khả năng thu đệ tử là người tu luyện đấu khí, mà kiếm sĩ cũng có thể thu một ma pháp sư làm đồ đệ.

Đạo đao khí trong lòng bàn tay Trương Đức Bưu hình thành nhờ cảnh giới Nhập Vi, nói rõ hắn đã sơ bộ bước vào cánh cửa của cảnh giới Nhập Vi.

Hắn trở thành Kiếm Thánh, chỉ là vấn đề thời gian cùng tu vị chưa đủ mà thôi, bởi vậy Zaid mới cảm thấy khiếp sợ.

"Vài ngày trước tiểu tử này là một gia hỏa rất đơn giản, sinh hoạt rất bạo lực. Tại sao hiện nay đột nhiên lại mò đến cảnh giới Nhập Vi rồi?" Vong Linh Thánh Ma Đạo Sư trăm mối vẫn không có lời giải.

Kỳ thật Trương Đức Bưu cũng không biết tu luyện đấu khí còn có loại cảnh giới Nhập Vi này, cho tới nay hắn đều tự mình tu luyện. Một mình tự lục lọi, không có người chỉ đạo.

Lần này đan điền bị phong ấn, làm cho hắn mở ra lối tắt, mở thượng đan điền và trung đan điền, lúc này mới phát hiện lúc Man đấu khí vận hành tại hai cái đan điền này, mi tâm sẽ sinh ra một loại cảm giác đau đớn kỳ dị.

Nương theo loại đau đớn này, tinh thần lực vận hành càng thêm rõ ràng chuẩn xác, thuận buồm xuôi gió.

Mi tâm nguyên vốn là cửa sổ, là nơi chứa đựng tinh thần lực và có tác dụng tẩm bổ đấu khí.

Cử động lần này tuyệt đối là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Những người khác khi đụng đến mi tâm cùng tâm thất, đều phải cẩn thận từng li từng tí, có ai to gan như hắn? Nhưng cũng vì thế, việc chi phối tinh thần lực và đấu khí càng thêm linh hoạt.

Mà hiệu quả của đan điền ở tâm thất tắc càng thêm rõ rệt, trái tim của hắn hiện giờ cung cấp cường đại khí huyết ra toàn thân, không ngừng tẩy cân phạt tủy, huyết dịch trong cơ thể được tinh lọc không ngừng.

Làm cho hắn luôn bảo trì thể năng sung mãn.

Sau khi mở trung đan điền, lúc trước chiến đấu với lão phong tử hắn không thể chịu đựng nổi, giờ phút này hắn đánh mãi không biết mệt.

Những ngày này, Trương Đức Bưu có mấy bận đem lão phong tử đánh tàn bạo một lượt, đánh cho lão tâm phục khẩu phục, hiện tại lão phong tử đối với mệnh lệnh của hắn đều răm rắp nghe theo, nghiễm nhiên trở thành tùy tùng của hắn.

Lão còn nghe lời hơn so với Tiểu Hắc, bảo hắn đánh ai hắn liền đánh người đó, cúc cung tận tụy.

Đương nhiên, ở đây ngoại trừ Zaid, cũng không có người khác rồi.

Cũng may Trương Đức Bưu bảo lão phong tử cư xử đúng mực, không đem Thánh Ma Đạo Sư đánh chết, chỉ cần Zaid không trêu chọc hắn, mọi rợ sẽ không bảo lão phong tử động thủ.

Trung đan điền có khác biệt với các địa phương khác, giống như có cộng minh kỳ diệu với Thái Thản Phất Năng Thắng Quyết.

Thái Thản Phất Năng Thắng Quyết có hai tác dụng, một phương diện là khu trừ tạp chất trong thân thể, cải thiện thân thể, làm cho thân thể càng ngày càng hoàn mỹ, một phương diện khác chính là phù văn cường hóa thân thể.

Trương Đức Bưu phát hiện lợi dụng trung đan điền vận chuyển đấu khí Phất Năng Thắng Quyết, hiệu quả so sánh với hạ đan điền càng lớn hơn, bởi vì trung đan điền có khí huyết cường đại, đem đấu khí cung cấp ra toàn thân nhanh chóng, mấy ngày thời gian qua đi, hắn đã tu luyện Thái Thản Phất Năng Thắng Quyết tới tầng thứ tư đỉnh phong, cường độ thân thể tăng tiến một bước.

"Đáng tiếc, vô luận là trung đan điền hay là thượng đan điền, hai cái đan điền này chỉ có tư cách phụ trợ, nhân thể căn bản nhất vẫn là hạ đan điền, cho dù ta đem đấu khí chứa đầy trong hai cái đan điền này, cũng chỉ tương đương với một nửa tu vị của hạ đan điền."

Trương Đức Bưu thở dài một tiếng, đình chỉ suy đoán diệu dụng của thượng đan điền, quay đầu nhìn qua Zaid, chỉ thấy trên người Thánh Ma Đạo Sư Hắc Ám ma khí càng thêm nồng đậm.

Giống như một con đại trùng tử màu đen nhúc nhích liên tục, hiển nhiên trong khoảng thời gian này Zaid cũng có được tiến triển không nhỏ.

Trong lòng của hắn khẽ động, nói: "Thánh Ma Đạo Sư đại nhân, tại sao ngươi lại muốn tới loại địa phương này?"

Hiển nhiên Zaid sớm đã biết rõ có Vực Ngoại Ma Tộc cường đại thủ hộ Hắc Thạch Thiết Ngục, bằng không sẽ không tận lực lưu lại một tia Hắc Ám ma lực, để phá vỡ Trấn Ma Ấn của Ma tộc ngục thủ, hết lần này tới lần khác còn chủ động chạy tới đây, hiển nhiên đây không phải tính cách của hắn.

Zaid nghe vậy, Hắc Ám ma khí đột nhiên đình chỉ nhúc nhích.

Lạnh nhạt nói: "Ta tới nơi này là tìm một vật."

Trương Đức Bưu không khỏi hiếu kỳ nói: "Cái gì thế?" Zaid lắc đầu, nhắm mắt lại! Không nói thêm gì nữa.

Qua nửa ngày sau, Thánh Ma Đạo Sư lại mở to mắt, nhịn không được nói: "Tại sao ngươi không truy vấn ta đến cùng là ta muốn tìm cái gì?" Trương Đức Bưu hỏi ngược lại: "Ngươi sẽ nói sao?" Zaid lần nữa lắc đầu, nhịn không được lại nói: "Ngươi có thể đánh ta ah, có thể ta sẽ nói ra bí mật của ta."

Trương Đức Bưu nhịn không được cười lên, hỏi: "Đánh ngươi ngươi sẽ nói sao?"

"Đánh chết ta ta cũng không nói!" Zaid nói.

Trương Đức Bưu duỗi cái lưng mỏi, cười nói: "Cho nên ta mới không có đánh ngươi. Trong lòng mỗi người đều có bí mật của mình, ngươi có, ta cũng có, coi như là lão phong cũng có. Còn có Tiểu Hắc, Thái Ca, chúng đều có tiểu bí mật. Chúng không nói, ta cũng không miễn cưỡng."

Zaid giận tím mặt, tức giận đến toàn thân phát run: "Lần trước ta không muốn nói cho ngươi biết vì sao ta có khả năng nắm chắc phá giải Trấn Ma Ấn. Vậy sao ngươi lại đánh ta?"

Trương Đức Bưu không cho là đúng, cười nói: "Cái đó cũng không phải là bí mật không thể nói, ngươi thật đáng bị coi thường, phải bị đánh mới bằng lòng nói, cho nên ta chỉ theo đó mà làm thôi."

"Vô sỉ, lấy cớ, ngươi chỉ muốn đánh ta!" Zaid im lặng sau nửa ngày, đột nhiên cười quái dị nói: "Được rồi, lão tử đúng là đáng bị coi thường, bí mật này nói cho ngươi biết cũng không sao."

Dừng một chút, Zaid tiếp tục nói: "Ta tới đây, là phải tìm lại một kiện đồ vật vốn thuộc về Minh Vương điện và tìm về đạo sư của ta! Vì sao ta biết bí mật Hắc Thạch Thiết Ngục, chính là đạo sư để lại manh mối. Đạo sư của ta, dùng cả đời để nghiên cứu Hắc Thạch Thiết Ngục, biết rõ kiện bảo vật của Minh Vương điện nhất định là giấu ở chỗ sâu của Hắc Thạch Thiết Ngục. Đạo sư nói với ta, nàng muốn đi Thần Vương điện, đem kiện đồ vật nguyên thuộc về Minh Vương điện thu hồi trở về, bảo ta ở nhà chờ nàng trở lại, ta nhìn đạo sư ly khai đi Thần Vương điện, đợi nàng hơn sáu mươi năm, nàng thủy chung không có trở về."

Zaid thần sắc ảm đạm, lẩm bẩm nói: "Khi đó ta tuổi còn nhỏ, tu vị thấp, càng không ngừng nói với chính mình, chờ một chút, chờ một chút, nói không chừng ngày mai đạo sư sẽ trở về"

"Về sau đầu của ta đã bạc, đợi đến nỗi chính mình đã thành Thánh Ma Đạo Sư, đợi đến khi ta cũng đã trở thành trưởng lão Minh Vương điện, ta rốt cục đợi không nổi nữa, cho nên ta muốn đích thân đi tới đây!" Hai mắt Zaid đỏ thẫm, hai tay gắt gao nắm lấy mép giường, gân xanh nổi lên, thở hổn hển chửi thề mấy câu.

Trương Đức Bưu thở dài một tiếng, thò tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: "Yên tâm, ta cùng lão phong tử đều ủng hộ ngươi, chúng ta đều ở đây. Nhất định có thể tìm được đạo sư của ngươi, tìm về bảo vật của Minh Vương điện các ngươi!"

Zaid im lặng, đột nhiên nói: "Tại sao phải giúp ta?"

"Chúng ta là bạn tù, phải đoàn kết, hữu ái, sống chung hòa thuận, cùng chung hoạn nạn! Lại nói, một mình ta cũng không nắm chắc có thể thoát ra khỏi đây." Trương Đức Bưu nói.

Thánh Ma Đạo Sư hừ một tiếng, cười hắc hắc nói: "Câu nói sau cùng mới là lời nói thật. Nhưng sau khi ly khai Hắc Thạch Thiết Ngục. Vậy thì khó nói, lão tử có thể đâm sau lưng ngươi một dao, ngươi cũng có thể đâm sau lưng lão tử một dao. Ra khỏi đây sau đó mới báo thù, nghĩ một chút mà ta đã hưng phấn đến phát run! Ngươi cảm thấy đề nghị này như thế nào?"

"Biến thái!" Trương Đức Bưu nói thầm một câu, duỗi bàn tay lớn ra, nói: "Thành giao!" Hai người kích bàn tay vào nhau, Trương Đức Bưu cười nói: "Thánh Ma Đạo Sư đại nhân, ngươi có biện pháp gì ly khai gian phòng giam này không vậy?"

"Không có, trừ phi đợi đến lúc tu vị của ta khôi phục. Phá vỡ hệ thống phù văn trận pháp tòa nhà giam này mới được."

Trong nội tâm Trương Đức Bưu hơi có chút thất vọng, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một căn long cốt, ném cho Tiểu Hắc.

Địa Ngục Khuyển lập tức ôm xương cốt gặm. Cắn vài cái liền vỡ nát.

"So với thức ăn ba người chúng ta thì đãi ngộ của Tiểu Hắc muốn tốt hơn nhiều. Ồ, lão phong tử đang làm gì thế?" Lão phong tử giờ phút này ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay không ngừng xé rách tóc, trong cổ họng phát ra thanh âm Ô Ô.

Trương Đức Bưu đi đến cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy trên mặt đất vẽ lấy một đồ án, những đồ án này lộn xộn không thứ tự, tựa hồ là một môn võ học, chắc hẳn là võ học của lão phong tử.

Trương Đức Bưu liếc nhìn những đồ án kia, không có để ở trong lòng, đồ vật do tên điên vẽ ra, há có thể tin tưởng? Duỗi chân ra đem đồ án xóa đi, không có những đồ án này quấy nhiễu, lão phong tử mới khôi phục lại bình thường, trốn ở trong góc tường giả thành cây nấm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio