Lục Thanh Vũ, Diệp Phong và Lưu Tư Nguyên ba người bị lật bàn một trận, sau đó không có gặp phải đối thủ quá mạnh, ba người tổng cộng phát tệ, bị Phù Âm, Thời Việt và Tiêu Minh Hiên phân ra.
Diệp Phong nhịn không được ở trong nhóm đùa: "Tớ không muốn tổ đội ba người các người nữa, tớ muốn cùng nữ thần Âm Âm tổ đội, nữ thần dẫn anh bay đi!"
Lục Thanh Vũ: "Thêm anh nữa."
Lưu Tư Nguyên: "Em cũng muốn cùng chị Âm tổ đội, huấn luyện viên nếu không thì điều chỉnh tổ đội lại một chút?"
Phù Âm gửi lại icon mỉm cười: "Em không muốn cùng mấy anh tổ đội đâu, em muốn ôm chặt đùi Việt ca, như vậy mới có thể luôn giành được lì xì."
Thời Việt nhìn thấy câu này, tâm tình tốt cong môi: "Không sai."
Ba người còn lại: ".........."
v, lần đối đầu đầu tiên, toàn bại.
Diệp Phong lén lút cùng Lục Thanh Vũ nói: "Hai người họ sao rồi?"
Lục Thanh Vũ đáp: "Người nào đó vẫn chưa nhận thức được, chúng ta có thể tìm lúc thích hợp giúp đỡ một chút."
Diệp Phong hiểu rõ gật đầu: "Đã hiểu, sau đó có thể xin Việt ca gửi chúng ta chút tiền phụ công, bao lì xì không thể chỉ có tệ được."
Hai nguồi cười đến cực kỳ nham hiểm, Lưu Tư Nguyên ngồi bên cạnh da đầu đều phát run, lên tiếng: "Hai anh lại đang tính kế ai vậy?"
Hai người đồng thanh: "Tính kế cậu!"
Lưu Tư Nguyên bị dọa đến run rẩy, lập tức chạy ra khỏi phòng huấn luyện, ôm đám mèo của mình vào lòng cố gắng bình phục tâm tình.
Phòng bếp nơi đó truyền đến hương thơm của thức ăn, dì Trương đã làm xong bữa trưa, đang đặt từng đĩa lên trên bàn, Thời Nhan ở một bên giúp đỡ, thấy mọi người đi ra lập tức chào hỏi: "Mọi người cực khổ rồi, nhanh tới ăn bữa trưa đi!"
Bữa trưa hôm nay phi thường phong phú, bởi vì Thời Nhan tới tham quan, Tiêu Minh Hiên vẫn là đặc biệt dặn dì Trương làm thêm vài món.
Tám món một canh, đều so với yến tiệc rồi.
Mọi người vây quanh bàn ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.
Thời Nhan khen: "Bữa ăn ở chiến đội các anh không tệ, còn thiếu người hay không? Em cũng muốn được tham gia."
Lục Thanh Vũ đùa: "Em muốn làm cô bé giúp việc giúp mọi người trải giường sao?"
Thời Nhan: "....."
Cô không dám trả lời vấn đề này, bởi vì, cô thực rất muốn giúp sư phụ trải giường.
Lục Thanh Vũ thấy cô không nói gì, còn cho rằng cô không vui, nhanh chóng nói: "Nói đùa thôi, đây là miếng sườn đi."
Thời Nhan nhận được miếng sườn anh đưa, cười nói, "Mọi người mỗi ngày đều huấn luyện chiến đội, có phải không có cơ hội ra cửa cùng mọi người giao lưu?"
Lục Thanh Vũ: "Đúng, bình thường ra ngoài gặp gỡ cũng chỉ là streamer trong giới, phóng viên còn có mấy tuyển thủ game khác."
Thời Nhan giả vờ không để ý hỏi: "Mỗi ngày đều ở trong căn cứ huấn luyện, mấy anh sao tìm được bạn gái?"
Lục Thanh Vũ cười nói: "Điện thoại chính là bạn gái của tụi anh."
Diệp Phong chen vào: "Là một xạ thủ, bạn gái của anh chính là buff đỏ đáng yêu!"
Lưu Tư Nguyên: "Bạn gái của em là tháp phòng ngự!"
Thời Nhan: ".................."
Hai người này vừa nói xen vào, phong cảnh lập tức trở nên hài hước hơn.
Phù Âm biết bạn mình đang muốn vòng vo hỏi về chuyện tình cảm của Vũ thần, bèn thuận nước đẩy thuyền trợ giúp một chút: "Vũ thần vẫn còn độc thân phải không? Đã thích ai chưa? Em nhớ anh quen biết không ít nữ phóng viên xinh đẹp, còn có các bạn nữ streamer nữa, vẫn chưa có ai làm anh động tâm sao?"
Lục Thanh Vũ cười lên sờ mũi: "Chỉ là quen biết mà thôi, ngẫu nhiên sẽ đánh vài trận game giao lưu, cũng không có thích."
Phù Âm nói: "Vậy anh thích loại hình nào?"
Lục Thanh Vũ nghĩ, đáp: "Mấu chốt là vẫn xem cảm tình đã, anh không muốn bản thân cố định ở một loại hình con gái cụ thể, vạn nhất tương lai tìm được bạn gái không giống như loại hình mình nghĩ thì sao, vậy thì chả khác nào tự vả mặt cả? Đúng không Việt ca?"
Thời Việt: "Hả?"
Sự chú ý của anh đang đặt lên đồ ăn trước mặt, Lục Thanh Vũ đột nhiên chuyển chủ đề sang anh, làm Thời Việt không khỏi nhíu mày, đáp: "Liên quan gì tới tớ?"
Lục Thanh Vũ cười nói: "Tùy tiện hỏi thôi. Cậu thích con gái như thế nào?"
Thời Việt bình thản đáp: "Chưa từng nghĩ qua."
Lục Thanh Vũ áp sát nói: "Có thời gian nên nghĩ một chút."
Thời Việt trợn trắng mắt nhìn anh, đáp: "Ăn cơm của cậu đi, ở đâu ra nhiều lời như vậy."
Lục Thanh Vũ cười híp mắt cúi đầu ăn cơm, Phù Âm và Thời Nhan cũng không hỏi tiếp nữa.
Sau bữa trưa, Thời Việt vốn muốn đưa em gái về trường, kết quả Thời Nhan nói: "Trường hôm nay đã bắt đầu kỳ nghỉ, về đó cũng chẳng có gì làm, em trực tiếp đón xe về nhà."
Lục Thanh Vũ thuận tiện quan tâm một câu: "Nhan Nhan, tụi em nghỉ đông bao lâu?"
Thời Nhan đáp: "Tới tháng là đi học lại, có thể ở nhà ăn hết Tết nguyên đán, kỳ nghỉ cũng rất dài!"
Thời Việt hỏi: "Tiểu Âm có tính toán gì chưa? Về nhà ăn Tết sao?"
"Em nói với ba mẹ là ở trường còn chút việc, tạm thời chưa thể quay về, xem chiến đội an bài sao đã." Phù Âm quay đầu nhìn Tiêu Minh Hiên, "Huấn luyện viên, chiến đội của chúng ta năm nay có nghỉ Tết không?"
"Đương nhiên có rồi." Tiêu Minh Hiên mở xem lịch, chỉ vào ngày tháng trên đó nói, "Từ hai mươi tám âm lịch bắt đầu nghỉ, sau Tết nguyên đán mọi người lại tập hợp, dù sao liên đấu WGC đầu tháng mới bắt đầu, ăn Tết quay lại chúng ta vẫn còn một tháng thời gian để tập huấn, hoàn toàn có đủ thời gian. Mấy đứa thấy thế nào?"
"Em không có vấn đề." Diệp Phong rất tiêu sái mà phất tay, "Em mỗi lúc đón Tết chỉ cần mùng hai về thăm nhà, thời gian còn lại đều là tự mình mở phòng stream."
"Họ hàng nha em cũng không nhiều, chỉ cần giao thừa Tết về nhà là được." Lưu Tư Nguyên nói.
"Vậy cứ như thế đi, sau Tết lại tập huấn." Tiêu Minh Hiên mỉm cười nói, "Vẫn còn nửa tháng nữa, mọi người có thể đặt vé trước."
Sau hôm đó, Phù Âm liền ở lại căn cứ.
Cô mỗi ngày từ tám giờ sáng thức dậy, những đồng đội khác còn đang ngủ, cô sẽ xuống lầu cùng dì Trương ăn sáng, sau đó tự mình ra ngoài chạy bộ một vòng, quay về thì một mình luyện tướng. Mỗi lần cô luyện tới mười một giờ, bên tai đều vang lên tiếng chuông báo thức bằng giọng nói của Minh thần.
Sau khi đợi đồng đội toàn bộ thức dậy, cô cùng Thời Việt cùng nhau tổ đội, hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý, đến nay vẫn chưa thua trận nào.
Mà Lục Thanh Vũ, Diệp Phong và Lưu Tư Nguyên ba người này, tuy rằng tỷ lệ thắng vẫn duy trì trên %, nhưng do tổ đội ba người thường dễ đụng phải chiến đội chuyên nghiệp, ba người vẫn là có lúc bị lật thuyền mà vào nhóm phát lì xì. Phù Âm tính toán kỹ càng, khoảng thời gian này cho dù chỉ cướp lì xì, cô lại có thể cướp được gần tệ.
Ngày trở thành phú bà không còn xa nha!
Nháy mắt đã tới Tết, Phù Âm cùng đồng đội tạm biệt, ngồi tàu cao tốc trở về nhà.
Mỗi năm đến tết nhà cô đều sẽ đến nhà ông bà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, hai người chú ở gần đó cũng sẽ dẫn con cái về, một nhà khó có khi cùng nhau tụ hợp, không khí tự nhiên cũng náo nhiệt hơn.
Phù Âm là chị lớn trong nhà, vài đứa em trai đều đối với cô rất là tôn trọng.
Nhưng mà, lúc cả nhà tụ họp, ăn xong bữa cơm trưa trưởng bối liền cùng nhau đánh mạt chược, bọn nhóc lại cùng nhau chơi game, Phù Âm không biết chơi, chỉ có thể ngồi bên cạnh xem. Năm nay lại không giống vậy, trưởng bối ăn cơm xong lại mở một bàn mạt chược cùng một bàn đấu địa chủ, cô không có việc gì làm liền đi tới thư phòng, muốn xem hai ranh con kia đang chơi game gì.
Kết quả vừa đẩy cửa vào, liền nghe thấy cậu em Phù Minh đang kêu lên: "Rút lui rút lui rút lui! Đừng có nhào tới trời ơi! Phù Hằng anh mẹ nó tặng hết tám cái đầu rồi, anh có ý gì đây?"
Phù Hằng ở bên cạnh làm mặt khổ nói: "A Kha đối phương quá lợi hại, anh luôn bị hắn bắt, còn đánh được cái gì?"
Phù Âm đi tới sau lưng bọn nhóc nhìn màn hình, nhẹ cười nói: "Trận này thua rồi."
Phù Hằng nhanh chóng gõ điện thoại, đáp: "Chị, chị đừng nói lung tung nha! Tụi em vẫn còn có thể cố một lúc...."
Lời chưa nói xong, màn hình đã xuất hiện một tin: A Kha kích sát chúa tể.
Chưa đến một phút, đối phương đã dẫn theo chúa tể trực tiếp đẩy tới cao địa.bg-ssp-{height:px}
----- Thất bại!
Nhìn cảnh màn hình biến thành màu xám, thần sắc hai đứa đều có chút ủ rũ.
Phù Hằng hít sâu một hơi, hồi thần ngẩng đầu lên nhìn Phù Âm, nói: "Chị, vừa rồi chị nói trận này tụi em thua? Chị biết chơi game này sao?"
Phù Âm mỉm cười: "Ừ, mấy đứa đang chơi Vương giả vinh diệu đúng không?"
Phù Minh kinh ngạc trợn tròn mắt: "Chị còn biết vương giả vinh diệu? Chị không phải chỉ thích chơi mấy game như Zombie plant hay Pikachu sao?"
Phù Âm đáp: "Chị sau khi lên đại học thì biết chơi vương giả vinh diệu, có muốn chị dẫn mấy đứa vài trận không?"
Phù Hằng cười vỗ bàn: "Ha ha ha, chị đừng nói đùa! Chị sao? Chị sao có thể dẫn được tụi em?"
Phù Minh cũng ôm bụng cười: "Game này không có đơn giản như Pikachu đâu, chị đã đánh qua trận rank nào chưa? Cấp đồng hay bạch kim?"
Phù Âm đáp: "Chị cấp vinh diệu vương giả."
"Hahahaha, chị nói mình là cấp đồng đi..." Phù Hằng nói tới đây, đột nhiên hồi thần lại, sắc mặt nháy mắt trở nên đặc sắc: "Chị vừa nói cái gì? Cái gì vương giả?"
Phù Âm lập lại lần nữa: "Vinh diệu vương giả."
Hai người đồng thời nhìn nhau.
Sau một lúc hai đứa đồng thời cười nói: "Chị thực sự quá hài hước rồi." "Chị ơi, chị có biết vinh diệu vương giả nghĩa là gì không? Toàn khu vực xếp hạng một trăm trở lên mới gọi là vinh diệu vương giả đó! Không phải là vương giả vinh diệu viết ngược lại thành vinh diệu vương giả đâu."
Phù Âm cười khẽ, đáp: "Không tin? Vậy hai đứa tiếp tục đánh đi, trận này hai đứa thua là vì jungler không biết bắt người, ngược lại để cho A Kha đối phương đánh vỡ đường dưới đấy."
Nghe cô nói có căn có cứ, Phù Minh lập tức lên tinh thần: "Chị, chị thựa sự là vương giả sao? Chị không phải là đang đùa tụi em chứ?"
Phù Âm nhún vai, trước mặt hai đứa lấy điện thoại đăng nhập tài khoản, sau đó giơ điện thoại đưa tới trước mặt hai đứa: "Tự xem đi."
Phù Hằng và Phù Minh nhanh chóng giành lấy điện thoại xem kĩ, lập tức trợn mắt nhìn nhau.
Phù Hằng: "Lại có thể là thật sao? Mẹ ơi! Con không có hoa mắt chứ?"
Phù Minh: "Vinh diệu vương giả! Chị tôi lợi hại!"
Phù Âm mỉm cười: "Muốn chị dẫn không?"
Hai nhóc con thiếu chút nữa là quỳ xuống: "Cầu dẫn bay!"
Bởi vì vinh diệu vương giả không thể tổ đội cùng cấp kim cương, Phù Âm đổi thành tài khoản nhỏ mà lúc huấn luyện tùy tiện dùng, kết bạn với hai đứa nhỏ.
Hai người bán tín bán nghi kéo cô vào phòng, trận đấu bắt đầu, Phù Âm ở số chọn Hoa Mộc Lan.
Hai đứa em trai hiện tại đang ở cấp kim cương , đối với Phù Âm mà nói, đánh cấp kim cương thực sự rất nhẹ nhàng, mở trận chưa đến sáu phút cô ở đường trên một đấu hai liên tục giành được kills, đường trên nhanh chóng bị quét sạch, sau đó xâm lược khu rừng đơn sát xạ thủ đối phương, nhịp đấu nhanh vô cùng, hai đứa em chưa kịp phản ứng được cái gì, Hoa Mộc Lan đã giành được chiến tích /.
Phù Hằng cả người có chút mơ hồ: "Đây, đây thực sự là chị em sao?"
Phù Minh cũng ngơ ra: "Chị không phải chỉ biết chơi Pikachu thôi sao?"
Phù Âm nhìn màn hình xuất hiện chữ thắng lợi, mỉm cười: "Nhanh chóng một chút, chị khó có thời gain dẫn hai đứa."
Hai người lập tức kích động kéo cô tiếp tục đánh trận rank kế tiếp.
Liên tục thắng trận, đẳng cấp thăng lên, cảm giác ôm đùi vàng chính là sảng khoái như vậy!
Nhưng mà, đùi vàng này lại là người chị họ từng chỉ biết chơi Pikachu, điều này làm hai cậu nhóc nhất thời không cách nào tiếp thu.
Mọi người đều nói, vinh diệu có hai loại đại hố, một là học sinh tiểu học, hai là nữ sinh đại học.
Chị chính là nữ sinh đại học, sao có thể lợi hại như vậy chứ?
Phù Âm dẫn hai đứa em chơi tới bốn giờ hơn, một hơi dẫn hai đứa lên cấp kim cương , lúc này mới thả lỏng cổ, nói: "Nghỉ ngơi vài phút."
Hai đứa hiện tại đối với cô hoàn toàn là vẻ bảo gì nghe nấy, trạng thái mê muội hai mắt lấp lánh sao, lập tức chạy qua giúp cô ấn vai đấm lưng.
Đúng lúc đó điện thoại của Phù Âm vang lên, là weixin Thời Việt gửi tới: "Nhà anh về nhà ăn tết, nhưng nhà em lại không có người?"
Phù Âm ngớ ra, hồi đáp: "Anh cùng Nhan Nhan đều trở về sao?"
Thời Việt: "Ừ, ba anh mới quyết định thôi, năm nay về nhà ông ăn Tết."
Lúc nhỏ, nhà Thời Việt và nhà Phù Âm ở đối diện, sau này cả nhà bọn họ chuyển tới Thượng Hải, căn nhà đó để lại cho ông bà nội Thời Việt ở. Tết vài năm trước, nhà họ đều đón ông bà tới Thượng Hải, không ngờ năm nay lại đổi chỗ, cả nhà lại quay về Nam Kinh.
Thời Việt đại khái là tới nhà đối diện tìm Phù Âm, kết quả không có ai ra mở cửa, mới nhắn tin.
Phù Âm đáp: "Em cũng ở nhà ông, ngày mai mới về. Năm mới vui vẻ, thay em hỏi thăm ông bà cô chú cùng Nhan Nhan nhé!"
Thời Việt nhìn thấy cô gửi lại một loạt chữ, mỉm cười nói: "Ừ, nếu như tiện, ngày khác anh sẽ lấy thân phận đội trưởng tới nhà em thăm hỏi, đây là sư phụ yêu cầu."
Phù Âm đáp: "Sau mùng ba đi, việc em muốn là game thủ em vẫn chưa nói với ba mẹ."
Thời Việt: "Có thể, thời gian do em quyết định, anh sẽ ở lại Nam Kinh cho tới sau tết, đến lúc đó sẽ lái xe đón em về chiến đội."
Hai cậu nhóc nhìn chị mình đánh chữ, lập tức tụm lại nhiều chuyện.
Phù Hằng: "Chị ấy có phải đang nhắn tin với bạn trai không? Cười vui vẻ như vậy?"
Phù Minh: "Chị em xinh đẹp như vậy, khẳng định có không ít người theo đuổi! Không biết người đó có đẹp trai hay không?"
Phù Âm gửi xong tin nhắn, thấy hai nhóc con đang lén lút tụm lại nói vào tai nhau, không khỏi khụ một tiếng: "Hai đứa đang nói cái gì đó?"
Hai người lập tức đứng thẳng: "Không có gì!"
Phù Âm nâng tay xoa đầu hai đứa: "Bình thường ở trường có phải mỗi ngày đều chơi game, không làm bài tập?"
Phù Hằng lập tức giơ tay: "Báo cáo, bài tập em đã viết xong mới chơi game, nếu không ba em sẽ đánh chết em!"
Phù Minh gật đầu như gà mổ thóc: "Không sai, học cao học quá áp lực. Bạn bè lớp em, bình thường cũng vào giờ giải lao mở hội chơi game, nếu như trong giờ tự học chơi, bị thầy cô phát hiện điện thoại sẽ bị tịch thu, còn có mời người lớn tới uống trà."
Hai đứa tuy rằng ham chơi, nhưng mà Phù Âm cũng nghe nói thành tích của hai đứa không tệ, cũng không cần quản quá nhiều.
Bên trong game, Thời Việt đột nhiên gửi cho cô một yêu cầu tổ đội, vừa vào phòng đã lên tiếng: "Em thấy cả buổi chiều em luôn chơi game, còn dẫn theo hai tài khoản khác, là chuyện gì vậy?"
Bởi vì Phù Âm không gắn tai nghe, hai nhóc con đồng thời nghe được giọng nói trầm thấp của con trai từ trong điện thoại truyền tới.
Quỷ nhiều chuyện trong hai người lập tức trồi lên, nhỏ giọng kề bên lỗ tai Phù Âm: "Người này là ai?" "Chị, anh ta quản chị làm gì? Không phải là bạn trai chứ?"
Tai Phù Âm hỏi đỏ lên, mở loa giải thích: "Em đang ở nhà ông ăn tết, trưởng bối đang chơi mạt chược, em đang rảnh, nên dẫn hai đứa em họ đánh vài trận vinh diệu."
Thời Việt đáp: "Ồ, hai người này đều là em trai em?"
Phù Âm nói: "Đúng vậy, một đứa gọi là Phù Hằng, một đứa là Phù Minh."
Thời Việt bình thản đáp: "Thay anh chào hai đứa một tiếng, anh có việc đi trước, bye."
Anh chỉ hỏi có như vậy, sau đó biến mất, hai đứa em lập tức ép hỏi Phù Âm: "Chị, thành thật khai báo, anh ấy có phải là bạn trai chị không?" "Giọng nói quá dễ nghe rồi, hơn nữa tết nhất năm mới hỏi chị đang làm gì, đối với chị thực sự quá quan tâm rồi!" "Hắc hắc, chị không phải là có chuyện gì đó rồi chứ?"
Phù Âm đau đầu đáp: "Anh ấy không phải bạn trai chị, là đội trưởng của bọn chị."
Hai người ngớ ra, đối mắt nhìn nhau, đồng thời hỏi: "Đội trưởng?"
Phù Âm nhẹ ho một tiếng, đem cửa khóa lại, nhỏ giọng nói: "Nói thật với hai đứa, chị thực ra đã gia nhập một chiến đội game, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, người con trai vừa rồi, chính là đội trưởng của chiến đội bọn chị."
Hai người: "........................"
Chị tôi lợi hại quá rồi!
~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~