Thời Việt từ trước đến nay chưa từng thích cô gái nào, vậy nên anh không rõ cảm giác của bản thân đối với Phù Âm có phải là thích hay không. Tối đó sau khi tiễn Phù Âm về nhà, anh trở về phòng yên lặng hồi lâu, sau đó chủ động gửi tin nhắn cho Lục Thanh Vũ, cứng đầu hỏi: "Cậu làm sao biết được tớ thích Phù Âm?"
Mười hai giờ rưỡi đên, Lục Thanh Vũ đang tính cùng Diệp Phong chơi vài trận, nghe thấy âm báo tin nhắn, liền cầm điện thoại lên nhìn, sau khi đọc liền nhịn không được cười ra tiếng: "Cậu gửi tin nhắn là muốn tớ giải đáp tâm sinh lý sao? Thế nào, có phải là động tâm với con gái người ta rồi không?"
Thời Việt nghiêm túc đáp lại: "Trước mắt vẫn chưa xác định, cần phải kiểm chứng."
Lục Thanh Vũ vừa cười vừa đánh chữ: "Kiểm chứng cái đầu cậu ấy! Vì sao từ đầu tớ lại dám lớn gan đánh cược với cậu? Chính là bởi vì biểu hiện của cậu cực kỳ rõ ràng! Cậu có còn nhớ không, trước đây có một nữ phóng viên vô cùng xinh đẹp mời cậu chơi vài trận game, lúc đó cậu đã phản ứng như thế nào? Trực tiếp nói với người ta, thất lễ, tôi không có thời gian."
Thời Việt: "................"
Vị nữ phóng viên đó ở trong giới cũng rất có tiếng, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách rộng rãi thoải mái, khó có khi chủ động đưa ra lời mời, cuối cùng lại bị một câu "không có thời gian" từ chối. Bởi vì chuyện này mà Lục Thanh Vũ không ít lần trêu chọc anh, nói anh không hiểu phong tình.
Lục Thanh Vũ tiếp tục nhắn: "Nhưng cậu đối với Phù Âm không giống vậy, tới trận đấu cấp đồng dành cho gà mờ cậu cũng nguyện ý vui vẻ tham gia. Dẫn dắt em ấy lên tới vương giả, cậu còn mỗi ngày cùng em ấy tổ đội. Cậu đường đường là Việt thần, là trình độ cỡ nào? Cái loại trận đấu cấp thấp như vậy cậu có hứng thú sao? Nếu không phải là thích ở cùng người ta, cậu có nguyện ý cùng em ấy huấn luyện tướng không? Còn tự mình dạy người ta chơi Hoa Mộc Lan? Đừng đùa nữa, nói cậu không có cảm giác với người ta, quỷ cũng không tin."
Thời Việt: ".............."
Lục Thanh Vũ rất giỏi quan sát xung quanh, trách không được lại muốn cùng anh đánh cược, hiển nhiên là trong lúc Thời Việt chưa ý thức được sự việc, Lục Thanh Vũ đã sớm nhìn ra.
Lục Thanh Vũ nói như vậy, anh xác thực rất có hảo cảm với Phù Âm.
Khoảng thời gian gần đây anh rất thích cùng Phù Âm chơi game, lúc được tổ đội riêng với cô tâm trạng cũng thoải mái hơn, hóa ra là vì bản thân thích cô rồi?
Nghĩ thông suốt rồi, tâm Thời Việt như được khai sáng, đồng thời lại cảm thấy bản thân thực sự buồn cười, cả ngày cùng Phù Âm nói cái mà "Anh chỉ xem em là em gái thôi", tự tuyệt đường lui của bản thân, sau này muốn theo đuổi cô, cô chỉ cần dùng một câu "anh trai" là có thể đá phăng anh đi.
Thời Việt thực sự đau đầu, xoa xoa thái dương, nằm lên giường lăn qua lăn lại mà không ngủ được.
Từng cảnh từ khi quen biết Phù Âm từng chút một không ngừng xuất hiện trong đầu anh. Cô bé này từ lúc bắt đầu đã thu hút ánh nhìn của anh, từ lúc cô còn là tay gà mờ cho tới khi trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cả quãng đường cô trải qua để trưởng thành, còn có sự không ngừng nỗ lực đó, anh đều đặt trong mắt, để trong lòng.
Anh vẫn luôn rất quan tâm cô, cũng muốn cố gắng bảo vệ cô.
Hiện tại cô trở thành một thành viên trong chiến đội Mục Tiêu, sau này anh có thể cùng cô kề vai sát cánh, Thời Việt liền cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
Chính là vào lúc này, Lục Thanh Vũ từ đâu gửi tin nhắn tới đánh vỡ cảnh mộng: "Nghĩ thông chưa đó? Khi nào thì ăn ớt đây?"
Sắc mặt Thời Việt cứng lại, nhưng rất nhanh đã dứt khoát gửi tin sang: "Thua cược chịu phạt."
Lục Thanh Vũ gửi lại một hàng biểu tình cười haha, rồi thêm một câu: "Thích cay thơm hay cay nồng, tớ mua cho cậu?"
Thời Việt ghét nhất đồ cay, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh trả lời: "Tùy ý cậu."
Lục Thanh Vũ cười đáp: "Như vậy đi, đợi sau khi chúng ta có thể giải thứ cấp KPL, rồi ký hợp đồng với app livestream cá voi xong thì thực hiện? Lúc cậu phát trực tiếp có thể trước mặt các fan ăn hết một bình ớt, lúc đó tớ sẽ bỏ qua cho cậu."
Da đầu Thời Việt run lên: "Có thể."
Lục Thanh Vũ lại gửi sang biểu tình mặt cười, thực sự làm Thời Việt muốn xuyên qua điện thoại đánh chết anh.
Thời Việt lạnh lùng nhíu mày: "Cậu đừng vui mừng quá sớm, đợi đấy, một ngày nào đó cậu sẽ bị tớ nắm trong tay mà dày vò."
Lục Thanh Vũ tự tin nói: "Sẽ không có ngày đó đâu."
Phù Âm và Thời Việt ngày hôm sau cùng nhau đi gặp Tiêu Minh Hiên.
Minh thần lần này tới Nam Kinh là để thăm một người bạn, tiện thể mời hai người uống cà phê, nói chuyện gia đình, cũng thuận đó báo cáo việc của chiến đội. Bởi vì liên đấu WGC tới tháng mới bắt đầu, chiến đội Mục Tiêu cuối tháng đã trở về huấn luyện, cũng chính là nói, trước khi trận đấu khai mạc bọn họ vẫn còn thời gian một tháng để chuẩn bị.
Ý của Thời Việt là, không cần quá để ý tới liên đấu thứ cấp, dù sao mục tiêu của mọi người đều là giải quán quân KPL, một tháng huấn luyện này nên tăng cường huấn luyện, lấy tiêu chuẩn KPL làm đội hình luyện tập. Phong cách và chiến thuật thi đấu của rất nhiều đội ngũ ở liên đấu thứ cấp cách biệt rất lớn so với KPL, bọn họ không cần phải hướng theo người khác. Chiến đội có thể tiến vào KPL không thể chỉ biết có vài đội hình, mà cần phải khai phá hệ thống mới, trong thời khắc mấu chốt có thể lấy ra dùng, mới khiến cho đối thủ không kịp phòng bị.
Tiêu Minh Hiên cẩn thận suy xét mới nói: "Mấu chốt hiện tại là, trình độ của từng người trong nhóm đã đạt tới yêu cầu của tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng đội hình hệ thống của chiến đội vẫn chưa thành hình, năm người nếu chỉ luyện ở trận tinh diệu thì khả năng thăng cấp không lớn, anh sẽ nghĩ cách hẹn những chiến đội chuyên nghiệp tới cùng mọi người luyện tâppj, nhưng anh lại không muốn để cho các thành viên bị lộ ra quá sớm."
Phù Âm đối với phương diện này hiểu biết không nhiều, bèn ở bên cạnh nghiêm túc nghe hai người nói chuyện.
Thời Việt nghĩ một lúc, mới đưa ra kiến nghị: "Sư phụ, anh còn nhớ "Nhóm đại sư vinh diệu" không?"
Hai mắt Tiêu Minh Hiên sáng lên: "Là nhóm riêng mà phần lớn các cao thủ của các chiến đội tập trung sao?"
Thời Việt gật đầu: "Các tuyển thủ chủ lực ở các đội trong KPL đa số đều có trong nhóm, mọi người lúc buồn chán cũng hay gọi nhau tạo nhóm đánh trận, hơn nữa, rất nhiều tuyển thủ có ký hợp đồng với app livestream, nếu có thể kéo được đại thần nhóm khác cùng nhau đánh trận, cũng có thể tăng thêm lượt xem."
Tiêu Minh Hiên: "Ý của cậu là, trực tiếp tìm người trong nhóm kéo tới huấn luyện?"
Thời Việt đáp: "Vâng, gọi vài đại thần tới, phát bao lì xì các thứ, mọi người khẳng định sẽ có hứng thú."
Tiêu Minh Hiên tán thành: "Cách này không tệ."
Phù Âm nghe tới đây, không nhịn được xen vào: "Các anh nói là trong nhóm đó có cả những vị như Nghị ca, Lão Qủy, Huyễn Nguyệt sao?"
Thời Việt lấy điện thoại ra, mở nhóm "Đại sư vinh diệu" trong weixin đưa cho Phù Âm xem.
Phù Âm nhìn ra được rất nhiều ID quen thuộc trong nhóm, điều này làm cô không nhịn được phấn khích mà nói: "Nhóm này thực sự là nơi tập hợp của các vị đại thần!"
Thời Việt gật đầu: "Ừ, đây là nhóm riêng tư, không khí nhẹ nhàng hòa đồng, mỗi ngày đều có người lên gọi nhau đi tạo đội chơi game."
Anh vừa dứt lời, trong nhóm liền hiện lên một lời mời, là đội trưởng Huyễn Nguyệt của chiến đội LY vừa gửi tới, chỉ cần ấn là có thể vào phòng game.
LY Huyễn Nguyệt: "Chiều nay có ai tới không? Đi ba người, tài khoản nhỏ cấp vương giả."
Nghị ca: "Không đi, cùng cậu chơi lần nào cũng lật xe."
LY Huyễn Nguyệt: "Đừng đùa, cùng tôi tổ đội anh chỉ cần phụ trách nằm thắng."
Tửu Túy: "Huyễn Huyễn kéo tôi nè, tôi giúp cậu đánh phụ trợ!"
LY Huyễn Nguyệt: "Né tôi ra đi, phụ trợ của cậu có độc, cả ngày đi nhặt đầu người, cậu vẫn nên thành thật đánh đường bên đi."
Mọi người ở trong nhóm nói chuyện rất thoải mái, Phù Âm đọc xong cũng không nhịn được mà ngưỡng mộ, cô cũng muốn được gia nhập vào nhóm này!bg-ssp-{height:px}
Tiêu Minh Hiên lấy điện thoại ra đọc tin nhắn trong nhóm, mỉm cười nói: "Theo cách của A Việt, anh lúc đó sẽ kéo vài người tới đánh trận huấn luyện, Tiểu Âm em cũng cần phải hiểu biết trình độ và phong cách của những đại thần trong liên minh."
Phù Âm lập tức gật đầu: "Được ạ! Có thể mời Nghị ca không? Em muốn xem anh ấy chơi Quan Vũ."
Tiêu Minh Hiên còn chưa kịp trả lời, Thời Việt đã giành mất: "Không sao cả, em còn muốn mời ai nữa? Anh giúp em gọi tới."
Phù Âm: "..............."
Lời này thực sự quá bá đạo rồi, tất cả đại thần trong liên minh, chỉ cần cô muốn gặp anh sẽ lập tức gọi tới.
Trong lòng Phù Âm vô cùng mong đợi, cô vẫn chưa vào tới KPL mà đã có cơ hội tiếp cận với những cao thủ có tiếng nhất trong giới liên minh rồi, đây cũng là nhờ cả vào vị Việt thần này.
Mấy ngày sau đó, bởi vì chiến đội vẫn chưa huấn luyện, Phù Âm tiếp tục tự mình luyện tướng.
Cho đến khi hết kỳ nghỉ Tết cô mới từ biệt gia đình, chuẩn bị trở về căn cứ.
Do trường học vẫn chưa mở nên Thời Nhan tính toán ở nhà thêm vài ngày rồi ngồi tàu cao tốc từ Nam Kinh về Thượng Hải, Phù Âm vì thế mà cùng Thời Việt xuất phát. Thời Việt vừa lúc có mang xe về Nam Kinh nên một đường chở Phù Âm về Thượng Hải. Đi đường cao tốc từ Nam Kinh về Thượng Hải không xa, hai người sáng sớm xuất phát, Phù Âm ngồi ở ghế phó lái, ngẫu hứng mở điện thoại lướt weibo, cười đến vui vẻ.
Bên trong xe chỉ có hai người, lại có cô ngồi bên cạnh, Thời Việt nhìn dáng vẻ vui tươi của cô, tim cũng theo đó mà đập nhanh, nhưng anh vẫn bình tĩnh khống chế cảm xúc không cho nó chạy loạn, chuyên tâm mà lái xe.
Qua được một lúc, Phù Âm đột nhiên kinh ngạc thốt lên: "Kỳ chuyển nhượng của liên minh đã bắt đầu rồi!"
Thời Việt đáp: "Ừ, kỳ chuyển nhượng thường bắt đầu trước mùa giải mới, các câu lạc bộ lớn sẽ đưa thông tin về những tuyển thủ muốn chuyển đội. Em xem coi trong đó có những ai?"
Phù Âm lật tin tức, đáp: "Hình như đều chỉ là những tuyển thủ dự bị và người mới trong thanh huấn doanh, không có đại thần.... đợi chút, Lạc Thủy? Đây không phải là Lâm Lạc Nhiên của Thiên Hoàn sao?"
Thời Việt đối với chuyện này không hề cảm thấy ngoài ý muốn: "Hợp đồng của Lạc Nhiên đã hết hạn, nhưng lúc cậu ấy ký lại không để ý thời gian, hợp đồng phải đến đúng thời gian, vẫn còn vài tháng nữa, cậu ấy không thể giống anh trực tiếp rời đi, bắt buộc phải cùng câu lạc bộ đưa ra yêu cầu chuyển đội, Thiên Hoàn có thể dựa vào việc chuyển đội của cậu ấy mà kiếm được một mớ tiền."
Phù Âm: "..............."
Lạc thần là bạn tốt của Việt ca, cô đối với nam sinh an tĩnh hướng nội đó cũng có hảo cảm. Sẽ có chiến đội khác bỏ giá tiền cao để giành lấy anh ấy không? Nếu như không có, anh ấy có phải sẽ phải tiếp tục ở lại Thiên Hoàn?
Phù Âm xem tin tức mới, con ngươi nháy mắt trừng lớn: "Mẹ ơi! Có người đồn rằng, Thiên Hoàn yêu cầu vạn cho ai muốn giành lấy Lâm Lạc Nhiên!"
Thời Việt nói: "Đây là giá thấp nhất. Sau khi kỳ chuyển nhượng liên minh bắt đầu, sẽ có năm ngày để đưa ra giá cả, câu lạc bộ sẽ đưa ra giá thấp nhất đối với tuyển thủ sẽ chuyển đội, các câu lạc bộ khác nếu muốn đoạt được vị tuyển thủ này, thì cần phải ra giá công bằng. Giá thành cuối cùng của Lâm Lạc Nhiên chắc không chỉ có vạn đâu."
Phù Âm đã bị kinh sợ rồi: "Đây chẳng khác nào việc mua bán vậy? Tuyển thủ biến thành hàng hóa rồi?"
Thời Việt quay đầu nhìn cô, thấp giọng giải thích: "Đây cũng là điều kiện khi liên minh chuyên nghiệp được hợp thức hóa. Kỳ chuyển nhượng có liên minh thống nhất quản lý, tránh việc giữa các câu lạc bộ âm thầm với nhau gây bất công đối với tuyển thủ. Tuyển thủ muốn chuyển hội có thể cùng câu lạc bộ đưa ra lời đề nghị, sau đó dựa vào năng lực bản thân để giành được giá cao trong kỳ chuyển nhương. Phần tiền này, câu lạc bộ lấy được một phần, tuyển thủ tự mình cũng lấy được một phần tương ứng. Vậy nên, giá cả càng cao, em nên vì Lâm Lạc Nhiên vui mừng mới phải."
Phù Âm ngớ ra: "Là như vậy sao?"
Thời Việt gật đầu, nhẫn nại nói: "Tuyển thủ thực lực kém, có treo trên kỳ chuyển nhương vài vạn thì cũng không ai muốn, nhưng tuyển thủ có thực lực mạnh, vài trăm vạn đều có câu lạc bộ muốn giành lấy. Kỳ chuyển nhượng của tuyển thủ game giá cả càng cao càng là việc tốt, đây cũng chứng minh rằng tuyển thủ đó được câu lạc bộ xem trọng. Lạc Nhiên bên đó, em không cần lo lắng, Thiên Hoàn ra giá cao như vậy, tự nhiên sẽ muốn kiếm lại cho đủ, nhưng Lâm Lạc Nhiên cũng có thể nhận được một phần, giao dịch trong kỳ chuyển nhượng có liên minh tiếp quản, cậu ấy sẽ không phải chịu thiệt."
Phù Âm trầm mặc hồi lâu, mới sờ sờ mũi, đáp: "Em không nghĩ nhiều như vậy, nghe anh nói xong thì đã hiểu hơn rồi, có thể được ra giá câo trong kỳ chuyển nhượng, đó là sự chứng nhận đối với thực lực của tuyển thủ. Vậy anh cùng Vũ thần tự lập đội, này không phải ăn thiệt rồi sao? Nếu có thể được treo trong kỳ chuyển nhượng, vậy cũng có cơ hội lấy vài trăm vạn phải không?"
Thời Việt bình thản đáp: "Hai người bọn anh không thiếu tiền, bọn anh thiếu là cúp quán quân."
Phù Âm: "................."
Một câu giải thích cho tất cả.
Nếu như Thời Việt chủ động đề nghị chuyển hội, dùng phương thức chuyển nhượng đi đến chiến đội khác, anh ấy khẳng định có thể nhận được phí rất cao. Nhưng nếu là như vậy, anh ấy liền phải nghe lời chỉ huy từ huấn luyện viên của câu lạc bộ đó, chiến đội đó không nhất định sẽ thích anh ấy, càng không nhất định giành được quán quân. Vậy nên anh ấy mới đưa ra quyết định khiến nhiều người cảm thấy buồn cười như vậy--- buông xuống tất cả, trực tiếp cùng Thiên Hoàn cắt đứt hợp đồng, làm lại từ đầu.
Lục Thanh Vũ đưa ra quyết định cùng kề vai sát cánh với anh, cũng là rất có dũng khí.
Ý chí vươn tới quán quân của họ làm Phù Âm rất kinh ngạc, cũng khiến cô cảm thấy cực kỳ tán thưởng và kính phục.
Có thể trở thành đồng đội của họ, đối với cô mà nói đây thực sự là một loại vinh hạnh.
Phù Âm quay đầu nhìn sườn mặt bên anh tuấn của Thời Việt, kiên định nói: "Các anh đã trả giá lớn như vậy để lập ra một chiến đội mới, em nhất định sẽ nỗ lực không khiến các anh thất vọng."
Đối diện với đôi mắt nghiêm túc của cô, khóe miệng Thời Việt không khỏi cong lên: "Anh tin em, tin em sẽ là đồng đội tốt nhất của bọn anh."
Hai người đối mắt nhìn nhau rồi cười.
Phù Âm nghĩ, món quà tốt nhất mà cô có thể tặng cho anh chính là có thể cùng anh giành lấy giải quán quân tại KPL.
Ở bên cạnh kề vai sát cánh mới chính là lời tỏ tình tốt nhất.
Cô thích anh, cho nên, cô nguyện ý cùng anh vượt qua tất cả.
Kỳ chuyển nhượng kết thúc, Lâm Lạc Nhiên ký hợp đồng với Long Tộc với mức giá trên vạn, trở thành chủ lực trung đơn của Long Tộc. Chiến đội Thiên Hoàn tuyển thủ thượng đơn Đại La, tuyển thủ phụ trợ Ngô Úy Quân tuyên bố rời đội, huấn luyện viên Triệu lại từ trong thanh huấn doanh chọn ra một tốp người mới, lúc này, chủ lực cũ của chiến đội Thiên Hoàn đã không còn một ai.
Lâm Lạc Nhiên gia nhập Long Tộc, do mùa giải trước Long Tộc đã thua trong trận chung kết nên chỉ giành được giải á quân, giải mùa xuân lần này Long Tộc tập trung toàn bộ vào việc chuẩn bị.
Đồng thời, các chiến đội lớn khác như Kinh Cức, LY, ICE, POT,... đều quay lại căn cứ sau kỳ nghỉ dài, đang bắt đầu ráo riết chuẩn bị cho giải mùa xuân. Ba chiến đội mới được chọn từ trong trận dự tuyển cũng khiến mọi người tràn đầy mong đợi.
Giải mùa xuân KPL sẽ chính thức bắt đầu vào tháng . Mà chiến đội Mục Tiêu lại mới bắt đầu bước bước chân đầu tiên trên con đường tiến tới KPL.
Phù Âm và đồng đội không hề gấp gáp, bởi vì, bọn họ mỗi một bước đều muốn đi thật vững chãi, hướng tới vạch đích, đài vinh danh nhận lấy giải quán quân KPL.
Bọn họ đều tin chắc rằng, chiếc cúp quán quân đó rồi sẽ có một ngày thuộc về bọn họ.
~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~
Lời của trans: Những lời góp ý của các bạn, mình đều có ghi nhận lại, do vẫn chưa có thời gian sửa lại ở đầu truyện, nên những chương sau này mình sẽ đổi lại trước. Nên các bạn cứ tích cực đóng góp để mình hoàn thiện hơn nha~ Cảm ơn nhiều!