Trần Tích Nhĩ tỉnh dậy trên giường của mình. Đầu cô thật đau nha. Lại nữa rồi, người kia lại xuất hiện. À chết! Vậy còn nhập học thì sao? Thôi xong rồi, nhất định là cô chưa nhập học. Bây giờ mấy giờ rồi nhỉ. Cô nhìn lên đồng hồ:
“Cái gì? giờ sáng? Vậy là người kia chiếm luôn cả ngày hôm qua của mình à? Cái cô này thật là, dùng nhiều thời gian như vậy chứ! Thiên ơi, phải đi học nhanh thôi. Hôm khai giảng thì trốn học, ngày thứ hai thì đi học muộn, thầy cô và các bạn sẽ nghĩ không tốt về mình mất. Chết tiệt, đều là tại tên khốn đó. Cứ đợi mà gặp lại mình đi”
Tích Nhĩ soạn đồ đạc và vệ sinh cá nhân nhanh nhất có thể. Cái này cũng không phải lần đầu nên cô rất thành thạo. Thoáng chốc đã xách hành lý, đồ đạc xuống dưới lầu. Dưới lầu chỉ còn mẹ, còn anh hai chắc đã đi học từ sớm. Trường của Tích Nhĩ học có truyền thống là học sinh phải ở kí túc xá của trường học. Tự làm mọi công việc. Điều này, vừa hình thành tính tự lập cho học sinh. Vừa khiến cho nhà trường dễ dạy dỗ và quản thúc các học sinh dễ dàng. Chắc mẹ đã nghĩ cô hôm qua nhập học suôn sẻ, hôm nay về nhà để lấy đồ đạc đến trường ở nên mới không chút ngạc nhiên nào mà vui vẻ chào cô:
“Tích Nhĩ. Đi học đấy hả con?”
Cô vui vẻ gật đầu:
“Vâng ạ. Con đi đây, mẹ và anh hai ở nhà bảo trọng sức khỏe, con sẽ gọi điện cho hai người thường xuyên”
Tích Nhĩ nhanh chân chạy ra ngoài. Ôi trời, cô vừa mới nói dối mẹ. Mẹ và anh hai mà biết cô chưa nhập học. Hôm khai giảng lại vắng mặt, hôm nay lại đi học muộn nữa thì họ nhất định dùng xích nhốt cô ở nhà. Có chết cô cũng không muốn. Vì cái cô Tích Nhĩ kia hôm qua không lấy xe đạp cho cô nên cô đành chạy nhanh ra đường cái bắt xe buýt đi học. Ôi trời, mẹ cho có một tháng tiền ăn cùng tiêu vặt. Mỗi một xuất ăn ở trường từ nghìn đồng trở lên. Vị chi mỗi một tháng tiền ăn của cô sẽ là nghìn. nghìn còn lại là để cô có thể tiêu lặt vặt, lung tung, mua đồ cá nhân, mua đồ dùng học tập... Vậy mà bây giờ cô phải bỏ ra nghìn đi xe buýt tới đó. Tiền của cô. Tháng này nếu muốn tiết kiệm tiền xem ra phải nhịn đói vài bữa thôi. Haish! Tiền của cô, tiền của cô. Tích Nhĩ than thở thì xe buýt đã dừng trước mặt. Cô nhanh chóng đi lên xe buýt. Xe chật kín người lên xuống, phải lâu lắm cô mới chen lên được.