Quán ăn hạnh phúc...
Hoàng Vũ vừa ngồi xuống ghế. Theo thói quen liền nhìn xung quanh một vòng. Hắn liền nhận ra trong quán mới có bé phục vụ. Nhưng cô bé này vừa nhìn thấy hắn đang nhìn mình liền vội vã cúi mặt xuống. Né tránh ánh mắt của hắn. Thật giống tiểu bạch thỏ làm cho hắn thấy thú vị. Hắn đột nhiên thấy cô bé này rất quen mắt. Lục lại trong trí nh một chút. Liền nhớ đến cô bé học sinh tốt bụng lần trước đã chạy theo hắn chỉ để đưa lại ví tiền cho hắn. Phải rồi. Đây đúng là cô bé đó mà. Hôm trước hắn vẫn chưa có dịp cảm ơn tử tế. Hôm nay được gặp ở đây thật là trùng hợp. Hắn liền vui vẻ đi đến quầy lễ tân chỗ Tích Nhĩ làm việc. Còn Tích Nhĩ dường như nhận ra người ta đang đi đến chỗ mình liền luống cuống không biết làm sao. Đến khi Hoàng Vũ đi tới rồi thì cô vẫn cứ cúi gằm mặt như vậy. Hoàng Vũ gõ lên bàn hai cái. Tích Nhĩ mới ngước mắt lên nhìn anh. Anh nở nụ cười ôn hòa:
“Chào cô bé. Anh lại được gặp em rồi”
Trong lòng Trần Tích Nhĩ có chút vui mừng vì anh vẫn còn nhớ cô. Cô liền cười trừ một cái. Hoàng Vũ đưa tay ra trước chủ động làm quen:
“Xin chào. Anh là Hoàng Vũ. Hôm trước, cảm ơn em đã giúp đỡ”
Tích Nhĩ mỉm cưởi bắt lấy bàn tay ấm áp của chàng thanh niên:
“Không có gì. Em là Trần Tích Nhĩ. Xin chào”
Trong lúc đó...
Biệt thự Phạm gia...
Trong căn biệt thự nguy nga tráng lệ phong cách cổ điển. Người làm tuy nhiều. Nhưng vẫn không che dấu được sự cô độc u ám của nó. Nhưng hôm nay, trong biệt thự lại không hề yên tĩnh như mọi ngày. Sáng ra đã nghe thấy tiếng nói của già trẻ trong nhà. Điều này ai cũng khẳng định được. Chính là đại thếu gia nhà ta đã về. Sau đó liền làm loạn một trận với lão gia. Một cái chén thủy tinh được ném ra. Rơi xuống mặt đất. May mà Phạm Thiên Phong đã quen nên mới có thể tránh cái chén đó ba hắn ném ra. Phạm Thiên Khải một bụng đầy nộ khí nhìn thằng con trai trời đánh quán to:
“Mày lớn rồi! Đủ lông đủ cánh rồi! Không còn muốn nghe lời cha mẹ nữa phải không?”
Phạm Thiên Phong cũng không chịu thua:
“Từ trước đến nay cái gì con cũng làm theo ý bố. Nhưng riêng chuyện lần này thì không thể”
Phạm Thiên Khải đập tay xuống bàn:
“Nghịch tử! Mày có biết tao làm mọi chuyện là vì mày không?”
Phạm Thiên Phong cười lạnh:
“Bố làm vì con hay là vì lợi ích của bản thân. Còn chưa biết”
Sau đó không nói thêm câu nào liền nhanh chóng lên phòng. Để lại Phạm Thiên Khải đang giận dữ.
Hắn bước vào căn phòng rộng lớn của bản thân. Cảm giác cô độc tĩnh mịch tràn về. Ngồi xuống bàn học. Cầm lên bức ảnh nhạt màu ngày xưa. Vuốt ve người con gái trong hình:
“Mẹ, ở bên đó có khỏe không. Dạo gần đây, con thích một cô gái. Cô ấy tên Trần Tích Nhĩ. Cô ấy vui vẻ, hoạt bát, hòa đồng, lại lương thiện. Nhưng có một điều nực cười nhất. Chính là con vừa rất muốn cô ấy có thể thích con. Nhưng lại càng muốn, cô ây chỉ xem con như là bạn. Để cô ấy, không phải chịu tổn thương. Mẹ nói xem, có phải con rất ngốc không? Rất vô dụng không? Là đàn ông, lại không dám giữ lấy người con gái mình thích”
Tinh Tinh!!
Tin nhắn facebook đột nhiên vang lên. Phạm Thiên Phong nhíu mày, mở máy ra xem:
“Tích Nhĩ Trần đã gửi một tin nhắn cho bạn”
Phạm Thiên Phong nhíu mày:
“Tích Nhĩ Trần? Không lẽ là...”
Hắn vui mừng ở tin nhắn ra xem.
Tích Nhĩ Trần: “Ê. Về tới nhà chưa?”
Thiên Phong Phạm: “Về rồi. Nhớ tôi hay sao mà đột nhiên nhắn tin cho tôi vậy? Nếu nhớ tôi thì yên tâm, tôi sẽ về sớm thôi. Đừng chờ”
Tích Nhĩ Trần: “Nằm mơ! Chán nên mới nhắn tin cho cậu thôi. Tôi không chờ cậu đâu. Nên tốt nhất cậu cứ ở đó càng lâu càng tốt”
Phạm Thiên Phong mỉm cười. Đột nhiên nghĩ ra một chuyện, liền nhắn một tin đến:
“Phải rồi Trần Tích Nhĩ. Làm sao cậu biết facebook của tôi?”
Tích Nhĩ Trần: “Cậu quên cậu là nam thần à? Tìm đại một bạn nữ trong lớp liền có thể hỏi ra được nickface của cậu rồi”
Tích Nhĩ chờ mãi, không thấy tin nhắn trả lời đến. Cô lắc lắc đầu tự hỏi:
“Sao không trả lời vậy? Hay cậu ta ng rồi nhỉ?”
Ngh vậy, cô vừa định cất đện thoại, thì một tin nhắn mới được gửi đến.
Thiên Phong Phạm: “Tích Nhĩ. Cảm ơn vì đã nói chuyện với tôi”
Tích Nhĩ mỉm cười, nhắn một tin đến:
“Chúc ngủ ngon”
Phạm Thiên Phong đọc được tin nhắn liền thõa mãn cúp điện thoại.
Phải, lúc này hắn rất mệt mỏi. May là, cô gái nhỏ này không quên hắn. Chỉ như vậy thôi, chỉ cần hai người nói chuyện như vậy, cũng rất đủ rồi.