Đa Nhân Cách - Trịnh Trang

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có một số chuyện. Chúng ta, không thể ngờ nó lại xảy ra với bản thân. Giống như hôm nay. Tích Nhĩ đang chăm chú ghi bài trong lớp. Cũng không biết vì lí do gì, cô lại được gọi lên phòng giáo viên, gặp thầy giám thị. Tích Nhĩ bước vào trong. Thầy giám thị, cô chủ nhiệm. Còn có, một phu nhân quý phái. Hình như là phụ huynh của ai. Tích Nhĩ lễ phép cúi người xuống:

“Em chào thầy cô ạ”

Vị phu nhân kia, đột nhiên nhìn cô với nh ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Thầy Lâm đẫy khẽ gọng kính, nói:

“Tích Nhĩ. Chiều ngày hôm qua, em đã làm gì? Ở đâu?”

Tích Nhĩ giật mình. Cô không biết, vì sao thầy Lâm lại hỏi như vậy. Nhưng, cô cũng không biết, chiều qua mình đã làm gì. Bởi vì, chiều hôm qua, nhân cách kia đã chiếm đoạt cơ thể cô. Nhưng chẳng lẽ, lại nói với thầy, cô không bết mình làm gì vào chiều hôm qua sao? Nên Tích Nhĩ trả lời:

“Chiều qua. Em đi làm thêm”

Vị phu nhân kia bỗng thái độ gắt gỏng, đứng dậy, tát vào một bên má cô, khiến nó sưng đỏ, tức giận mắng té tát vào mặt cô:

“Đi làm thêm? Con bé này còn biết nói dối nữa! Đánh con nhà người ta như vậy! Còn dám chối tội! Bố mẹ cô, dạy cô kiểu gì vậy hả?!”

Bố mẹ cô? Có thể mắng cô như tế nào cũng được! Có thể hiểu lầm cô ra sao cũng được! Nhưng tuyệt đối, không được súc phạm đến bố mẹ cô. Tích Nhĩ cứng rắn nói:

“Cháu thực sự không biết bác đang nói gì. Hơn nữa, bác không được quyền xúc phạm bố mẹ cháu như thế!”

Bà ấy cười lên một tiếng, khinh bỉ nói:

“Tôi nói không đúng sao? Con gái côn đồ như vậy! Thì chắc chắn cũng có bố mẹ côn đồ như vậy thôi”

Tích Nhĩ kiềm chế. Nắm chặt lòng bàn tay lại, tránh để cho bản thân nỗi giận. Lúc này, lại nghe giọng Ngọc Liên Hoa, vừa yếu ớt, vừa nức nở cất lên:

“Tích Nhĩ! Chúng ta đều là bạn cùng lớp của nhau. Rốt cục... rốt cục... hức...Vì sao cậu lại hại tớ như vậy! Đã như vậy! Còn làm hỏng điện thoại tớ!”

Tích Nhĩ ngạc nhiên, ánh mắt mọi người nhìn cô, có chán ghét, có khinh thường, có cả thất vọng. Cô chủ nhiệm thở dài nói:

“Tích Nhĩ! Cô luôn nghĩ rằng, em là một cô học trò hếu động đáng yêu Thực sự thì cô rất yêu quý em. Nhưng tại sao? Tại sao em lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy chứ!”

Tích Nhĩ giọng run run:

“Thưa cô. Em không làm!”

Ngọc Liên Hoa cười lên một tiếng:

“Cậu còn chối! Có Hồng Liên và Hoài Liên ở đó làm chứng! Nếu không tin cứ thử gọi hai người họ lên”

Cô chủ nhiệm, và thầy giám thị nhìn cô với ánh mắt hi vọng. Hi vọng cô, có thể chứng minh bản thân trong sạch. Nhưng cô lại một lần nữa, tắt đi hi vọng của họ với cô. Cô không có chứng cứ nào, có thể chứng minh mình trong sạch. Tích Nhĩ im lặng. Thầy Lâm đầy thất vọng nói:

“Tích Nhĩ. Như vậy thì tôi phải gọi điện báo cho mẹ em thôi”

Ngay lúc này, một nụ cười đầy đắc ý của Ngọc Liên Hoa khẽ giương lên. Nhìn chằm chằm vào cô. Cô đương nhiên thấy được nụ cười đó. Tích Nhĩ biết. Chuyện này, nhất định phải nói cho mẹ biết. Cô cắn chặt môi. Kiềm chế không để bản thân tức giận mà đi tới tát thật mạnh vào mặt Ngọc Liên Hoa.

Một lúc sau, mẹ đến trường, trao đổi với thầy giám thị và mẹ của Ngọc Liên Hoa vài câu. Cô nhìn qua cửa sổ, còn thấy, mẹ cúi người xuống xin lỗi. Lúc đó, tim cô như thắt lại. Cô ghét căn bệnh này của cô, không chỉ khiến cho cô phải gặp rắc rối, còn khiến cho mẹ và anh hai, phải cúi đầu xin lỗi bao nhiêu lần Mặc dù, họ không có lỗi gì. Mẹ đã làm gì sai mà phải xin lỗi chứ! Còn cô cũng có làm gì sai đâu! Tích Nhĩ thực sự không thể chịu đựng nỗi nữa. Cô đạp cửa phòng đi vào trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Đi tới kéo mẹ cô dậy, nói:

“Sao mẹ lại phải cúi người chứ! Chúng ta có làm gì sai đâu! Người xin lỗi phải là cậu ta! Cậu ta là người đánh con trước!”

Ngọc Liên Hoa nghe vậy, liền như có tật giật mình, nói

“Cậu... Cậu đang nói cái gì vậy?”

Bà Ngọc ( Mẹ của Ngọc Liên Hoa) thấy vậy liền lên tiếng thay con gái mình:

“Con bé xấc xược này đang nói gì vậy hả? Đánh người rồi còn đỗ tội thừa lên người vô tội!”

Bà ta lại định dơ tay lên cho cô một bạt tai thì mẹ cô ngay lập tức giữ tay bà ta lại. Lúc đó, mẹ như một con người hoàn toàn khác quát lên:

“Bà không thấy tôi ở đây sao mà dám đánh con bé! Con gái tôi đến lượt bà dạy dỗ sao!?”

Tích Nhĩ vừa không ngờ, vừa xúc động, gọi một tiếng:

“Mẹ...”

Lúc đó cô hiểu. Lúc đó, chính là thiên tính của người mẹ bộc phát.

Bà Ngọc tức giận nói:

“Ngay từ đầu, tôi đã nói rồi. Bố mẹ côn đồ thì sinh ra con gái cũng côn đồ thôi!”

Bà Trần mỉm cười khinh bỉ:

“Côn đồ? Bà đụng một cái là đánh con nhà người ta! Còn chưa biết bố mẹ nào côn đò, con cái nào côn đồ đâu! Còn bà tưởng gia đình bà đẹp đẽ lắm à! Nhìn cái bản mặt giả tạo của con gái bà là tôi biết mẹ nó chanh chua đến mức độ nào rồi! Hơn nữa! Con gái bà phải làm gì thì con gái tôi mới đánh chứ! Kể ra, nó bị đánh như vậy! Cũng là đáng!”

Thầy giám thị và cô chủ nhiệm như rối lên, cũng đứng dậy nói vài câu, khuyên ngăn hai bà mẹ. Tránh để gây rắc rối thêm cho trường. Thầy Lâm giữ bà Ngc lại nói:

“Chị à, có gì từ từ giải quyết. Hai bên gia đình không phải nóng giận như vậy”

Bà Ngọc vằng thật mạnh tay thầy Lâm ra, tức giận mà rống lên:

“Không thể từ từ giải quyết được nữa rồi! Loại người này! Không nói nhẹ nhàng được! Đuổi học! Nhất định phải đuổi học con bé kia!”

Thầy Lâm và cô chủ nhiệm nhìn nhau lo lắng. Thực sự họ cũng rất quý cô bé Tích Nhĩ này. Nhưng chỉ vì một vụ đánh nhau giữa hai đứa học sinh mà bắt nó phải nghỉ học thì hơi quá. Cô chủ nhiệm lại lên tiếng ra sức khuyên ngăn hai bà mẹ:

“Hai chị bình tĩnh đã. Chúng ta không nên kích động như vậy. Chuyện như vậy, không đáng để làm to như thế đâu! Cứ đình chỉ học con bé là được rồi”

Bà Ngọc điên tiết lên nói:

“Đình chỉ học cái gì chứ! Nó đánh con gái tôi như vậy mà chỉ đình chỉ học thôi sao? Nhất định phải đuổi học nó! Nếu không! Tôi sẽ kiện cái trường các người”

Thầy Lâm và cô chủ nhiệm lại có vẻ bồn chồn lo lắng hơn. Mẹ Tích Nhĩ có vẻ như thấy được vẻ mặt khó xử của bọn họ. Lạnh lùng lên tiếng:

“Bà nghĩ tôi ham hố cái trường này lắm à! Không cần phải đuổi học nó! Tôi cúng sẽ không để con bé học ở cái trường có con gái bà! Tránh làm bẩn mắt nó!”

Bà Ngọc nghe vậy, quả thực tức đến lộn máu. Lại không thể chửi lại được người ta, nên càng tức thêm nữa. Bà Trần kéo tay con gái đi, lúc đi qua, bà còn dành cho hại mẹ con Ngọc Liên Hoa ánh nhìn đáng sợ. giống như kiểu. Cứ thử gặp tôi một lần nữa rồi biết tay!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio