Chạng vạng, mặt trời vừa đang dần xuống núi, Ái Triêm đi ra ngoài, ra chợ mua đồ ăn, gặp toàn những người quen cũ.
Có một dì không lấy tiền, cứ nhét thức ăn vào trong giỏ của cô, cũng có vài người ba hoa cố ý hỏi xem cô đã kết hôn hay chưa.
Ái Triêm cười cười đáp lại:
-Dạ chưa dì ơi.
Cô chưa từng cố tình muốn giấu giếm cái gì, cũng không cảm thấy xấu hổ khi ở tuổi này rồi vẫn chưa kết hôn.
Ở làng Quý này, hơn hai mươi tuổi mà chưa có ai dạm hỏi thì đã được coi là ế, ba mẹ sẽ bắt đầu lo lắng và xấu hổ với hàng xóm.
Cô rời làng từ nhỏ nên tư tưởng cũng tiến bộ hơn.
Mua thức ăn xong, cô vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh mà về nhà nấu đồ ăn tối.
Nấu xong bữa cơm chiều xong, cô đem mấy quả cam ba Chỉnh mang từ vườn về cắt miếng bỏ tủ lạnh.
Ba Chỉnh ở trong sân đang dọn mâm ăn cơm.
Hai cha con vui vẻ cùng ăn cơm trong cảnh vùng quê yên bình an tĩnh.
Cái nóng của mùa hè được gió đêm thổi mát.
Dọn dẹp xong cô tắm rửa một cái, ngồi ở chiếc giường tre bên cạnh cửa sổ lau lau tóc, đầu tóc ướt tùy ý để sau đầu, rất nhanh đã có vài vệt nước chảy xuống sàn.
Trong nhà không có máy sấy, tóc chỉ có thể để tự nhiên cho khô như vậy, cũng may là có gió, trước khi ngủ cũng có thể khô.
Bên tai truyền đến âm thanh ong ong của điện thoại tắt âm.
Cô cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Trần Minh.
Cô do dự một lát rồi ấn nút nhận:
-Alo?
Giọng của anh có chút kiềm nén, lại mang theo một loại cảm xúc không biết tên, trong lạnh băng lộ ra tình cảm mãnh liệt nào đó.
-Em đang ở đâu?
Ái Triêm nghĩ thầm, đêm khuya gọi đến đây như vậy, chỉ để hỏi cô đang ở đâu? Nhàm chán
-Anh có chuyện gì sao? Tôi đang ở nhà.
Tôi về làng Quý thăm ba..
-À.
Không có chuyện gì.
-Vậy tôi cúp đây.
Trước khi cô cúp điện thoại một giây, đã nghe Trần Minh thở ra một hơi dài.
Trong lòng cô nặng thêm không ít.
Người đàn ông này, cũng không phải cô nói quên là có thể quên.
Cho dù cô muốn quên anh cũng cứ có cách xuất hiện trong cuộc sống của cô để chứng tỏ sự tồn tại của mình.
Một đêm không yên bình trôi qua như vậy.
Buổi sáng hôm sau, ba Chỉnh nói với cô có hẹn mấy anh em tốt đến nhà ăn cơm.
Ái Triêm khó có được dịp muốn trổ tài làm cho ba vui vẻ một phen.
Bạn của ba Chỉnh đều là những chú bác nhìn Ái Triêm lớn lên từ nhỏ, nay gặp lại cô cũng rất vui vẻ khen ngợi:
-Lão Chỉnh thật là có phúc, hôm nay mấy người bọn tôi đến làm phiền một lần.
Ái Triêm càng lớn càng xinh đẹp.
Ái Triêm cười cười:
-Dạ.
cảm ơn các chú.
Không phiền đâu ạ.
Một bàn cơm phong phú được dọn ra bàn, mấy chú bác khen cô không dứt miệng.bg-ssp-{height:px}
Không khí rất tốt, trong lòng ba Chỉnh cũng rất vui vẻ.
Cô kính rượu với chú bác xong, thì cũng không ở lại làm phiền mấy người lớn nói chuyện phím mà tránh mặt vào trong phòng.
Bên ngoài mấy lão già trò chuyện trên trời dưới đất xong cũng không biết từ khi nào đề tài đã chuyển đến những đứa con trong nhà họ.
-Này lão Chỉnh.
Con gái ông năm nay con cũng đã tuổi rồi đúng không? Cũng không còn nhỏ nữa, nên giải quyết chung thân đại sự là được rồi đấy.
Có cần tôi giới thiệu cho không?
Ba Chỉnh cười cười:
-Cũng không vội.
Công việc của con bé ở thành phố N vẫn chưa ổn định.
Với lại thời đại nào rồi.
giờ tụi nhỏ đặt đâu mấy lão già chúng ta ngồi đó.
Nó không muốn thì tôi cũng chịu.
Người kia gật gù:
-Ừm.
Lão cũng là người có phúc.
Con bé lớn lên xinh đẹp, lại biết đối nhân xử thế, rất quan tâm lão.
Học hành thành tài rồi có lẽ con bé cũng sẽ nghĩ đến chuyện báo đáp công lao nuôi dạy của ông.
-Tôi không cần báo đáp.
Miễn con bé vui vẻ hạnh phúc là được rồi.
Ba Chỉnh vẫn luôn rất yêu thương chiều chuộng cô, từ nhỏ đã là như vậy.
Ông chưa bao giờ nghĩ đến sau này cô sẽ báo đáp mình cái gì.
Khi cô quyết định lên thành phố N theo đuổi vị hôn phu mà ông nội đính ước cho mình, ông cũng không lên tiếng ngăn cản.
Nhưng cũng không để cho người làng biết nội tình, chỉ nói cô đi học.
Khi cô lựa chọn làm những chuyện này, làm sao ông không có băn khoăn suy nghĩ đến cuộc sống sau này của cô cho được, nhưng mà ông vẫn lựa chọn tôn trọng cô, chìu theo ý cô.
Câu chuyện bên trong chưa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Mấy người già ngoái đầu ngó ra ngoài cửa.
Một bóng người cao dài mặc nguyên một cây màu đen xuất hiện trước mắt mọi người.
Trần Minh đứng ở cửa hai giây, đối diện tầm mắt của ba Chỉnh cũng không có mất tự nhiên mà đi vào:
-Con chào cả nhà ạ.
Ánh mắt lạnh băng ngày thường kia, lúc này lại có nét cười vô hại làm người ta yêu thích.
Vị khách đang nói chuyện làm mai mối cho cô nhìn anh với ánh mắt tò mò:
-Lão Chỉnh.
Cậu trai trẻ đẹp như minh tinh này là ai vậy hả?
Ba Chỉnh chưa kịp lên tiếng thì Trần Minh đã cười tươi trả lời thay:
-Dạ, con là bạn trai của Ái Triêm.
Con theo đuổi cô ấy rất cực khổ đấy ạ.
Anh nói xong thì tự nhiên tìm ghế trống ngồi xuống lấy chén đũa, nhìn ba Chỉnh:
-Bác trai, con còn chưa ăn cơm trưa, quấy rầy bác một hôm được không ạ?