Lúc này Ái Triêm mới nhìn về phía Uyển Nhi.
Cô nhớ người này.
Ngay từ khi học lớp , Uyển Nhi đã phổng phao và rành rõi sự đời hơn những bạn khác trong lớp nên có rất nhiều bạn trai để ý tán tỉnh.
Tám năm gặp lại cô ta vẫn vậy, vẫn mang vẻ đẹp mê người như ngày nào, nhưng chững chạc hơn, càng xinh đẹp mặn nồng hơn.
Ái Triêm cố gượng cười nói.
-Mình không có điều kiện liên lạc thường xuyên với các cậu.
Cũng không có số điện thoại.
Xin lỗi mọi người.
Hồng Tâm thấy Ái Triêm khó xử thì giải vây dùm:
-Dù sao mỗi người mỗi việc, mỗi hoàn cảnh, nay gặp nhau là vui rồi.
Uyển Nhi, cậu không định giới thiệu cho mọi người một chút về người hôm nay cậu đưa đến sao?
Uyển Nhi ngẩn người ra cười tươi tắn:
-A..
giới thiệu với các cậu, bạn trai tớ, Kiều Minh.
Cứ gọi anh ấy là Kent.
Anh, chào mọi người đi chứ.
Ngay lúc này Kent đang chăm chú nhìn Ái Triêm thì lại bị Uyển Nhi gọi giật lại, ánh mắt anh ta mới nhanh chóng rời khỏi cô.
-Xin chào các bạn, mình là bạn trai Uyển Nhi, rất vui được làm quen với các bạn.
Xong câu giới thiệu anh ta liền nở nụ cười tươi lộ một bên má lúm đồng tiền khiến cho đám con gái ở đây ngây ngất nhìn.
Ai cũng thấy anh ta thật đẹp như một minh tinh vậy, rất xứng đôi với Uyển Nhi.
Còn Ái Triêm thì lại cảm thấy anh ta rất lạ.
Từ lúc bước vào đến giờ lại luôn chăm chăm nhìn cô cũng không biết có ý gì.
Mà bản thân cô nghĩ lại chắc chắn mình chưa bao giờ gặp anh ta, cũng chẳng có ấn tượng gì.
Lớp trưởng nghe anh ta giới thiệu xong cũng khách sáo cười nói:
- Anh không cần khách sáo, là bạn trai của Uyển Nhi thì cũng là một nửa bạn của tụi em mà.
Nói xong thì lớp trưởng thay mặt mọi người nêu lý do buổi họp mặt, khách sáo giới thiệu sự có mặt của Ái Triêm sau tám năm xa cách, nói vài câu mời mọi người nâng cốc chúc mừng ngày gặp mặt.
Vậy là sau đó mọi người ngồi nói chuyện với rất vui vẻ.
Ái Triêm không hiểu sao lại muốn uống một chút rượu, cô cũng không hiểu nổi mình nữa.
Sau một hai lượt mời chào, cô đã uống khá là nhiều, liền nói với Hồng Tâm một tiếng, tìm một góc riêng yên tĩnh một mình thư giãn.
Uyển Nhi mang ly đến mời riêng cô.
Sau khi uống xong cô ta liền nói.
-Ái Triêm, cậu thật xinh đẹp.
-Cậu quá khen rồi.
Mình thấy cậu mới là người đẹp nhất đêm nay.
Tuy không muốn nhưng Ái Triêm vẫn gượng nở một nụ cười.
Uyển Nhi nhếch miệng nở nụ cười chua chát:
-Đẹp thì có tác dụng gì.
Bạn trai mình từ lúc vào đây đến giờ ánh mắt toàn ở trên người cậu, cậu biết không?
Ái Triêm xoay xoay chiếc ly trên tay.
Biết chứ.
bg-ssp-{height:px}
Làm sao không biết khi một người cứ cố ý dán mắt lên người mình chứ.
Cô cũng đang rất muốn hỏi anh ta xem anh ta đang có ý gì.
Chưa kịp trả lời đã nghe Uyển Nhi đột nhiên nói tiếp:
-Ái Triêm.
Vì sao cậu không dẫn người yêu theo?
Ái Triêm cười cười:
-Không có.
Biết dẫn ai đi?
-Vậy là cậu cố ý đi một mình để câu dẫn nam nhân của người khác sao? Ai tin được cậu ở thành phố N tám năm trời mà không có người yêu?
Ái Triêm nhíu mày đưa ly rượu lên môi hớp một ngụm:
-Có liên quan gì đến cậu không? Sao không quản tốt bạn trai cậu đi, lại sợ người khác đi câu dẫn chứ? Cậu không tự tin vào chính mình sao?
Uyển Nhi đen mặt to tiếng:
-Cậu...!cậu nói gì hả?
Mọi người vì nghe Uyển Nhi to tiếng thì lực chú ý dồn hết sang chỗ hai người.
Ái Triêm đã uống khá nhiều rượu cho nên tính tình cũng không được tốt lắm, lại muốn chọc tức người trước mặt, nhướng mày nói:
-Xin lỗi.
Tôi không muốn đôi co với cậu.
Còn việc bạn trai cậu muốn nhìn tôi thì nói thật, tôi đâu quản được ánh mắt của anh ta? Còn nữa.
Tôi cũng có tiêu chuẩn để chọn bạn trai chứ không phải sâu mọt nào cũng có thể tiếp cận tôi.
Dáng người phải cao trên m, tiêu chuẩn này bạn trai cậu có thể đã đạt.
Nhưng bên cạnh đó giá trị con người không được dưới một trăm tỷ.
Nếu anh ta đạt luôn tiêu chuẩn này tôi cũng có thể xem xét.
Uyển Nhi vô cùng khó chịu, nhưng trong buổi họp lớp cô ta cũng không muốn tự làm mình mất mặt, dù gì mọi người cũng đang nhìn sang đây, nên rất kìm chế mà nói:
-Cậu hà tất gì phải dùng đồng tiền để giễu cợt bạn trai tôi.
Chính cậu có xứng với từng ấy tiền không đã mà dám nói thế? Thật là ngang ngược mà.
Vừa dứt lời liền nghe ở phía trước truyền đến một tiếng cười lạnh:
-Có xứng hay không đâu phải cô nói là được?
Người đàn ông vừa xuất hiện dáng người cao lớn đĩnh đạc lập tức hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của đám người trong phòng.
Ái Triêm đứng đưa lưng về phía cửa nên nãy giờ không thấy, vừa xoay người đã thấy Trần Minh đứng ở phía sau lưng mình.
Anh còn chưa vào cửa ánh mắt đã chú ý đến cô một mình đứng trong góc.
Vì thế mà tự mình đi đến mới biết có người đang muốn gây sự với cô.
Đặc biệt là khi nghe đến câu "Chính cậu có xứng với từng ấy tiền không đã mà dám nói thế? " lại càng làm anh muốn nổi trận lôi đình.
-Sao anh lại ở đây?
Ái Triêm vừa mở miệng, mọi người liền biết đây là người quen của cô.
-Anh ta là ai thế?
Ánh mắt của mọi người đang đánh dấu hỏi cho anh chàng đẹp trai vừa xuất hiện.
Ái Triêm trong lòng có loại cảm giác thật khó tả.
Cô cho rằng anh đã về thành phố N từ tối hôm qua.
Ai ngờ đến hôm nay anh vẫn còn ở đây.
Khi đi đến bên cạnh Ái Triêm, anh cúi đầu liếc nhìn cô một cái, cũng không trả lời câu hỏi của cô, tay anh nhẹ nhàng khoác lên vai cô, đứng ở bên cạnh cô:
-Tôi là Trần Minh, là vị hôn phu của cô ấy.