Trâm Chi bắt Ái Triêm tải ngay hợp đồng về cho mình coi.
Đọc xong các điều khoản, hận không thể bắt cô ký hợp đồng ngay lập tức:
-Cậu không phải cũng tu nghiệp chuyên ngành nội thất sao? Vừa hay có điều kiện rèn luyện tay nghề luôn, còn thu được tiền.
Chân Ái, chân Ái à.
Làm ơn đi.
Để vụt cái hợp đồng này chắc cậu làm tớ tức chết mất thôi.
Cuối cùng bị Trâm Chi thuyết phục, cô cũng đặt bút ký hợp đồng bán sức cho công ty Furny.
Hai đêm cuối cùng trước ngày bay, Trâm Chi đến ngủ với cô.
Hai đứa ôm nhau nằm nói rất nhiều chuyện, ôn lại những kỷ niệm thời đi học.
Trâm Chi hỏi cô một câu:
-Cậu có hối tiếc không?
-Hối tiếc chuyện gì?
-Chuyện đã bỏ rơi con vịt đẻ trứng vàng Trần Minh kia ấy?
Ái Triêm bật cười gõ đầu bạn:
-Cậu nghĩ gì thế hả? Nghĩ tớ là kẻ hám tiền sao? Tớ cũng đâu phải không thể nuôi được bản thân? Quên anh ta tớ mới có cơ hội làm lại từ đầu.
Trâm Chi thở dài:
-Ừ.
Có khi như cậu vậy lại hay.
Cô nhìn vẻ mặt đầy tâm sự của Trâm Chi thì biết chắc cô nàng có chuyện gì đó đang muốn nói.
-Cậu không sao đấy chứ? Rốt cuộc có chuyện gì?
Trâm Chi ngập ngừng một lúc mới lên tiếng:
-Tớ....!không biết phải nói sao với cậu nữa.
Ba mẹ tớ ép tớ kết hôn.
-Tại sao? Trước đó không phải nói sẽ cho cậu tự do lựa chọn sao? Ở nhà xảy ra chuyện gì à.
-Ừ.
Thì là vậy.
Chuyện trong nhà không ai muốn nói ra.
Nhưng cậu thì tớ không coi là người ngoài.
Cô yên lặng chờ đợi.
Cũng phải để cho Trâm Chi một chút thời gian chuẩn bị.
Thực chất cô nghĩ đến một chuyện nhưng không đảm bảo chắc chắn.
có lẽ cứ chờ cô ấy tự nói ra thôi.
Trâm Chi trầm ngâm một hồi rồi thổn thức ôm lấy cô:
-Hôm qua ba mẹ tớ cãi nhau với chị Hai.
Cậu biết không, tớ đã sùng bái chị ấy biết bao nhiêu.
Ba mẹ cũng đặt biết bao nhiêu kỳ vọng vào chị ấy.
Cậu biết không, tối qua chị ấy phản ứng rất mạnh khi ba mẹ nói đến chuyện kết hôn giữa chị với con trai chủ tịch.
Ái Triêm biết người này.
Anh ta cũng nằm trong nhóm bạn của Nguyên Trâm, đã theo đuổi Nguyên Trâm từ rất lâu rồi dù chị một mực từ chối.
-Và rồi, chị ấy nói với cả nhà thật ra chị ấy là gay.
Ba tớ cũng vì chuyện này mà lên cơn đau tim phải mời bác sỹ tới nhà.
Còn mẹ tớ thì cả ngày vùi mình khóc lóc.
Ái Triêm vuốt tóc bạn ừm một tiếng.
Trâm Chi có lẽ thấy khó hiểu bởi cô không hề ngạc nhiên khi nghe được chuyện này.
-Chân Ái.
Cậu không thấy bất ngờ sao?
Cô thở dài nhìn bạn:
-Tớ đã biết chị ấy như thế.
Nhưng không biết phải nói thế nào với cậu.
Cũng là sợ cậu bị sốc.
Cũng sợ ba mẹ cậu như bây giờ.
Nên tớ nghĩ cứ để chị ấy tự nói ra thì sẽ tốt hơn.
bg-ssp-{height:px}
Cậu đừng trách tớ.
Cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi.
-Cậu đúng thật là.
Ngay cả tớ mà cũng giấu.
Uổng cho tớ xem cậu là bạn tốt.
-Trâm Chi.
Việc này liên quan đến rất nhiều người.
Lại là chuyện cá nhân của chị ấy.
Cậu muốn tớ phải thế nào chứ? Vạch trần ra khi chị ấy chưa sẵn sàng, để chị ấy đau khổ mới chịu sao? Tớ không làm được.
Trâm Chi gục đầu khóc nức nở.
Cô ôm lấy cô ấy, nước mắt cũng chảy theo:
-Tớ xin lỗi.
Trâm Chi, tớ xin lỗi.
Câu nói này của cô lại làm cho Trâm Chi càng thương cảm, càng khóc to hơn.
-Tớ không muốn kết hôn.
Hu hu...!hu..
cậu đi rồi, chỉ còn lại một mình tớ.
Tớ phải làm sao đây.
Chỉ vì chuyện của chị, ba mẹ sợ tớ cũng giống như chị, buộc tớ phải kết hôn.
Tớ không cần một cuộc hôn nhân gượng ép.
Không cần cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Hu ...!hu...!
-Tớ hiểu.
Không ai mong muốn hết.
Vì vậy cậu hãy vì chính mình mà đấu tranh.
Ba mẹ nào cũng mong muốn con cái mình hạnh phúc.
Không phải sao? Vì vậy ba Chương mẹ Kỳ sẽ hiểu và thay đổi quyết định.
Cố gắng lên.
Cậu làm được mà.
Buổi tối cuối cùng, hai đứa nằm ôm nhau vừa khóc vừa tâm sự, vừa an ủi lẫn nhau.
Sáng ngày hôm sau thức dậy đôi mắt sưng lên húp lên.
Lúc ra sân bay làm thủ tục, cô kiên quyết không cho Trâm Chi đi tiễn mình.
Chỉ sợ bịn rịn chia tay sẽ làm cho hai đứa lại ôm nhau khóc.
Ba Chỉnh gọi điện dặn dò cô rất nhiều điều.
Trần Minh gửi cho cô một tin nhắn: “Bình an nhé”.
Cô ngồi ở ghế chờ, nhìn tin nhắn hồi lâu, cuối cùng chỉ mỉm cười chua xót chứ không trả lời anh.
Nguyên Trâm gọi cho cô một cuộc điện thoại, ở trong điện thoại nghe giọng nói thì cảm thấy tâm trạng chị cũng không phải vui vẻ gì.
Cô cũng không nói là cô biết chuyện ở nhàhoj Vũ nên hai người chỉ khách sáo vài câu rồi cúp máy.
Cho đến khi máy bay bắt đầu cất cánh, Ái Triêm nhắm mắt lại, nội tâm dần dần hiện lên cảm giác đau xót.
Nước mắt lại không tự chủ trào ra.
Cô đã bao lần tự nói với bản thân nhất định phải mạnh mẽ đi trên con đường này.
Nhưng cuối cùng khi đơn độc không một người thân đưa tiễn đi đến xứ người, cô không kìm được tâm trạng bi thương.
Ngoài cửa sổ máy bay hiện lên những tầng mây trắng bồng bềnh như những đám bông, thổi bay đi quá khứ, gạt bỏ hết tất cả những chuyện buồn và những người làm cô tổn thương.
Cuộc đời cô xem như lật sang trang mới.
Sẽ làm lại từ đầu.