Đến phòng cấp cứu, Khương Đồng phải níu lấy Ái Triêm để bác sỹ đẩy Trần Minh vào trong.
Cô như ngã khuỵu xuống sàn gạch lạnh toát.
Ánh mắt như không có tiêu cự nhìn theo chiếc băng ca khuất sau cánh cửa đóng chặt.
Khương Đồng dìu cô lên ghế.
Hai tay cô nắm chặt đặt trước gối.
Khương Đồng chỉ ngồi bên cạnh cũng không nói tiếng nào.
Khoảng nửa tiếng sau cửa phòng mới bật mở.
Ái Triêm như một cái lò xo bật dậy:
-Bác sỹ.
Anh ấy sao rồi?
Bác sỹ tháo khẩu trang xuống:
-Cậu ấy bị xuất huyết dạ dày cấp tính.
Cần phải phẫu thuật ngay.
Người nhà theo y tá đi làm thủ tục đi.
Ái Triêm cảm thấy cả người không còn một chút sức lực nào, chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt:
-Nghiêm...!nghiêm trọng như vậy sao? Tại sao lại bị như vậy chứ?
-Ăn uống không điều độ, tâm trạng lo lắng căng thẳng, thức đêm thường xuyên, các loại nguyên nhân trên đều có thể dẫn đến xuất huyết dạ dày cấp tính.
Tay Ái Triêm run run, hai mắt đẫm lệ nhìn bác sĩ:
-Có nguy hiểm không? Anh ấy...
Bác sĩ an ủi:
-Sẽ không sao đâu, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ.
Chỉ cần sau đó tịnh dưỡng tốt là được.
Cục đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.
Dưới sự giúp đỡ của Khương Đồng cô đi làm thủ tục cho anh.
Tay cầm bút vẫn còn hơi run rẩy nhưng không chút phân vân xác nhận thân phận là vợ của Trần Minh trên giấy cam kết.
Cô chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn bức tường trắng đối diện đến phát ngốc, nhớ lại lời bác sỹ nói.
Ăn uống không đều độ, đừng nói là không điều độ, có lẽ trước khi cô tới đến cả ăn anh cũng không cần.
Còn có phương thức làm việc không muốn sống của anh, không ngã xuống mới là lạ.
Xung quanh yên tĩnh, cô nhìn bóng hình trên tường, đột nhiên không rõ lắm rốt cuộc là cô đang muốn làm gì.
Cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần rời khỏi Trần Minh, cô sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ tự làm chủ bản thân.
Ở nước ngoài nửa năm, cô cố tình không muốn nghĩ đến anh, cố tình không thèm liên lạc với ông nội Trần.
Cô đem tất cả hồi ức cùng với anh chôn sâu cùng quá khứ.
Cô cho rằng như thế sẽ gạt bỏ được Trần Minh ra khỏi trái tim mình.
Nhưng cuối cùng thì sao?
Mỗi khi gặp khó khăn hay nguy hiểm, anh vẫn xuất hiện bên cạnh cô, còn cô thì níu lấy anh như chiếc phao cứu sinh.
Nhìn thân thể xanh xao vàng vọt của anh nằm không động trên mặt đất, nội tâm cô sợ hãi, bất an tới cực độ.
Cô chợt nhận ra rằng cô chưa hề quên được anh.
---
Trần Minh tỉnh lại, mở mắt ra anh nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát mà ngây người.
Chờ đến khi thần trí dần dần khôi phục lại, mới biết mình đang nằm trên giường bệnh.
Xuýt xoa một tiếng muốn ngồi dậy liền cảm giác một bên vai bị người giữ lại.
Ái Triêm ngồi ở bên cạnh vừa mới thiếp đi một lúc, nghe thấy tiếng động mới giật mình tỉnh lại, lập tức duỗi tay ấn anh xuống giường:
-Không được ngồi dậy, sẽ động tới vết mổ.
Trần Minh bất ngờ khi cô cũng ở đây:
-Em...!em sao lại ở đây?
Buổi chiều vừa mới phẫu thuật xong, Ái Triêm nghe bác sĩ nói Trần Minh đã đau dạ dày lâu rồi, nhưng bác sỹ khuyên không được.
bg-ssp-{height:px}
Lại liều mạng vừa canh ông nội ban ngày, vừa làm việc thâu đêm.
Cuối cùng không chịu đựng được nữa nên mới ngất đi.
Nghe đến đó, Ái Triêm thiếu chút nữa đã muốn đánh cho anh một trận.
Anh tưởng mình là người sắt không tim không phổi sao, lại để bản thân đau đến ngất xỉu cũng không nói một lời.
Nghĩ đến đây cô có chút túc giận:
- Anh vừa mới phẫu thuật xong, ông nội còn đang hôn mê.
Tôi không ở đây thì ở đâu được?
Trần Minh nghe ra trong giọng nói của cô không vui, nhưng anh không biết vì sao cô không vui, cũng không biết cãi cô thế nào nên đành ngậm ngùi miệng.
Ái Triêm kéo lại cái chăn mỏng phủ ngang ngực anh:
-Tạm thời anh nghỉ ngơi đi.
Tình hình ông nội tôi sẽ theo dõi.
Đừng để mọi người phải lo lắng cho anh.
Cô nói xong ngước lên thì thấy ánh mắt anh không chớp như dán lên trên mặt cô:
-Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?
Ánh mắt anh đảo một vòng quanh phòng rời dừng lại trên mặt cô:
-Phòng bệnh chỉ có hai người chúng ta, anh không nhìn em thì nhìn ai?
Ái Triêm không nói lại anh:
-Ngủ lúc nữa đi.
Tôi đi hỏi bác sỹ xem khi nào thì anh có thể được uống nước.
Trần Minh lưu luyến nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng ngọt ngào hơn không ít.
Cô thế mà ở lại chăm sóc anh.
Anh thấy mình ngã xuống một lần này cũng không phải là chuyện xấu.
Có thể kéo cô lại gần hơn một chút.
Cho dù anh liều cái mạng này cũng thấy xứng đáng.
Cho đến khi Ái Triêm từ phòng bác sỹ quay lại, anh đã nhắm mắt như đang ngủ.
Cô không lên tiếng, nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống bên giường, nhịn không được muốn đưa tay lên vuốt những ngọn tóc lòa xòa trước trán anh, Trần Minh đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, bàn tay cô đang dừng giữa không trung.
-Em...!làm sao vậy?
Ái Triêm như đứa trẻ bị bắt gian lại không muốn anh nghĩ nhiều về hành động này của cô nên cố bình tĩnh đưa ngón tay kéo cái lọn tóc của anh:
-Trên tóc anh có gì đó bám lên.
Trần Minh biết cô chỉ dùng lí do chống chế nhưng không vạch trần cô, cũng nhẹ nhàng cười một tiếng:
-Cảm ơn em.
-Cảm ơn vì điều gì?
-Cảm ơn em đã ở bên tôi lúc tôi cần em nhất.
Cảm ơn vì em đã cùng tôi đi một quãng thanh xuân.
Cô nghe thấy những lời đó, đột nhiên cảm thấy lạ lẫm.
Trần Minh từ bao giờ đã biết nói những lời sến súa văn vẻ thế này? Cô đâu biết từ khi ông nội Trần ngã xuống, anh đã lo sợ đến thế nào.
Sợ mất đi, sợ ly biệt.
Ái Triêm đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh có chút không được tự nhiên:
-Anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng suy nghĩ nhiều.
Tôi đi nhìn ông nội một chút sẽ quay lại.
-Ừm.
Trần Minh dõi theo bóng lưng cô đi khuất, trong lòng lại càng quyết tâm không thể buông tay cô lần nữa.
Dù thân phận cô là gì, dù cô là ai, anh cũng sẽ bảo vệ cô.
Nguy hiểm gì, anh gánh vác thay cô.
Chỉ cần cô bình an là đủ.