Đã Nói Là Yêu Cả Một Đời

chương 127: 127: có lỗi với em rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ái Triêm nghe Khương Đồng nói phương thức đối phó thì không đồng ý:

-Không.

Tạm thời không cần quá đặt nặng tâm tư vào việc điều tra.

Sau này hãy nói.

Hiện tại đã bị để lộ ra rồi thì chắc chắn sẽ có người muốn đến đây xác minh.

Chỉ cần Trần Minh khỏe lại, họ sẽ không làm gì được.

Người của anh cần canh phòng cẩn mật khu vực bệnh viện.

Tránh kẻ xấu lợi dụng sơ hở.

Khương Đồng và Vĩnh An không nói chuyện, lẳng lặng đứng nghe.

Nếu đã không làm phiền Trần Minh thì cô chính là người có tiếng nói ở đây.

Ái Triêm suy tư một lúc rồi phân phó:

-Khương Đồng.

Anh lo chuyện ông nội bên này.

Những người kia muốn tới sẽ tới thăm ông nội đầu tiên.

Chỉ cần anh cảm thấy có vấn đề thì cứ cấm không cho vào là được.

Liên hệ bệnh viện lấy danh sách cố định các bác sỹ y tá có thể ra vào.

Tránh tối đa người lạ tiếp xúc.

-Vậy chuyện cổ phiếu bên kia...

-Tôi lo được.

Khương Đồng hơi ngạc nhiên, không chút nào che giấu sự kinh ngạc.

Vĩnh An cũng không ngoại lệ:

-Cô...!có được không?

Lúc trước Ái Triêm tiếp xúc chủ yếu với Trần Minh, chuyện ở tập đoàn chưa ai thấy cô ra mặt.

Hơn nữa chuyên ngành học của cô cũng không phải kinh doanh.

Trong mắt mọi người cô chỉ là kẻ hám tiền bám theo anh.

Hai người này nghi ngờ năng lực của cô cũng không có gì là lạ.

-Không phải có Vĩnh An cậu ở bên tôi giám sát sao? Không lẽ như vậy cậu cũng không yên tâm? Cậu chịu trách nhiệm xử lý phần cổ phiếu.

Còn lại cứ xem tình hình đi bước nào hay bước đó.

Chỉ cần qua ngày hôm nay để anh ấy lấy lại sức là được rồi.

Tập trung tại phòng chờ bên ngoài phòng ông nội đi.

Tôi chuẩn bị một chút sẽ xuống ngay.

Khương Đồng và Vĩnh An đáp ứng một tiếng rồi đi.

Vĩnh An suy nghĩ một lát, không nhịn được hỏi:

-Này.

Anh thấy cô chủ nhỏ có thể lo được không?

Khương Đồng nhẹ gục gặt đầu:

-Cũng không phải không có khả năng.

Ông lão rất tin tưởng cô ấy.

Chúng ta cũng thử tin ông lão đi.

Cậu xem ai có thể làm trợ thủ mà cô ấy yêu cầu?

Vĩnh An nhíu mày suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến:

-Nếu còn Cao Nhãn thì hay biết mấy.

Linh Đan không hiểu nhiều về cổ phiếu.

Lại còn phải phân thân vừa lo cho nhà chính, vừa bảo vệ ba vợ của lão đại.

Khương Đồng lắc đầu:

-Cao Nhãn là người của bà chủ, lại có khúc mắc với Ái Triêm.

bg-ssp-{height:px}

Dù có thì cũng không giúp được nhiều.

Cứ theo cô chủ nhỏ phân phó đi.

Thế nhưng những lo lắng của ba người cũng không tồn tại được lâu.

Ái Triêm muôn trở lại phòng kiểm tra bình chuyền nước cho Trần Minh và dặn dò y tá một chút rồi mới đi tìm Khương Đồng Vĩnh An.

Nhưng mới bước chân vào phòng đã thấy Trần Minh đã tỉnh, muốn ngồi đậy.

Cô vội vã chạy tới đỡ anh:

-Anh vừa mới phẫu thuật xong, bác sĩ nói sau khi hết thuốc tê vết thương sẽ rất đau, cần phải nằm trên giường tịnh dưỡng.

Sao lại tùy ý ngồi dậy như vậy?

Trần Minh bị Ái Triêm ấn lại xuống giường, anh bật cười nhìn cô:

-Em lo cho tôi sao?

Cô trừng mắt nhìn anh:

-Lo cho anh sao? Tôi là đang lo cho tôi.

Anh không khỏe, tôi còn không được đón tết cùng ba tôi, anh không thấy sao?

-Vậy là tôi lại có lỗi với em rồi.

-Cho nên, anh ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi cho tôi.

Dù trời có sập xuống cũng không cần anh phải giang tay đỡ lấy.

Có nghe không?

Trần Minh thực tâm không muốn nhưng cuối cùng cũng nhẹ gật đầu coi như đáp ứng cô.

Nhưng trong lòng nóng như lửa đốt.

Điện thoại và máy tính của anh bị cô tịch thu.

Người bên cạnh thì đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.

Anh không biết tình hình tập đoàn hiện như thế nào, Vĩnh An có thể gánh vác được không.

Hai ngày nay gần như anh tách biệt với thế giới bên ngoài, thật cảm thấy không quen.

Tuy nhiên nếu như anh hỏi tới chắc chắn sẽ làm Ái Triêm nổi giận.

Vì vậy anh phải giả vờ ngủ, chờ cho cô rời đi mới gượng người ngồi dậy, rút dây chuyền nước vứt qua một bên.

Một chút đau đớn này đối với anh có là gì chứ?

Chỉ là hình như đám thuộc hạ của anh đã bị cô tẩy não hết nên không coi anh ra gì.

Anh vừa ra khỏi phòng bệnh đã có người cản trở:

-Lão đại.

Cô chủ nhỏ có phân phó, lão đại phải ở lại trong phòng dưỡng bệnh.

Người không thể ra ngoài.

Trần Minh hừ lạnh một tiếng.

Bản thân cô quản anh thì cũng thôi đi.

Đám người này cũng muốn thay cô quản anh sao?

-Cút.

-Lão đại....!

Cuối cũng uy nghiêm của anh cũng hù sợ tên ám vệ, gã chỉ có thế âm thầm đi theo bảo vệ anh.

Anh đi xuống thăm ông nội, ghé mắt nhìn sang phòng bên cạnh thì mới biết Ái triêm đã hội họp cùng hai trợ lý tâm phúc của anh bàn bạc phương án tìm đường ra cho tập đoàn.

Thật không hổ là người được ông nội để mắt.

Chỉ mấy năm quanh quẩn bên chân anh mà cũng học được chút bản lĩnh.

Còn dám nhốt anh một chỗ, mang cả người của anh kéo về phía mình.

Coi anh là phế nhân thật rồi sao?

Trần Minh nhẹ nhàng bước vào phòng, lẳng lặng đi tới bên salon.

Vĩnh An đang huyên thuyên báo cáo tình hình King Trần cho Ái Triêm nghe, vô tình ngước lên nhìn thấy anh thì giật nảy mình một cái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio