Sau khi cô nói điện thoại với Khương Đồng xong, Trần Minh đưa sang cho cô một xấp tài liệu:
-Đây là thông tin một số người em cần nhớ mặt để chào hỏi trong đại hội.
Trần Minh vừa nhìn cô lật giở tài liệu trên tay vừa giới thiệu sơ qua cho cô nghe về những nhân vật cần chú ý:
-Người này trước kia em chưa gặp nên có thể không biết, là Châu Mạnh Hà.
Anh trai của mẹ anh.
Nắm trong tay % cổ phần do mẹ anh chuyển nhượng.
Cũng không có quyền hành nhưng lại rất có tâm gây sự.
Người bên trái là em trai của bà ấy.
Lấy danh nghĩa thư ký cho anh trai để tham gia cuộc họp.
Ái Triêm nhanh chóng nhớ kỹ.
Nhưng trong lòng vẫn rất thắc mắc:
-Bọn họ không có thực quyền thì tại sao lại phải để ý tới làm cái gì?
Trần Minh không nói, Vĩnh An phía trước tự động tiếp lời:
-Nếu lão gia có chuyện ngoài ý muốn, lão đại sẽ là người thừa kế chính thức.
Ái Triêm gật đầu:
-Vậy thì có liên quan gì đến hai người kia?
-Tuy rằng trong di chúc của lão gia, tài sản đều để lại cho lão đại, nhưng phần di chúc này hiện tại còn chưa công khai cho nên bọn họ đoán rằng lão gia chưa kịp để lại di chúc, dựa theo pháp luật quy định, chắc chắn có một phần thuộc về vợ hợp pháp của ba lão đại.
Cũng có nghĩa là họ muốn bám vào đây để chia một bát canh.
Bởi trước khi được cưới gả về nhà họ Trần, họ có công nuôi dưỡng bà chủ.
Hiện nay bà chủ cũng đang ở nhà họ Châu.
Ái Triêm đã hiểu.
Dây mơ rễ má chủ yếu là muốn chia tài sản vào tay.
Cô tiếp tục lật giở tài liệệu trên tay:
-Những người này lại là ai?
-Những vị nguyên lão đã từng giúp đỡ ông nội ít nhiều ngày mới thành lập tập đoàn.
Sau đó vì biểu đạt lòng biết ơn nên ông nội đã chia phần trăm cổ phần của công ty cho họ, bọn họ chưa bao giờ ra tiền, cũng không xuất lực, nhưng hằng năm vẫn nhận tiền hoa hồng từ cổ phần này.
Cho nên lần này, nếu King Trần xảy ra sự cố, bọn họ đại khái có thể bán cổ phần trong tay để lấy tiền mặt.
Khi Trần Minh nói đến những người này, Vĩnh An vô cùng khinh thường:
-Những người này chẳng biết xấu hổ chút nào.
Lúc nào cũng mang công trạng ra khoe.
Nói khó nghe hơn, họ luôn tranh thủ lòng tốt của lão gia để vòi lợi ích.
Nhưng lúc cần có thể bán chúng ta bất kỳ lúc nào.
Trần Minh thấy cô biểu cảm đăm chiêu thì lại vỗ vỗ lên tay cô trấn an:
-Không cần sợ, mọi chuyện có anh đây rồi.
Bốn chiếc xe nối đuôi nhau đến cửa tập đoàn.
Ngoại trừ chiếc xe mà Vĩnh An chở hai người bọn họ ra, Khương Đồng còn chuẩn bị thêm hai chiếc chở vệ sĩ theo, chiếc còn lại chở bác sĩ y tá do Ái Triêm phân phó để phòng hờ có chuyện xảy ra.
Tầng mười hai có một phòng lớn dùng để hội họp.
Trần Minh dắt tay cô vừa mới đẩy cửa đi vào, những người ngồi quanh bàn tròn liền đồng nhất nhìn qua.
Trên mặt Trần Minh lộ ra nụ cười không quá rõ ràng, chào hỏi vài câu đơn giản rồi kéo ghế cho Ái Triêm, bản thân anh cũng ngồi vào vị trí chính giữa bên cạnh cô, mắt nhìn thẳng đón nhận ánh mắt đánh giá của đám người kia.
Đúng như dự đoán trước đó của cô, khi bọn họ nhìn thấy anh vẫn mạnh khỏe xuất hiện ở phòng họp, trong ánh mắt không che giấu chút thất vọng.
Phần lớn những người này đều dự đoán anh không tới được.bg-ssp-{height:px}
cùng lắm là giao cho trợ lý làm thủ tục lấy lệ.
Như vậy bọn họ mới có thể thừa cơ làm loạn.
Trần Minh ngồi xuống thong thả tựa lưng vào ghế xoay xoay nhè nhẹ, không đậm không nhạt nói:
-Chào mừng các vị chú bác đã đến tham dự cuộc họp đông đủ như thế này.
Mọi người vất vả rồi.
Vĩnh An.
Bắt đầu báo cáo đi.
Ở trên bàn tròn, mọi người đều trố mắt nhìn anh.
Hình như không hợp với lẽ thường.
Vĩnh An đứng lên bục có lẽ hiểu được những vẻ mặt kia là bkiểu thị điều gì.
Mà Ái Triêm cũng đã nháy trước với cậu ta là phải giải quyết nhanh gọn, sau đó cố tình để họ lộ mặt thật.
Tranh thủ tối đa thời gian cho Trần Minh.
-Kính thưa các quý vị cổ đông.
Cuộc họp bất thường hôm nay là do có một số sự vụ đột xuất xảy ra.
Lại thêm ông cụ đang bệnh nặng nên không thể theo lệ bình thường.
Trước mặt quý vị là bản báo cáo tài chính hai tháng đầu năm, còn có kết quả hoạt động của Hội đồng quản trị và từng thành viên Hội đồng quản trị, mức cổ tức đối với mỗi cổ phần của từng loại.
Mọi nội dung cơ bản đã được thông báo từ đại hội cuối năm.
Cho đến nay cũng chỉ mới hai tháng.
Vì vậy số liệu mới cũng không nhiều.
Mọi nguời có thể tự xem qua.
Phía bên dưới bắt đầu nổi lên những câu xì xào bàn tán.
Vĩnh An cũng thừa cơ hội này mà im lặng nhìn sang phía Trần Minh.
Anh giơ tay ngăn lại Vĩnh An tiếp tục nói.
Sau đó anh đập bàn một cái ngăn những ồn ào lộn xộn bên dưới:
-Sao hả? Thật ra những số liệu trên tay quý vị không phải là điều mà quý vị quan tâm có phải không? Thế nhưng hình như tôi cảm thấy ai cũng mang tâm thế hăng hái chạy đến đây một chuyến góp vui.
Thật sự không biết nguyên nhân là gì đây?
Đám người ngồi dưới không ngờ anh lại nói trắng ra như thế nên có phần nghẹn họng.
Họ đang trông chờ một kết quả khác.
Nhưng không ngờ khi đến đây thật sự nhìn thấy Trần Minh vẫn vui vẻ khỏe mạnh như thường.
Tuy nhiên trong lòng nghĩ là một chuyện.
Khi bị Trần Minh vạch trần mánh khóe xấu xa lại là một chuyện khác.
Châu Mạnh Hà mở lời trước, tuy ông ta không có thân phận cao gì, nhưng cũng là người có quan hệ máu mủ với Trần Minh, ông ta không tin anh có thể làm gì mình:
-Trần Minh, thật ra mọi người rất quan tâm đến sức khỏe của ông cụ.
Không biết tình hình hiện tại của ông cụ như thế nào?
Anh nhướng mày một cái ngước mắt lên lướt qua mặt ông cậu của mình:
-Tình hình của ông nội rất tốt.
Sao vậy? Cậu muốn gặp ông nội sao?