Ánh đèn trong phòng đọc sách đến đến nửa đêm vẫn còn hoạt động, chiếu rọi lên mảng tường một bóng hình người đàn ông cô độc đứng ở trước cửa sổ, lặng im không một tiếng động.
Trong bóng Trần Minh nhìn mảng trời tối đen bên ngoài đến xuất thần.
Điếu thuốc trong tay anh bốc lên những làn khói mong manh như sương sớm.
Cho đến khi tàn thuốc kéo tới nóng đến bỏng ngón tay, anh mới hoàn hồn, quay người bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó với lấy áo khoác treo trên giá, cầm chìa khóa xe tự mình đa ra ngoài.
Chiếc xe dừng ở trước viện dưỡng lão thành phố thì đã ba tiếng sau.
Không gian tối đen chỉ le lói ánh đèn ở phòng bảo vệ hắt ra.
Vì anh đỗ xe vào sát bên phòng bảo vệ nên động tĩnh làm cho anh bảo vệ tỉnh giấc, ngồi dậy ngóc đầu nhìn ra lầm bầm hỏi:
-Ai mà ồn ào vào giờ này không cho người ta yên vậy chứ?
Trần Minh tiến đến bên cửa kính.
Anh bảo vệ nhìn thấy anh thì mới tỉnh táo nở nụ cười:
-À.
Anh chủ tịch đẹp trai của ông Trần đây mà.
Sao giờ này còn ở đây?
-Tôi vào với ông một chút được không?
-Trời.
Giờ này điều dưỡng có khi ngủ mất rồi.
-Không sao đâu.
Tôi tự vào một chút là được.
Cũng không phiền đâu.
Trong đầu anh bảo vệ đang mắng có phải kẻ này bị bệnh không.
Tự nhiên gần h sáng còn muốn đến thăm thân nhân.
Nhưng cũng không thể làm gì khác là bấm khóa mở cổng rồi đi trước mở đường cho anh.
Ai bảo người ta là chủ tịch cao cao tại thượng, còn là nhà tài trợ kim cương của viện.
Ngay cả viện trưởng cũng phải nể mặt huống chi anh ta là bảo vệ quèn.
Cũng may cô hộ lý chăm sóc riêng cho ông Trần rất tỉnh ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng liền đi ra, nhìn thấy Trần Minh thì ngạc nhiên vô cùng.
Không ai nghĩ giờ này anh còn đến đây.
Trần Minh nhét một cái bì thư vào tay anh bảo vệ trước khi đi vào phòng.
Dường như đây đã là thông lệ nên anh bảo vệ cũng chỉ mỉm cười cảm ơn một tiếng rồi đi ra.
-Ông nội tôi sao rồi? Không giảm bớt ánh sáng đi?
- Giấc ngủ của ông không được sâu giấc lắm ạ.
Thường buổi tối ngủ sớm nhưng đến khoảng giờ này thì hay thức giấc giữa chừng.
Đèn ông muốn để sang một chút nên tôi mới chìu theo ý ông.
-Ừm.
Phiền cô chịu khó coi sóc ông giúp.
Giờ cô nghỉ ngơi đi.
Tôi ngồi với ông một lúc.
Khi nào đi tôi sẽ gọi.
-Vâng.
Cô hộ lý đáp ứng rồi đi sang phòng bên cạnh của mình.
Trần Minh tiến vào, tay nhẹ nhàng kéo lại mép chăn.
Ông nội tuổi tác đã lớn, sức khỏe không còn được như trước nên thời gian này gần như ở hẳn viện dưỡng lão.
Bản thân anh đã lâu rồi không ghé đến đây, công việc bình thường của anh quá bận, chỉ có thể hỏi thăm qua điện thoại nên giờ ngồi bên giường, nội tâm hơi có chút áy náy.
Ánh mắt không chủ động dời sang tấm ảnh chụp đặt ở trên tủ cạnh mép giường.
Là bức ảnh Ái Triêm bắt ép anh ngồi vào chụp ba ông cháu khi lần đầu đưa ông vào đây.
Sau đó ông nội một hai đòi anh phải cho người sang ra bỏ khung kính đặt ở đây.
Có lẽ ông vẫn rất mong chờ anh và cô đến đây thăm.
Ông nội Trần đột nhiên trở mình, ho lên mấy tiếng.
Trần Minh đưa tay vuốt vuốt lưng ông một chút.
Ông vẫn nghĩ cô hộ lý chưa ngủ nên nhắc nhở:
-Sao không đi nghủ đi.
Sau đó mở mắt, nheo nheo nhìn người trước mặt, rất bất ngờ khi thấy Trần Minh.
Cơ mặt nhăn nheo cũng giãn ra một chút, đưa cánh tay lên, giọng nói trầm ấm vui mừng:
-Trần Minh đến sao?
Trần Minh nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông:
-Ông nội.
Tay ông nắm chặt lấy tay cháu trai, mở miệng hỏi:
-Mấy giờ rồi.
-Gần hai giờ sáng rồi.
Ông hay tỉnh giấc giữa chừng như vậy sao?
-Ừm.
Lớn tuổi rồi.
ngủ cũng không nhiều nữa.
Mà sao giờ này cháu không ở nhà, lại tới đây?
Trần Minh trầm mặc không nói.
Anh là từ một tay ông nội Trần nuôi dưỡng, rèn luyện.
Chỉ cần nhìn biểu hiện của anh, ông liền biết trong lòng anh có tâm sự:
-Sao hả? Gặp phải chuyện gì?
Trần Minh lắc nhẹ đầu, không muốn thổ lộ cùng ông.
Ông rất có kiên nhẫn không hỏ cố, nói lảng sang chuyện khác:
-Cách đây mấy hôm Ái Triêm có ghé đây thăm ông.
Con bé bảo vệ luận văn thế nào rồi? sao lại không thấy gọi báo cho ông kết quả?
Trần Minh lại lắc đầu.
Chân mày nhíu chặt.
Ông nội Trần vừa nhìn liền hiểu rõ ràng mình đoán đúng rồi.
Thật ra chuyện này đối với ông cũng không khó mấy.
Với năng lực của Trần Minh thông qua khảo hạch mấy năm của ông, những chuyện ông không làm được, chưa chắc đứa cháu trai này của ông không làm được.
Vậy nên giao tập đoàn King Trần cho anh, hầu như ông không phải lo lắng gì.
Vậy thì ngoài chuyện đó, cái làm anh rối rắm không yên chính là chuyện tình cảm đối với Ái Triêm.
Có lẽ đứa cháu đích tôn này của ông cũng giống như ông nội và cha nó.
Ở trên thương trường gan gạ sáng suốt khí phách, nhưng trong chuyện tình cảm thì mù mờ, không xác định được phương hướng.
Giọng nói của ông mang theo chút trêu chọc:
-Hai đứa cãi nhau rồi?
Thực ra khi hỏi câu này ông cũng không nắm chắc.
Con bé Ái Triêm tâm tính rất đơn thuần, suy nghĩ đơn giản.
từ những hành động cử chỉ của cô cũng có thể thấy cô rất yêu chìu Trần Minh.
Vậy nguyên nhân của cuộc cãi vã là từ đâu? Là thằng cháu của ông gây họa?