Ái Triêm ngước lên, ngẩng đầu tựa hồ có chút ngây người, đôi mắt cô trong sáng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
-Cậu nói ai cơ?
-Ông ta tự giới thiệu là quản gia nhà họ Trần.
Nói đến tìm cậu, muốn đón cậu về nhà.
Ái Triêm giờ mới như tỉnh ngộ ra.
Đại Trần của Nhà họ Trần, cũng mang họ Trần, tên là Trần Mạnh.
Tuy ông ta là người làm của Nhà họ Trần, nhưng cũng là chi họ xa xa của Trần Minh, địa vị không hề thấp kém.
-Ông ta nói đến làm gì?
Trâm Chi cúi cúi người, trêu chọc nói:
-Đưa Chân Ái nương nương hồi cung nha.
Ái Triêm bật cười lấy bút trong tay ném qua:
-Cậu muốn ăn đòn hả!?
Bây giờ Trâm Chi có chút tin tưởng Ái Triêmcó thể buông tay, xấu xa hỏi:
-Ông ta còn chờ ở bên ngoài, xử lí thế nào?
Ái Triêm cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục vẽ tranh:
-Chờ đợi là hạnh phúc.
Cậu chiếu cố ông ta cho tốt là được.
Trâm Chi đặc biệt hiếu kì, trước kia cô có nghe nói Trần Mạnh này bằng mặt mà không bằng lòng, đối xử với Ái Triêm không tốt.
Một ông già như ông ta, ở Nhà họ Trần có một tí quyền lực thì thật sự tự coi mình là chủ nhà luôn rồi.
Mà cô thì đặc biệt ghét loại người cậy thế này.
Dù được sinh ra trong gia đình tài phiệt nhưng Trâm Chi có lối sống giản dị bình dân.
Cô ấy hùng dũng oai phong nói:
-Được rồi.
Tớ sẽ chiếu cố ông ta thật tốt.
Trâm Chi cười gian.
Sau đó cô ấy đi phân phó cho nhân viên bưng nước mới đun sôi ra mời, còn bản thân mình đi tắt điều hòa ở ngoài phòng khách.
Trời đang nắng nóng thế kia, vừa uống nước sôi, vừa không có điều hòa trong một phòng kín, với người luôn sống sung sướng ở nhà họ Trần như Trần Mạnh đúng là một cực hình.
Không thể không nói hành động này của Trâm Chi thật quá cao tay!
Ái Triêm chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Một lần này cho Trần mạnh đợi, là đợi hơn tiếng.
Ái Triêm chỉnh sửa mẫu vẽ, đưa nó lên ngắm nghía, đã hoàn thành cũng coi như gần xong.
Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, định đi ra ngoài xem sao, đã thấy Trần Mạnh lưng thẳng tắp mà đứng ở phòng khách, không xa không gần đang nhìn cô.
-Cô chủ...
Không thể không nói Trâm Chi đủ ác, Ái Triêm vừa ra khỏi phòng máy lạnh gần như bị sốc nhiệt muốn khó thở vì nóng, mà Trần Mạnh đứng đó mấy tiếng đồng hồ cả người gần như mướt mồ hôi, lại vẫn giữ được vẻ bình thản.
Ái Triêm bước tới rót cho mình một ly nước rồi mới quay người nhìn ông ta:
-Sao ông biết tôi ở đây?
-Tôi đến trường học tìm cô chủ không thấy.
Hỏi thăm hết bạn học mới tìm được chỗ này.
-Đừng có gọi tôi là cô chủ nưa.
Tôi không phải cô chủ nhà ông.
Ông đến đây có việc gì?
Trần Mạnh hai tay bắt chéo đứng ở phía trước, cũng không quan tâm lời cô nói, ngữ khí không nhanh không chậm, không giống như đang khuyên nhủ mà giống như đang đưa ra mệnh lệnh.
-Cô chủ cần phải trở về.
Ái Triêm cảm thấy hơi bực mình, Trần Minh muốn ra lệnh cho cô thì cũng thôi đi, còn Trần Mạnh, ông ta là cái cọng hành gì mà dùng giọng điệu đó nói chuyện với cô? Cô nhíu mày nhìn lão:
-Nếu không thì sao?
Trần Mạnh thở dài cường ngạnh không coi lời nói của cô là đúng:
-Xin cô đấy, đừng làm bà chủ khó xử.
Ái Triêm đặt ly xuống, ngồi vào sofa bên cạnh, hất cằm với ông ta:
-Ông ngồi đi.
Trần Mạnh ngồi xuống, thái độ hơi hòa hoãn vì thấy Ái Triêm không làm căng với mình, lại lên giọng nói vài câu dạy dỗ:
-Cô chủ à.
Đừng thể hiện tính tình trẻ con vậy nữa.
Giận dỗi một chút gọi là vui vẻ, nhiều lần gọi là không hiểu chuyện.
Ái Triêm cười lạnh, ánh mắt kìm nén tức giận:
-Ồ, tôi như thế nào gọi là không hiểu chuyện? Thế nào gọi là tính tình trẻ con?
Trần Mạnh ngồi ngay ngắn bắt đầu kể lể tội trạng của cô:
-Thứ nhất, ngày hôm qua cô không nên tranh luận gay gắt với phu nhân.
Hôm qua trước khi Ái Triêm dọn đi ra ngoài, có cãi nhau với mẹ của Trần Minh một trận về việc bà ta cho Ngọc Minh vào ở trong biệt thự, còn lớn giọng bắt cô phục vụ cô ta như người hầu.
-Thứ hai, cậu chủ đang ở nước ngoài công việc bận rộn, cô không nên gây chuyện lộn xộn quấy rầy làm trở ngại công việc của cậu ấy.
À.
Đây là đang nói cô không biết điều.
Ái Triêm nhẫn nhịn, hít một hơi, cười cười:
-Còn gì nữa? Mời ông cứ răn dạy?
Trần Mạnh có lẽ cảm thấy được cô tiếp thu lời nói của ông ta, biểu thị rằng cô đang chịu cúi đầu nên không kiêng kỵ gì nữa mà nói tiếp:
-Còn có, cô không nên tỏ thái độ ganh ghét đối với Ngọc Minh.
Cô ấy là con gái của bạn phu nhân, là em gái của bạn thân thiếu gia, dọn đến ở trong biệt thự trò chuyện cùng bà chủ cũng là lẽ thường tình, cô không được tỏ thái độ không vừa lòng như thế.
Ái Triêm nghe những lời này, đột nhiên muốn mắng người.
Trong mắt cô đang bốc hoả đến nơi.
Cô là vị hôn thê của Trần Minh, vậy mà muốn cô chấp nhận đi làm hầu gái để hầu hạ cô ta trong chính căn nhà của vị hôn phu.
Còn chưa kịp phản ứng, Trần Mạnh đã đứng lên, vẻ mặt kiêu căng:
-Hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ lại mà kiểm điểm bản thân, những điều đã làm không đúng, kịp thời sửa chữa và xin lỗi.
Ái Triêm có chút hối hận, rốt cuộc là đầu óc cô hỏng chỗ nào mới có thể lãng phí thời gian nghe lão già này nói.
Cô rất muốn đá lão ra khỏi cửa hàng thì lại thấy lão quay người muốn bỏ đi:
-Ông chờ một chút.
Trần Mạnh những tưởng cô đang muốn nói lời nhận lỗi nên dừng bước chân quay đầu lại:
-Nếu cô muốn nói xin lỗi, thì hãy đến xin lỗi bà chủ và cô Ngọc Minh.
Ái Triêm cười khẩy một cái, xin lỗi? Đúng vậy, quá khứ trước đây mỗi lần cô và Nguyệt Anh phát sinh mâu thuẫn, đều phải đi xin lỗi.
Mỗi lần cãi nhau với Ngọc Minh xong, cô đều phải đi xin lỗi.
Cô nhắm mắt, hít sâu, lấy di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
Không gọi vào máy thông dụng mà gọi vào số riêng của Trần Minh luôn mang bên người.
Số này chỉ được dùng trong trường hợp khẩn cấp nên bình thường dù rất muốn gặp anh, thuộc nằm lòng dãy số của anh cô cũng không dám gọi.
Trần Minh bắt máy, Ái Triêm nghe được đầu dây bên kia đang xôn xao thảo luận, toàn tiếng nước ngoài cô không hiểu được mấy.
Chắc là anh ở trong cuộc họp.
Ái Triêm gằng giọng, đôi mắt đỏ au uất hận nói:
-Trần Minh, nói người nhà anh khoá kỹ con chó trông cửa nhà bên đó lại, đừng thả nó ra ngoài sủa bậy! Có ngày chết không toàn thây.