CHƯƠNG
“ Dạ nhi mất tích rồi, tại sao lại mất tích, ngươi nói rõ ràng cho trẫm.” Lăng Quang nghe thấy Lăng Dạ đã không thấy đâu nữa, lập tức hoảng lên.
“ Sáng nay sau khi hoàng thượng lên tảo triều, lục hoàng tử còn chưa có tỉnh lại, nô tì bèn đứng đợi ngoài cửa, sau đó có một tên thái giám đến nói hoàng thượng có chuyện cần tìm nô tì, bảo nô tì đi theo, nô tì không có nghĩ nhiều liền đi theo hắn, nhưng tên thái giám đó đưa nô tì đi đến một nơi xong thì liền đánh hôn mê nô tì, sau khi tỉnh lại, nô tì thấy không đúng, lập tức trở lại tẩm cung phát hiện lục hoàng tử không thấy đâu nữa.” Trúc Tâm khẩn trương vô cùng, tìm đã rất nhiều nơi đều không có nhìn thấy Lăng Dạ.
“ Biết rồi, Trúc Tâm, ngươi đi tìm những nơi Dạ nhi thường hay đi đến một lần nữa đi.” Lăng Quang bình tĩnh trở lại, bản thân đã phái mười ám vệ theo bên người Dạ nhi, trong cung này khẳng định là không thể nào gặp phải chuyện gì đâu.
Vừa đi vừa nghĩ thẳng đến ngự thư phòng, Dạ nhi lại đi đâu được nhỉ!
Vào ngự thư phòng, phát hiện có một thanh y nhân đang ở trong.
“ Chủ nhân, thuộc hạ hành sự không chu toàn, thiếu chủ bị bắt đi mất rồi.”
“ Ngươi nói cái gì!” Lăng Quang vừa nghĩ sẽ hỏi thử xem Lăng Dạ đang ở đâu, kết quả lại nghe thấy được xác nhận là Lăng Dạ đã bị bắt cóc, “Trẫm phái mười người đến bảo hộ Dạ nhi, làm sao lại để bị bắt mất, ngươi nói rõ ràng cho trẫm.”
“ Sáng nay thuộc hạ nhìn thấy có một thái giám đến gọi Trúc Tâm đi, sau đó thiếu chủ tỉnh lại, không nhìn thấy Trúc Tâm, liền tự mình đi đến ngự thiện phòng, bởi vì không biết đường, nên mới tìm một tên thái giám dẫn đường, nhưng tên thái giám đó đi được nửa đường thì đánh thiếu chủ hôn mê, thuộc hạ cho người lập tức đến cứu, nhưng lúc đó hơn mấy chục thị vệ và thái giám bên đường đồng loạt tiến đến cản trở, cuối cùng thiếu chủ bị bắt đi mất.” Thanh y nhân cuối thấp đầu nói.
“ Vậy những tên bắt cóc Dạ nhi là những ai, có thẩm vấn qua chưa?”
“ Có, nhưng đều không chịu nói gì cả, nhưng thuộc hạ cảm thấy những người này có khả năng là cùng một chủ nhân với những sát thủ đã gặp phải lần trước ở ngoại thành.”
“ Thừa tướng và Hoàng hậu đáng chết, lập tức phong tỏa cửa thành cho trẫm, không cho phép bất cứ ai ra vào, cho đến khi tìm được Dạ nhi thì thôi.” Trong lòng Lăng Quang hỗn loạn vô cùng, không biết Dạ nhi hiện tại đang ở đâu.
“ Ta cảm thấy như vậy không được, ngài làm như vậy chỉ khiến cho bọn người đó biết rằng địa vị lục hoàng tử trong lòng ngài là rất quan trọng, vậy chỉ làm cho bọn họ càng đòi hỏi nhiều hơn, vẫn là nên âm thầm điều tra thì mới tốt, hơn nữa việc lục hoàng tử mất tích, nếu như phô trương thanh thế đi tìm cũng chỉ khiến cho lòng dân hoảng hốt, cho nên không thể làm như ngài vừa nói.” Lan nói tiếp, “Hiện tại bọn người thừa tướng đều đã bị bắt giam vào đại lao, có thể hỏi bọn chúng xem lục hoàng tử bị đưa đi nơi nào. Hơn nữa bọn người kia biết Thừa tướng bị bắt nhất định sẽ mất đi lòng tin.”
“ Ta biết rồi, Lan, cảm ơn ngươi nhắc nhở. Ngươi cứ làm theo lời nói của Lan đi, nhanh chóng tìm ra nơi ẩn thân của bọn chúng cho trẫm.” Lăng Quang nhìn Lan lại nói: “Lan, ngươi cũng giúp một tay đi, nhất định phải tìm ra Dạ nhi đó.”
“ Ta biết rồi, ngài cũng nên an tâm đi.” Lan nói xong, cũng liền rời khỏi ngự thư phòng.
“ Ẩn, Tu, các ngươi theo ta đi đến đại lao một chuyến, trẫm muốn hỏi Thừa tướng, hắn rốt cuộc đã đưa Dạ nhi đi đâu.”
Trong đại lao, cả ngày không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ở một nơi dùng để giam giữ trọng phạm, ba người bận y phục đẹp đẽ bị nhốt cùng nhau, một nữ nhân trong số đó luôn miệng lớn tiếng kêu la: “Thả ta ra ngoài, ta là Hoàng hậu, các ngươi dựa vào cái gì nhốt ta, đợi ta ra khỏi đây rồi, nhất định sẽ trừng trị tội của các ngươi, đem toàn bộ các ngươi xử chết.”
“ Lạc Tuyết, ngươi đừng kêu nữa, không có tác dụng đâu, lần này hoàng thượng là làm thật đó, xem ra y sớm đã chuẩn bị tốt để đối phó với chúng ta rồi.” Người đang nói là An Luyện Trần, thấy An Lạc Tuyết không ngừng hô hoán, vì có thể có được an tĩnh nên lên tiếng ngăn cản.
“ Phụ thân, chúng ta phải nghĩ cách để ra ngoài đi, ta không thể ở trong chỗ thế này được, ta là Hoàng hậu, làm sao có thể ở nổi một nơi như vậy.” An Lạc Tuyết trên mặt mang theo chút điên cuồng.
“ Mẫu hậu, không có tác dụng đâu, lần này phụ hoàng khẳng định là sẽ không bỏ qua cho chúng ta, hơn nữa ta nghĩ chúng ta đã không còn là hoàng tử, Hoàng hậu, và Thừa tướng nữa rồi, hiện tại chỉ là một tù phạm mà thôi.” Lăng Thần có chút tuyệt vọng, không nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày bị nhốt vào đại lao.
“ Thần nhi nói đúng đó, ngươi hô to gọi nhỏ như vậy, còn không bằng ngồi xuống suy nghĩ tìm biện pháp đi.” An Luyện Trần ngồi trên đống cỏ, nghĩ nghĩ bản thân là Thừa tướng của một nước, quyền lợi lớn nhất, trừ hoàng thượng và Ngự sử đại nhân ra, ai cũng đều phải nhìn mặt hắn để hành sự, hiện tại bản thân gặp phải kiếp nạn này, lại không có một người nào đến để giúp đỡ, toàn bộ đều chạy đông chạy tây, lo bo bo giữ thân. Có ai còn muốn đến quan tâm một phạm nhân bị nhốt trong lao.
Đại lao hắc ám xuất hiện một tia sáng, Lăng Quang mang theo Ẩn và Tu đến trước lao của bọn Thừa tướng.
“ Hoàng thượng, ngài cuối cùng cũng đến rồi, những tên nô tài to gan kia dám nhốt thiếp vào trong nhà lao này, hoàng thượng, nhanh thả thần thiếp ra đi, thần thiếp nhất định sẽ trừng phạt mấy tên nô tài đó cho tốt.” An Lạc Tuyết thấy Lăng Quang đến, lập tức đứng dậy, tựa như nắm được một cọng rơm cứu mạng.
“ Hoàng hậu, ngươi đừng nghĩ có thể ra ngoài, đến bây giờ còn không biết hối cải, từ giờ trở đi, ngươi không còn là Hoàng hậu nữa, ngươi chỉ là một phạm nhân, nếu như ngươi muốn giữ lại được mạng sống, vậy thì ngoan ngoãn trả lời vấn đề mà trẫm hỏi.” Lăng Quang vốn đã tâm phiền ý loạn về việc Lăng Dạ mất tích, hiện tại lại nghe thấy mấy lời của An Lạc Tuyết, tâm tình còn muôn phần rối tung, nếu như Dạ nhi xảy ra bất cứ chuyện gì, trẫm nhất định sẽ đem các ngươi ra ngũ mã phanh thây.
“ Hoàng thượng, oan uổng quá, thần thiếp có làm sai chuyện gì đâu, thần thiếp một lòng lo nghĩ cho hoàng thượng mà, hoàng thượng tại sao lại muốn nhốt thần thiếp.” An Lạc Tuyết tiếp tục kêu oan cho bản thân, một bộ dáng không thả nàng ra thì quyết không thôi.
Lăng Quang lười để ý đến An Lạc Tuyết, hiện tại Dạ nhi mới là quan trọng nhất, liền hỏi: “An Luyện Trần, ngươi thành thật trả lời cho trẫm, nếu như không chịu trả lời đàng hoàng, thì đừng trách trẫm dụng hình với ngươi.”
“ Hoàng thượng ngài có điều gì muốn hỏi, chỉ cần vi thần biết, thì sẽ nói với ngài.” Trên mặt An Luyện Trần không tìm thấy được một chút uy nghiêm như lúc còn là Thừa tướng, đến mức càng giống như một lão nhân tuổi đã về chiều.bg-ssp-{height:px}
“ Trẫm hỏi ngươi, có phải là ngươi đã phái người bắt cóc lục hoàng tử đi không?” Thanh âm của Lăng Quang tựa như hàn băng ngàn năm, khiến cho đại lao vốn đã âm lạnh lại càng băng giá.
“ Lục hoàng tử, đúng, lục hoàng tử là do ta phái người bắt đi đó, sao lo lắng rồi hả, ha ha, vốn tưởng rằng bản thân đã thua đứt đuôi rồi, xem ra cũng không phải là toàn bộ a, muốn biết y ở nơi nào sao, không có dễ dàng như thế, ha ha.”
Nghe Lăng Quang hỏi tung tích của Lăng Dạ, trên gương mặt không còn thần sắc của An Luyện Trần, xuất hiện một chút ánh sáng, hắn cười liên tục, vốn dĩ cho rằng Lăng Quang đến hỏi những thế lực của hắn, rồi các loại kim ngân châu báu này nọ, rồi những phe phái ẩn nấp liên quan đến bản thân, không ngờ rằng bị hỏi về chuyện của Lăng Dạ, xem ra y đối với lục hoàng tử không phải là quan tâm bình thường mà.
“ An Luyện Trần, nhanh trả lời vấn đề của trẫm, lục hoàng tử ở đâu.” Trong lòng Lăng Quang càng lúc càng phát hỏa, càng kéo dài thời gian, Dạ nhi càng thêm nhiều nguy hiểm, hơn nữa những tên đó rất nhanh sẽ nhận được tin tức bọn người Thừa tướng bị nhốt vào đại lao, đến lúc đó, bọn chúng sẽ làm gì Dạ nhi, hay là chém Dạ nhi làm mấy khúc, Lăng Quang thật sự không biết làm sao.
“ Ha ha, hoàng thượng ngài cũng có lúc phải khẩn trương sao, ta chính là không nói, ngài muốn biết y đã đi đâu, vậy thì đến địa ngục mà hỏi ta.” Biểu tình An Luyện Trần có chút dữ tợn, nói xong liền cắn lưỡi tự sát.
Lăng Quang nghĩ muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp, nhìn Thừa tướng đã chết rồi, Dạ nhi phải làm sao đây, ngươi rốt cuộc là ở đâu.
“ Lạc Tuyết, Thần nhi, nói cho trẫm các ngươi có biết lục hoàng tử ở đâu không, như vậy trẫm có thể xử lý các ngươi nhẹ nhàng hơn.” Lăng Quang chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người của Lăng Thần và An Lạc Tuyết.
“ Con hồ ly tinh đó, không biết đang ở đâu, ngài cũng sẽ không tìm được y đâu, nói không chừng hiện tại y đang bị……” Hoàng hậu thấy An Luyện Trần chết rồi, thì biết bản thân cũng không thể thoát nổi.
Mà Lăng Thần vẫn bảo trì cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn nhìn An Luyện Trần đã chết, đây là phụ hoàng của ta sao, một hoàng đế lãnh huyết, ta một nhi tử này đối với y mà nói, chỉ là một sự tồn tại có thể có có thể không.
Lăng Quang thấy hai người bọn họ đều không nói, hơn nữa cũng có thể là không biết Lăng Dạ đang ở đâu, liền không thèm lãng phí thời gian ở đây nữa, nhanh chóng rời khỏi đại lao.
………Trong một căn nhà cũ nát ở một nơi nào đó trong Quang Diệp thành……..
Lăng Dạ yếu ớt mở mắt ra.
Nguồn :
Đây là nơi nào, nhớ lại hình như mình bị một tên thái giám bắt cóc.
Cũng đúng a, bản thân chính là một khối thịt mỡ, muốn lấy tiền chuộc từ hoàng đế, bọn họ thật sự là lợi hại a, sức mạnh của tiền bạc thật là vĩ đại đi, nếu như thành công, thì sẽ kiếm ngay được một khoản tiền lớn rồi, đương nhiên, thượng đế phù hộ ta di, nhìn thấy ta xinh đẹp như thế này, hy vọng là bọn họ sẽ không diệt khẩu người bị bắt cóc tống tiền này.
Lúc Lăng Dạ đang suy nghĩ lung tung, cách, chỉ thấy cánh cửa bị mở ra, nhìn thấy một đại hán bước vào, tướng mạo thật sự giống y như mấy tên bắt cóc. Ngây ra nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.
“ Tỉnh rồi.” Thanh âm lạnh lẽo truyền vào trong lỗ tai của Lăng Dạ.
Gật gật đầu, ngây ngốc hỏi: “Các người bắt ta đến đây làm gì?”
“ Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ở yên chỗ này là được, tốt nhất là nên thành thật một chút, nếu không ta không thể đảm bảo sẽ không làm ra chuyện gì đâu. Còn nữa, những thứ đừng nên hỏi thì không được hỏi.” Tên đại hán đó vừa nói vừa liếc nhìn Lăng Dạ, nói xong thì đi ra khỏi phòng, bên miệng vẫn còn lẩm bẩm, thật sự là xinh đẹp a.
Lăng Dạ buồn bực ngồi trong phòng, vô vị ngắm nghía nơi đang nhốt mình, một căn phòng thật đổ nát, đó là kết luận đầu tiên, nếu là hiện đại, tuyệt đối được xem là chỗ nguy hiểm, chỉ cần có một chút mưa gió, nhất định sẽ sụp đổ. Không có cửa sổ, nhận xét thứ hai, là một chỗ rất tốt để nhốt người, ít nhất nếu muốn chạy đi, chỉ có thể chạy từ cửa chính mà thôi, nhận xét thứ ba, có chút lạnh, nhìn nhìn xung quanh, trên mặt đất chỉ có một đám cỏ, còn có một số hộp đựng đồ, tổng thể kết luận, có chút giống như chuồng heo.
Lăng Dạ ngồi nghĩ lung tung tiếp, lần này cửa lại bị mở ra, có vài người đi vào, nhìn người đi đầu, cảm giác đầu tiên, lạnh, cảm giác thứ hai, lạnh, cảm giác thứ ba, nhìn thế nào cũng chỉ thấy càng thêm lạnh a.
Đại hán vừa rồi đã đi vào lên tiếng: “Lão đại, ta nhìn thế nào cũng thấy lục hoàng tử này có hơi ngu đó, chúng ta có phải là đã bắt sai người rồi không vậy?”
Lăng Dạ vốn dĩ đang nhìn chằm chằm kẻ đầu lĩnh, tựa như chỉ một chút nữa sẽ phát điện, kết quả nghe thấy lời nói của đại hán, vô cùng phiền lòng, sau đó bày ra bộ dáng như si ngốc nhìn tên đại hán kia, bản thân có chỗ nào giống như kẻ ngu chứ.
“ Không có bắt sai.” Đầu lĩnh chậm rãi nói ra bốn chữ.
Lăng Dạ lại nhìn về phía đầu lĩnh, đưa ra một kết luận tổng thể, người lạnh, thanh âm càng lạnh.