Một ngày một đêm trôi qua giữa trắng đen lẫn lộn.
Feldt lấy áo khoác từ trên giá áo, vạt áo vẽ lên một hình cung duyên dáng trong không trung, tùy ý thắt dây lưng, đẩy cửa đi ra, ánh trời chiều hoàn toàn biến mất trong ánh đèn đô thị.
Trong mắt anh, gió đêm dường như cũng hiện rõ hình dáng, Feldt nhảy qua nóc một nhà thờ thiêng liêng, bức tượng đại thiên sứ trong bóng đêm nhìn không rõ biểu tình.
Ánh đèn dần bị vứt bỏ sau lưng, những chiếc ca nô chạy qua lại ở cảng New York, họ đang tiến hành bước kiểm kê cuối cùng trong ngày.
Trên mặt biển là ảnh ngược của vầng trăng non vặn vẹo.
“Ta đến đây.”
Feldt mỉm cười, tung người, nhảy sâu vào lòng nước biển.
Càng lặn càng sâu, cho đến khi chân chạm tới đáy biển.
Dòng nước nâng niu mái tóc vàng của Feldt, áo khoác căng phồng lên tựa như tâm tình của anh, anh bước chậm, ánh mắt dường như đang tìm kiếm gì đó.
Lilith chống cằm, nhìn một cô bé khoảng mười mấy tuổi được bao bọc bởi tơ tằm kiêu sa đang nằm trên bàn trước mặt, trong tơ tằm được tẩm hương hoa hồng, hòa cùng với mùi máu nhạt, thơm ngon lưu luyến.
Cổ tay cô bé buông thõng trên miệng chén ngọc lưu ly, dòng máu chậm rãi thẩm thấu qua vết rạch đỏ thẫm, từng giọt từng giọt rơi xuống chén ngọc, giống như đồng hồ cát đang đếm thời gian.
Người hầu bên cạnh thật cẩn thận đi tới bên người cô bé, nâng cổ tay cô lên, sau đó đi tới trước mặt Lilith, “Mời dùng, chủ nhân của ta.”
Cầm lấy chén, giọt máu đọng trên thành chén rơi xuống.
“Ừ.” Nhẹ nhàng mân mê một hồi, Lilith dừng một chút, một đôi tay vòng qua lưng ghế ôm lấy vai nàng, mùi nước biển mặn ướt tỏa ra khắp nơi. “Ngươi vào bằng cách nào, Feldt?”
“Cô quên đóng cửa sổ. Tuy là đang ở trong không gian kín dưới đáy biển, cửa sổ chỉ là vật bài trí vô dụng.” Giọng nói du dương phối hợp với máu tươi trong chén, vốn phải là một loại hưởng thụ cực phẩm.
Người hầu ở cùng nhất thời đánh úp về phía Feldt, không ngờ còn chưa kịp tới gần, đầu ngón tay của Feldt đã chỉa vào trán hắn, “Ra ngoài đi, đứa nhỏ. Ở đây cậu không có… chút công dụng nào.”
Người hầu nhìn Lilith, khóe miệng đối phương hõm sâu, tựa như kẻ xâm lược bất ngờ ở phía sau này cũng không phải nhân vật nguy hiểm.
“Thân mến, nếu ngươi muốn đến tìm ta, có thể trực tiếp cho ta biết. Ta có thể dùng tàu ngầm tới đón ngươi.” Tay Lilith chụp lấy cổ tay Feldt, “Ngươi xem ngươi toàn thân đều ướt sũng, ta sẽ đau lòng.”
“Vậy sao, ta cũng không biết mình có thể được cô ưu ái như vậy.” Đầu ngón tay Feldt ma xát cằm Lilith, nhìn qua có vẻ như trêu ghẹo ám muội, nhưng trong không khí lại tràn ngập khẩn trương.
“Đương nhiên, ta đã chờ để được chiêu đãi ngươi khá lâu rồi.” Một hơi uống cạn ly máu, bàn tay Lilith hướng về sau muốn nâng đầu Feldt lên, trong khi đối phương lập tức vươn tay kia cản lại, nàng thoải mái thoát khỏi sự ràng buộc, xoay người đứng trước mặt Feldt, “Hoan nghênh đến với lâu đài của ta.”
Feldt đi vòng qua ghế, trực tiếp ngồi xuống vị trí của Lilith, vắt chéo chân, hai tay đặt trên đầu gối, mặc dù mái tóc vàng ướt sũng dính sát phía sau đầu, thế nhưng vẫn hiển lộ ra một vẻ đẹp đơn giản nhưng sáng chói.
“Ngươi luôn có năng lực khiến người say mê.” Lilith dùng biểu tình thưởng thức tác phẩm nghệ thuật nói.
“Nhưng không bao gồm cô, bởi Lilith Wendell vĩnh viễn chỉ say mê chính mình.”
Lùi về sau từng bước, Lilith nhấn một cái nút, giữa phòng chậm rãi hiện lên một hình ảnh lập thể, đó là tòa tháp trên mặt biển.
“Ồ, xem ra cô đã biết toàn bộ huyết tộc hiện đang lùng bắt cô.”
“Ta không đem họ để vào mắt, Feldt.” Lilith đi vòng qua hình ảnh, đi tới bậc thang trước ghế, chậm rãi ngồi xuống, khom người, cúi đầu, hôn lên mu bàn tay Feldt, “Ta chỉ muốn ngươi mà thôi. Chúng ta có thể cùng nhau thành lập một vương quốc mới, ta sẽ để ngươi trở thành vị quốc vương cao nhất, ngươi sẽ đứng trên đỉnh của toàn bộ sinh vật, bởi chỉ có ngươi mới xứng với Adam trong vườn địa đàng.”
Feldt vuốt cằm, chống đầu như đang suy tư, “Lilith, nếu cô muốn một Adam, rất rõ ràng rằng ta không phải loại con rối biết nghe lời đó. Hơn nữa, thứ cô muốn chỉ là tng trùng của ta mà thôi, cô muốn một đứa nhỏ thuần chủng. Đổi đối tượng đi, trên đời này người có thể xứng đôi với cô không chỉ có một mình ta. Ta long trọng hướng cô đề cử Oliver Larsson, nên biết rằng độ xứng đôi về tố chất thần kinh của các người nhất định rất cao.”
Lilith mỉm cười quyến rũ như một chú mèo Ba Tư.
“Feldt, ngươi đúng là một đứa nhỏ hư hỏng.”
Cúi người, Feldt nhìn thẳng vào mắt Lilith, “Cậu ta ở đâu?”
Đứng dậy, Lilith lui về sau hai bước, lấy tay vuốt ve những hình ảnh không thật kia, “Ngươi thật khiến người ta thương tâm. Chạy đến tìm ta lại chỉ vì một người dưng.”
“Cậu ta ở đâu?” Feldt thu hồi toàn bộ biểu tình.
“Kỳ thật ngươi và Oliver là cùng một loại người. Bề ngoài hắn lạnh như băng, nội tâm cũng vậy. Mà ngươi, bề ngoài mang theo nụ cười hoàn mỹ, thế nhưng khi nụ cười mất đi độ ấm, cõ lẽ còn lạnh lẽo hơn so với Oliver.” Lilith vẫn không để câu hỏi của Feldt vào mắt, “Hơn nữa, các ngươi đều là người vì mục tiêu của mình mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, xét về điểm này, ta và ngươi cũng như nhau thôi.”
Nháy mắt, Lilith bay về sau, toàn bộ không gian chấn động, Feldt giữ chặt hai tay nàng ở hai bên, đầu gối mạnh bạo đè lên bụng đối phương.
“Nói ta biết, cậu ta ở đâu?”
Lilith nhìn vào mắt đối phương, đó là một loại áp lực nàng chưa từng lãnh hội qua, dưới ánh mắt ấy, nàng thậm chí quên mất cách nói chuyện như thế nào.
“Đừng tiếp tục chọc giận tôi, Lilith Wendell.”
Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên làm cho Lilith biết hai cổ tay mình đã hoàn toàn dập nát.
“Ngươi thật rất thô bạo…” Thế nhưng trên mặt nàng không có vẻ gì là thống khổ, “Ta nghĩ ngươi cũng biết, nam đối xử với nữ phải là ôn nhu.”
Ánh mắt Feldt vẫn lạnh thấu xương, trên mặt không lộ ra bất kỳ biểu tình gì làm Lilith đoán không ra anh đang nghĩ gì, nhưng nếu cứ giằng co như vậy, nàng biết Feldt sẽ thật sự muốn giết chết mình…
“Ngươi tới chậm rồi, ta đã lấy được những gì ta muốn từ trí nhớ của hắn.”
Đồng tử Feldt nháy mắt khuếch trương, loại cảm giác này làm trái tim Lilith kinh hoàng, nàng cực kỳ yêu biểu tình hiện tại của anh.
“Thân mến, ngươi định làm thế nào?”
“Cậu ta ở đâu?”
“Hắn không nhớ rõ ngươi. Như vậy, ngươi dẫn hắn đi còn có ý nghĩa gì sao?” Lilith có điểm đắc ý, nàng cùng anh quen biết đã hơn ngàn năm, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình có thể thao túng tâm tình của anh như bây giờ.
Chóp mũi Feldt cách nàng rất gần, gần đến nỗi nàng có ảo giác, rằng anh sẽ hôn nàng.
Nhưng nguyện vọng của Lilith thất bại, đôi môi kề sát của Feldt thốt ra lời nói lạnh lẽo đến tàn khốc, “Quan trọng không phải cậu ấy không nhớ ta, mà là ta vẫn đang nhớ rõ cậu ấy.”
Lilith cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì.
“Ta đưa hắn đến chỗ của Oliver Larsson. Ngươi có thể thử xem, có thể đưa hắn về bên cạnh ngươi không.”
Nháy mắt, đầu Lilith bị xách lên, đập mạnh xuống mặt đất, đau muốn bất tỉnh, nàng cho rằng mình nhất định đã bị Feldt đập đến biến dạng.
Khi nàng hoàn toàn hồi phục, trong phòng đã không còn ai.
Trên đầu truyền đến một tiếng động lớn, một vài người hầu xuất hiện tại cừa, “Chủ nhân! Nơi này sắp sụp! Nước biển đã tràn vào rồi!”
Lilith bóp chân mày, “…Đi thôi, nơi này đã bị phát hiện.”
Quay đầu nhìn chiếc ghế kia, Lilith cười nhạo một tiếng.
Feldt, có lẽ ngươi không biết, thứ tên kia liều mạng bảo vệ không phải là thành quả mười mấy năm nghiên cứu, mà là ký ức khi ở cùng ngươi.
Nhưng bây giờ, ta sẽ không hạ thủ lưu tình vì để tránh không thương tổn não của hắn nữa.
Thứ ta muốn, ta nhất định sẽ đạt được.
Lilith xoay người sang chỗ khác, lững thững rời đi trong tiếng đổ sụp.
Sáng sớm ở ngoại ô thành phố Luân Đôn, trong không khí tràn ngập sương sớm, không có chút bụi bặm, ngay cả hương vị cỏ xanh và bùn đất vẫn cũng tươi mát.
Trong sân vườn rộng lớn, tiếng nước đổ ào ào từng trận. Dòng nước mịn màng tuôn ra từ trên suối nguồn, rơi vào trong hồ nước.
Lâu đài năm lầu cổ xưa lại khó che dấu vẻ thanh lịch tao nhã.
Trước đại môn điêu khắc hoa văn dày đặc, có người ấn chuông cửa.
Oliver đang cầm một quyển sách trong tay, nửa nằm trên giường, nghe thấy thanh âm quản gia truyền lên lầu.
“Tiên sinh, bên ngoài có người giao đồ cho ngài.”
“Ngươi có thể trực tiếp ký nhận.”
“Vâng, xin hỏi nên đưa đồ đến phòng ngài sao?”
“Không cần,” Oliver lật cuốn sách trong tay sang trang khác, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, “Ai gửi?”
“Lilith Wendell.”
Đóng sách lại, Oliver quay đầu qua, “Lập tức đem vật đó tới phòng tôi.”
Thế nhưng, đưa vào phòng không phải vật tinh xảo gì, mà là thứ gì đó trông giống một khoang thuyền.
Sau khi quản gia cùng nhóm người hầu rời phòng, hết thảy lại khôi phục sự yên tĩnh.
Oliver chậm rãi đẩy cửa khoang thuyền ra, bên trong là Rolin đang nằm trong dịch dinh dưỡng, máy dưỡng khí đang duy trì tính mạng của cậu.
Một phong thư trượt từ trên đầu cậu xuống, Oliver cầm lấy, mở ra.
Bên trên viết: Mời ngươi thức tỉnh đầu óc hắn.
Buông thư, hai tay Oliver tiến vào dịch dinh dưỡng, chậm rãi bế Rolin bên trong ra, cẩn thận đặt tay lên trán cậu. Tư duy chậm rãi xâm nhập, tiến vào một mảnh nước ấm không chút gợn sóng.
Từng chút từng chút xâm nhập, hắn thấy Rolin ghé vào trước bàn học, tựa như ngủ rất say, trên lưng khoác một tấm áo lông, cửa sổ chính mở ra, mùi hoa cỏ thơm ngát trong vườn bay vào.
Oliver nghiêng mặt, ngắm nhìn bóng dáng đối phương, rồi đi tới phía sau cậu, bàn tay có chút do dự, cuối cùng vẫn khoác lên vai cậu, “Tỉnh thôi, Rolin. Đừng ngủ nữa…”
Nỉ non một tiếng, cậu tiến sĩ trẻ tuổi chỉ quay đầu qua phía khác rồi lại tiếp tục ngủ say.
“Rolin, còn ngủ tiếp, cậu sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại.”
Mi mắt run rẩy mở ra, Rolin nghiêng người, nhìn người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, khó hiểu nói: “Anh là ai? Sao lại ở đây?”
“Tôi đến đưa cậu đi.”
Ngón tay hơi lạnh chạm lên mu bàn tay Rolin, cậu đứng bật dậy, né đi, “Đây là phòng tôi, anh vào bằng cách nào!”
“Cậu không thể cứ mãi ở trong phòng mình. Thế giới của cậu kỳ thật rộng hơn nhiều.” Oliver không ép buộc cậu, “Sống ở đây, hay đi theo tôi?”
Rolin nhìn vào mắt đối phương, đó là một biển sâu xanh thẳm buốt giá, khó lường nhưng lại chân thật như thế.
Cậu vươn tay, Oliver lại không chút do dự nắm lấy, dẫn cậu ra ngoài.
“A —- a —-” nháy mắt, thân thể căng cứng, khoang phổi tắc nghẽn bỗng nhiên tràn ngập không khí, Rolin mở mắt ra, thấy thần sắc người đàn ông dẫn dắt mình tràn đầy lo lắng.
“Đừng sợ, Rolin! Thở đi – thở đi – ” Oliver nâng gáy Rolin, nhìn vẻ mặt thống khổ của cậu vì khoang phổi bị khuếch trương, không khỏi nhíu mày.
Hô hấp của Rolin rốt cục cũng khôi phục bình thường, thử nhấc cánh tay lên mới phát giác toàn thân bủn rủn vô lực.
“Đây là đâu… Tôi hẳn là đang ở trong phòng của mình…”
“Tôi sẽ giải thích cho cậu,” Oliver ôm cậu lên giường, dùng chăn bao lấy thân thể ướt đẫm của cậu, “Quản gia, chuẩn bị nước ấm.”
Rolin đưa tay lên mũi, ngửi ngửi, “Đây là gì? Sao lại có trên người tôi?”
“Đây là dịch dinh dưỡng, để đảm bảo trong quá trình đưa cậu từ Washington đến Luân Đôn sẽ không vì thiếu dinh dưỡng mà suy nhược quá độ.”
“Luân Đôn! Nơi này là Luân Đôn!” Rolin giãy dụa nhìn về phía cửa sổ, nhưng cảnh vật bên ngoài hoàn toàn bị che phủ bởi bức màn dày, “Anh là ai? Sao lại mang tôi tới đây!”
Oliver không trả lời cậu ngay, mà đi đến trước bàn học, mở ngăn kéo lấy ra một quyển sách, ném tới trước mặt Rolin.
Khó hiểu nhìn Oliver tựa người vào bàn học, Rolin không có động tác gì.
“Mở ra xem đi, tiến sĩ D.”
“Tiến sĩ D?” Rolin cúi đầu, mở trang đầu, biểu tình đề phòng trên mặt chậm rãi thả lỏng, trở thành khó hiểu, “Đây là tôi lúc còn nhỏ… Tôi không nhớ rõ… Nguyên lai tôi quen biết anh.”
“Đúng vậy.”
Quản gia đi ra từ phòng tắm, “Tiên sinh, nước ấm đã được rồi.”
Oliver gật đầu, nhìn Rolin, “Đi tắm một cái đi. Tôi không cho rằng cậu mong lớp dinh dưỡng kia mãi lưu lại trên người.”
Rolin gật đầu, có lẽ vì Oliver quen mình từ nhỏ, cậu vừa định xốc chăn lên, lại phát hiện mình không mặc gì.
“Cái kia… vị tiên sinh này… có thể mời anh…”
“Gọi tôi Oliver.” Oliver đi tới cạnh giường, ôm cả chăn lẫn Rolin lên.
“A! Anh muốn làm gì?” Rolin một trận kinh hoảng, khí lực Oliver hình như rất lớn, nhẹ nhàng bế cậu tới phòng tắm, lưu loát xả lớp chăn bọc quanh người cậu xuống, còn chưa kịp thích nghi với bầu không khí, toàn thân Rolin đã chìm trong làn nước ấm.
Vài giây sau, Rolin dần yên tĩnh trở lại, cậu có thể cảm nhận được người đàn ông lạnh lùng, lời lẽ cứng nhắc trước mắt này khá để ý mình.
“Xin anh nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là chuyện gì? Còn tôi tại sao lại ở chỗ này?” Rolin nhìn Oliver ngồi bên cạnh bồn tắm.
“Tôi nghĩ cậu sẽ không tin tôi nữa.” Oliver lấy tay vớt một vốc nước, tưới lên mái tóc dính đầy dịch dinh dưỡng của Rolin, nhẹ nhàng chải vuốt, “Tôi từng làm một chuyện khiến cậu tổn thương.”
“Nếu vậy, nói toàn bộ chuyện của tôi cho tôi biết, vì sao tôi lại ở đây, và anh đã làm chuyện gì tổn thương tôi, tôi sẽ tự suy nghĩ xem có nên tiếp tục tin tưởng anh hay không… và chúng ta có nên tiếp tục làm bạn hay không.”
Oliver vững vàng kể lại mọi chuyện, không có chút nhịp điệu lên xuống, ngắn gọn và không có… chút tình cảm.
Thế nên Rolin cảm thấy đó giống như chuyện xưa của người nào đó chứ không liên quan đến mình.
Cái gì mà đặc vụ FBI, rồi cái gì nghiên cứu về Huyết tộc, còn có Lilith – nữ nhân cướp đi trí nhớ của mình.
“Nước sắp nguội rồi, cậu nên lên đi.” Oliver nhắc nhở cậu.
“A…” Rolin lúc này mới hoàn hồn lại, ấn lên thành bồn tắm muốn thử đứng lên, nhưng cơ thể đã vài ngày không hoạt động, không cách nào chịu khống chế của đại não, thử vài lần, đều ngã lại xuống nước.
Oliver bỗng khom người, hai tay vòng qua người Rolin, đem đầu cậu gối lên vai mình, bế lên khỏi nước.
Tiếng nước tí tách khiên Rolin chợt khẩn trương lên, “Oliver…”
“Đừng ngại.” Mở khăn tắm, bao lấy Rolin, Oliver dùng một khăn tắm khác lau tóc cho cậu.
“Thực xin lỗi, áo sơ mi của anh bị ướt rồi.” Rolin thấy hơi xấu hổ, mình giống như biến thành một đứa nhỏ.
“Không cần ngại. Khi chúng ta quen nhau, cậu chỉ là một đứa nhỏ. Mà khi chúng ta phân ly, cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ.” Oliver dùng khăn lau xương quai xanh của Rolin, bụng ngón tay chạm vào da làm Rolin run rẩy.
“Đứa nhỏ… làm sao anh biết tôi đang nghĩ gì?”
“Bởi vì tôi là huyết tộc, giống như vừa rồi tôi đã nói với cậu, tôi có thể đọc được suy nghĩ của cậu.” Khuôn mặt nghiêng của Oliver đặc biệt tuấn mỹ, tạo cho người ta có một loại dục vọng muốn chạm vào.
Rolin ngẩn ngơ, quay đầu đi. Cứ nhìn chằm chằm vào mặt người khác là một hành động rất không lễ phép.
Vào hoàng hôn, Oliver bế cậu lên, ôm tới giường trong phòng ngủ.
Toàn bộ chăn mền đã được đổi qua, mang một hương vị mặt trời.
Oliver ngồi bên mép giường, giúp cậu đắp chăn.
Rolin có chút lo lắng không yên, nhưng Oliver lại mang đến cho cậu một cảm giác quen thuộc.
“Cậu có thể chạm vào tôi.” Oliver bất ngờ nói.
“A?”
Oliver không nói gì, chỉ cầm tay Rolin lên, áp mặt mình vào lòng bàn tay cậu.
“Vì sao anh luôn lạnh như vậy?”
Oliver rũ mi mắt, khẽ cười, độ cung trong nháy mắt ấy tựa như đóa hoa nợ rộ trong lòng, làm cho người ta ngay cả hô hấp cũng quên mất, “Lần đầu tiên khi cậu chạm vào tôi, cũng nói như vậy.”
“Bởi vì tuần hoàn máu và trao đổi chất chậm sao?”
“Chuyện này cần chính cậu phải tìm hiểu, tiến sĩ D.”
“Tôi muốn gọi điện về trường đại học MIT, tôi ở Luân Đôn giáo sư sẽ…”
—————————
Lời tác giả: cuối cùng cũng đến phần cẩu huyết