Đây dĩ nhiên không phải lần đầu tiên Cố Viễn hôn môi, nhưng thật sự là lần đầu tiên sinh ra cảm giác run rẩy và kích thích như bị điện giật.
Hắn không hay không biết mà làm nụ hôn này sâu hơn, công thành đoạt đất trong khoang miệng mềm mại của Phương Cẩn, càn quét qua lại, khi đó những lời nói nồng nhiệt như cùng hoà tan vào một chỗ, ngay cả hàm răng và vòm miệng phía trên cũng bị xâm lược và liếm láp không thương tiếc.
Thực sự là quá kích thích, trong hỗn loạn Cố Viễn không tự chủ được mà nảy lên cái ý nghĩ này.
Hắn chặn lấp đôi môi Phương Cẩn, bước qua ngồi vắt ngang trên người cậu, tiếp đó thuần thục lột chiếc áo thun chữ T to rộng và quần ngủ của cậu ra. Phương Cẩn mê mê man man nằm đó tựa hồ còn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ rất là buồn ngủ rất là muốn ngủ, nhưng dưới ánh đèn da thịt trắng nõn căng mượt và đường cong cơ thể uyển chuyển duyên dáng tựa như mang theo sự rực rỡ mê người, khiến hơi thở Cố Viễn dồn dập, quả thực cứng đến muốn nổ tung.
Cái này thật ra rất không có đạo đức, dù sao ý thức của Phương Cẩn đang mơ hồ, rất khó nói được bản thân cậu có đồng ý hay không.
Nhưng mà quan tâm gì chứ?
...Cậu khẳng định là thích tôi, Cố Viễn nhiều lần nghĩ. Cậu khẳng định là vẫn cực kỳ cực kỳ thích tôi, bằng không vì sao trung thành tận tâm theo sát tôi, bằng không vì sao vừa nãy cứ luôn miệng gọi tên tôi?
Hắn dễ dàng lật người Phương Cẩn qua, theo tấm lưng gầy gò trơn mượt trượt thật sâu đến dưới thắt lưng, cho đến cái mông bóng tròn rất vểnh, xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi gần như là để mê hoặc người ta ngược đãi và chà đạp không thương tiếc.
Cố Viễn chưa từng nghĩ thân thể đồng tính sẽ khiến hắn cảm nhận được sức hấp dẫn xiêu hồn lạc phách này, hắn gần như là theo bản năng mà nhả nước miếng lên ngón tay, thay cho bôi trơn mà cố sức cắm vào tiểu huyệt bí ẩn nhất, bỗng chốc chợt nghe Phương Cẩn rên ra một tiếng mang theo ý chống cự.
Nhưng Cố Viễn căn bản không cách nào dừng lại, hắn xoay gương mặt hoảng hốt của Phương Cẩn lại rồi không ngừng hôn môi, đồng thời lại mạnh mẽ cắm ngón tay thứ hai vào.
Bắt đầu từ lúc ở Anh Cố Viễn đã luyện bắn súng trường kỳ, luyện nhiều đến mức đầu ngón tay cũng có vết chai, lúc ma sát vào thì tạo ra đau đớn khiến Phương Cẩn không ngừng giãy dụa vặn vẹo. Nhưng tiếng rên của cậu hoàn toàn bị chặn lại trong môi hôn nóng bỏng, lực giãy dụa cũng như động vật nhỏ rơi vào bẫy rập, chỉ có thể mặc cho người ta ức hiếp, yếu ớt đến không đáng kể, dễ dàng bị vùi lấp trong sự quấn quýt của thân thể.
"Cậu thích tôi đúng không?" Cố Viễn nắm lấy tóc cậu khiến cậu hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ửng đỏ ngậm nước kia mà hỏi: "Nói xem tôi là ai?"
Hắn đột nhiên rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt đã trở nên mềm mại, cùng lúc đó Phương Cẩn vì bị ma sát mà trong chớp mắt đã run rẩy cả lên, hắn gắt gao đè lên thân thể gầy gò trần trụi của cậu, bộ phận cứng rắn theo đó mà chỉa vào bên trong bắp đùi trắng mịn.
Cho dù đang ở trong tình trạng ý thức mông lung, Phương Cẩn cũng có thể cảm giác được thứ nóng hầm hập kia sẽ mang tới nguy hiểm thật lớn, cậu theo bản năng muốn lắc mình thoát ra ngoài.
Nhưng giây tiếp theo Cố Viễn lại dùng sức nắm cằm cậu lên, ép cậu nhìn thẳng vào hắn: "Lặp lại lần nữa tôi là ai?"
"... Cố..." Phương Cẩn mơ hồ không rõ mà nói: "Cố Viễn..."
Âm cuối kia mang theo hơi thở hổn hển suy yếu, thay vì nói là gọi tên Cố Viễn, không bằng nói là đang tỏ ra yếu thế, lấy lòng và cầu xin tha thứ. Nhưng mà dưới tình huống như vậy thì cầu xin tha thứ lại như một dòng diện mãnh liệt hơn hung hăng đánh vào thần kinh đang sôi trào của Cố Viễn, lửa dục thiêu đốt ánh mắt hắn đến đỏ bừng, giây tiếp theo hắn đã thô bạo mà trực tiếp cắm vào!
"...A!"
Trong nháy mắt cả người Phương Cẩn đều cứng lại, mười ngón nắm chặt lấy ga giường, các đốt ngón tay trắng xanh hết cả lên, lối vào dưới sự kích thích mạnh mẽ liền co rút dữ dội muốn đẩy thứ to lớn kia ra ngoài.
Nhưng mà thứ đang được hấp thụ kia lại càng có được sự sảng khoái mãnh liệt hơn, Cố Viễn phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ tay cậu, ngay cả nửa giây cũng không đợi được, mượn lực mà hung hăng đem thứ đang rắn chắc bừng bừng của mình đâm hết toàn bộ vào trong cơ thể cậu!
Mẹ nó sướng quá, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Cố Viễn.
Vì say rượu nên nhiệt độ cơ thể tăng cao, lối vào cực kỳ nóng bỏng căng chặt, bị xâm lấn thô bạo nên đang cố hết sức co rút kịch liệt, nhưng vì loại phản kháng nhỏ nhặt không đáng kể này mà càng khiến kẻ xâm lấn thêm sảng khoái, quả thực tựa như dù đáng thương như thế vẫn hoan nghênh hắn đến làm... Cảm giác kia thực sự quá thoải mái, thế cho nên trong nháy mắt Cố Viễn thiếu chút nữa không kiên trì nổi, nhưng cảm giác muốn bắn lập tức đã bị sự thẹn quá thành giận lấn át.
Hắn cắn răng đè nén dục vọng đang bị kích động quá mức, bắt đầu gắt gao đè lên Phương Cẩn mà ra vào. Ban đầu là chậm rãi mà triệt để, mỗi lần đi vào thì độ sâu đều đạt đến trình độ khủng bố, khiến Phương Cẩn không phát ra được một âm thanh nào cả; rút ra rồi lại đẩy vào đến tận cùng, khuếch đại cảm giác ma sát rõ ràng đến vô hạn, thậm chí mơ hồ có thể kéo ra một chút phần thịt đỏ tươi xinh đẹp ở bên trong.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, trong sự hấp thụ chặt chẽ vui sướng kia hắn đã mất đi một chút khống chế cuối cùng, tốc độ rút cắm càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt, bộ phận hung tợn bừng bừng không ngừng hung hăng quất vào nơi non mềm nhất ở sâu bên trong, tiếng vang dâm mỹ tràn ngập khắp cả căn phòng.
Phương Cẩn bị đẩy đến mức cả người như bị xỏ xuyên qua, tiếng rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở gián đoạn, cậu không ngừng cố gắng bò về phía trước để giảm bớt sự va chạm quá sâu. Nhưng hành động chạy trốn này càng khiến cơn tức của Cố Viễn lên cao hơn, hắn lập tức kéo phần tóc phía sau để lôi cậu trở lại, vừa không lưu tình chút nào mà làm đến cùng, vừa hôn lấy đôi môi ướt át run rẩy của cậu, trong lúc dây dưa chỉ nghe được tiếng rên rỉ và thở dốc tan vỡ của Phương Cẩn.
"So với người bạn tình kia của cậu thì thế nào?" Cố Viễn cay nghiệt ép hỏi cậu, dồn hết sức day nghiến đè ép điểm mẫn cảm nhất ở sâu bên trong: "Lớn hơn hắn không, hửm? Làm cậu thoải mái hơn hắn làm không?"
Ánh mắt lơ đễnh của Phương Cẩn nhìn chằm chằm vào hắn, đuôi mắt thật dài đỏ bừng như nhuộm son, ánh nước trong veo lúc ẩn lúc hiện ở đáy mắt.
"Nói hay không?"
Cố Viễn rời ra một chút, ngay sau đó lại đâm vào một cái vừa chuẩn vừa mạnh, chóp đỉnh của bộ phận cứng rắn to lớn kia tàn nhẫn đánh vào một điểm, Phương Cẩn tức khắc bật lên một tiếng "A!" khàn khàn kinh hoảng, cả người yếu đuối ngã lên chiếc giường trắng tinh.
Cố Viễn lại thu được một cảm giác thành tựu vặn vẹo từ trong hành vi bạo ngược này, hắn đưa mắt từ trên cao nhìn xuống Phương Cẩn, nhìn tấm lưng ưu mỹ đầy mồ hôi lạnh của cậu, nhìn cậu bị ép buộc mở đùi ra với hắn, cùng với cái miệng nhỏ bị khuất trong tối đang tủi tủi ức ức ngậm thật sâu lấy bộ phận thô to kia, một cảm giác chinh phục khó diễn tả theo mạch máu chảy dọc khắp toàn thân.
"Nhìn xem sau này cậu còn dám đi nữa không..." Cố Viễn lại chậm rãi húc vào một lần nữa, bộ phận nóng hổi cường ngạnh đẩy phần thịt tươi đẹp đang co rút kịch liệt ra mà chen vào, cho đến khi xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong thân thể, rồi hắn cúi xuống bên tai Phương Cẩn mà tàn nhẫn nói: "Xem tôi làm cậu không xuống giường được, cậu còn đi tìm đàn ông nữa không..."
Toàn thân Phương Cẩn run rẩy, ngón tay nắm lấy ga giường gần như sắp bị bẻ gãy, nhưng mà theo từng đợt đâm rút mãnh liệt như vũ bão, khiến cậu căn bản không có chỗ để trốn. Ý thức của cậu nhanh chóng bị kéo sâu hơn vào vực thẳm hắc ám, trong hỗn loạn chỉ có thể phối hợp với Cố Viễn, liên tục phát ra từng tiếng thở dốc pha lẫn giữa thống khổ và tình dục, ngay cả giọng nói cũng khàn đến mức khác đi, nhưng không cách nào ngăn cản người kia xâm phạm toàn bộ thân thể mình, mỗi tấc da thịt đều bị chà đạp sạch sẽ.
Cuối cùng lúc đến thời điểm cao trào Cố Viễn cắm thật sâu trong cơ thể cậu, bắn hết luồng tinh dịch nồng đậm dày đặc vào trong, nóng bỏng đến nỗi lối vào của Phương Cẩn không ngừng co rút, đến cả muốn khóc cũng không khóc được, nước mắt thấm ướt cả gò má, nhìn qua rối tinh rối mù lại vô tội đáng thương.
Cố Viễn lại điên cuồng hôn lên môi cậu, bóp cằm để khiến cậu hé miệng ra, môi lưỡi ma sát nồng nhiệt, liều mạng triền miên.
Sau khi đến cao trào một hồi lâu hắn vẫn chôn thật sâu trong cơ thể Phương Cẩn không lui ra ngoài, trong dư vị ấm áp thỉnh thoảng còn đẩy đẩy hai cái... Cái đẩy này tuy rằng tác động rất nhỏ, nhưng lần nào cũng khiến cho cơ thể nhạy cảm của Phương Cẩn vô thức run lên, khiến cậu phát ra tiếng rên vỡ vụn, mơ hồ không rõ.
Cố Viễn cũng rất hưởng thụ loại cảm giác chi phối tràn ngập uy hiếp này, hắn không ngừng lay động phần tóc mai bên tai Phương Cẩn, hôn lên gò má ẩm mồ hôi của cậu, từng chút hôn tới vệt nước mắt chưa khô trên đuôi mắt, động tác nhỏ nhẹ lại dịu dàng.
"Thích như vậy sao?" Hắn kề sát bên tai Phương Cẩn trêu đùa hỏi: "Cậu thích tôi lâu rồi có đúng không?"
Phương Cẩn lại nằm sấp trên chiếc gối trắng tinh gần như đã muốn thiếp đi, sắc hồng vương tình dục trên mặt còn chưa biến mất, khiến sắc mặt vô cùng tiều tuỵ trong thời gian này của cậu cũng dịu đi rất nhiều.
Trong lòng Cố Viễn đã sớm nhận định đáp án cho vấn đề này, nhưng không cách nào kiềm chế cứ muốn hỏi cậu, đùa cậu, không để cho cậu ngủ. Sau khi náo loạn cả buổi Cố Viễn lại cứng, dù sao hắn tuổi trẻ cường tráng, bắn một lần rồi cũng không hoàn toàn thoả mãn được, lại nhanh chóng đâm vào cửa động vừa bị xâm phạm đến chín đỏ một lần nữa.
Lần này đi vào dễ hơn vừa nãy một chút, trong mông lung Phương Cẩn khó chịu mà giãy dụa, lập tức bị Cố Viễn đè lại không cho chống cự. Lối vào vì mới vừa được tinh dịch bôi trơn mà càng dễ cắm vào hơn, có thể là do đã bắn một lần, Cố Viễn cố gắng hết sức thả chậm tiết tấu, cuối cùng kéo dài thời gian được gần gấp đôi so với vừa nãy mới bắn ra lần thứ hai. (cho bạn nào mới đọc đam ko hiểu thì sau cao trào cơ thể thường vẫn còn dư âm rất nhạy cảm, nên chả làm chậm lại để ko bị kích thích quá mà ra sớm á mà:v)
Phương Cẩn đã hoàn toàn tắt tiếng, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra được, chỉ đành mở mắt bất lực nhìn hắn.
Vẻ mặt sợ hãi đó lại làm cho Cố Viễn thấy có chút buồn cười, kề sát lại hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Phương Cẩn nghẹn ngào phát ra vài âm thanh, Cố Viễn nhẹ nhàng đe doạ: "Còn nhìn thì tôi còn làm đó."
Phương Cẩn không biết là nghe có hiểu hay không, co người cuộn mình lại một chút vùi sâu vào chăn nệm.
Tâm tình Cố Viễn rất thoải mái, ôm cậu vào phòng tắm làm vệ sinh. Hắn bắn ra rất nhiều, lúc thay đổi tư thế thì tinh dịch chậm rãi chảy dọc xuống theo đùi của Phương Cẩn, trên da thịt đầy dấu tay và vết đỏ, thật kích thích đến không thể tả.
Hắn xả nước vào bồn tắm mát-xa rộng lớn, chà rửa cơ thể trần như nhộng của Phương Cẩn trong hơi nước ấm áp, thỉnh thoảng lại hôn cậu.
Trong quá trình này Phương Cẩn cứ nhìn chằm chằm vào Cố Viễn, ánh mắt kia như muốn xác nhận có phải là hắn hay không... Hồi lâu sau lúc Cố Viễn lại hôn môi với cậu thì phảng phất cảm thấy Phương Cẩn dường như có đáp lại một chút, thậm chí còn chủ động dán vào trong ngực hắn.
Cố Viễn không hiểu sao mà vô cùng kích động, bước vào cùng ngồi trong bồn tắm ngập tràn nước ấm không ngừng hôn môi với cậu, trong bầu không khí nồng nàn thân mật hắn rất nhanh lại có phản ứng một lần nữa. Có thể bởi vì được dòng nước bao quanh nên Phương Cẩn thả lỏng hơn vừa nãy, lúc Cố Viễn vô cùng thuần thục mà cắm vào trong, cậu cố gắng hết sức ngẩng đầu lên để giảm bớt cảm giác áp bách to lớn kia, đường cong cổ trong hơi nước càng thon dài tươi đẹp, làn da ở chỗ yết hầu mỏng manh như có thể thấy được mạch máu.
Cố Viễn liền dùng cái tư thế mặt đối mặt này mà xỏ xuyên cậu, mà lần này Phương Cẩn lại bị ướt rất rõ ràng, nước vừa nhiều vừa trơn trượt, lối vào ướt át căng chặt lại co giãn mà mút lấy dương vt, Cố Viễn bị kích thích không ngừng thở gấp ồm ồm, cuối cùng hai người thoả thích tràn trề đồng thời bắn ra trong làn ước ấm.
Cố Viễn ôm chặt lấy cơ thể ướt đẫm của Phương Cẩn, trong tiếng thở dốc giao hoà của hai người hắn cố gắng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cậu, tựa như muốn nói điều gì đó. Nhưng Phương Cẩn lại bám lấy bờ vai cường tráng của hắn, vầng trán tựa vào hõm vai của hắn, thần trí còn sót lại sau cao trào thực sự không chống đỡ ý thức được nữa, cứ như vậy thoáng cái đã thiếp đi. (cho bạn nào ko hiểu thì ý là ko còn đủ tỉnh táo để duy trì nhận thức nữa.)
Cố Viễn cũng không trêu chọc cậu nữa, cuối cùng chỉ cúi đầu hôn lên phần tóc mai ẩm ướt của cậu.
"Tôi cũng thích cậu." Hắn nhẹ giọng nói, dùng khăn tắm bọc Phương Cẩn lại, ôm cậu ra khỏi phòng tắm.
Sáng hôm sau khi Phương Cẩn tỉnh lại thì sắc trời đã sáng choang, cậu mở mắt ra nhìn trần nhà, bị choáng váng suốt mấy phút, trong đầu hỗn loạn đến nỗi không nhớ ra được cái gì.
Ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ phòng tắm.
"Cậu tỉnh rồi à?" Cố Viễn tựa người ở cửa phòng tắm tuỳ ý hỏi.
Phương Cẩn ngồi bật dậy, vì kinh hãi quá độ mà không nói ra lời, vẻ mặt nhìn Cố Viễn như thể gặp phải quỷ.
Cố Viễn vừa rửa mặt xong, trên người chỉ mặc đồ lót, bắp thịt tráng kiện lộ ra không sót tí gì. Gương mặt anh tuấn của hắn thoải mái đầy tinh thần, lại hoàn toàn không có chút bất ngờ khi đối diện với ánh mắt khó có thể tin được của Phương Cẩn: "Chào buổi sáng... Cậu có cần chút thời gian để tiêu hoá vài sự thật phát sinh tối hôm qua không?"
Ngay cả môi Phương Cẩn cũng run lên nhè nhẹ, cúi đầu nhìn thân thể trần như nhộng của mình, một lát sau khàn giọng nói: "Chúng ta... Đây là..."
"Ngủ với nhau rồi, cậu biết đó là tôi." Cố Viễn tàn nhẫn nói, vừa bắt đầu đã phá huỷ toàn bộ đường lui của Phương Cẩn, ngay sau đó hắn đi đến bên giường rồi ngồi xuống, nhướng mày nhìn thẳng vào cậu.
Trong nắng sớm khuôn mặt Phương Cẩn trắng đến trong suốt, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên đuôi mắt còn có chút phiếm hồng... Bộ dạng này kỳ thực nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng ánh mắt của cậu vừa sợ hãi vừa ngơ ngác, trong giây lát Cố Viễn thậm chí nghĩ rằng có thứ gì bên trong cậu đã sụp đổ.
Đúng vậy, chính là tâm tình tan vỡ.
Vẻ mặt khi đối diện với tình huống xảy ra bất ngờ, với hoàn cảnh không thể vãn hồi, với kết quả mình không muốn xảy ra nhất nhưng lại vẫn cứ xuất hiện ở trước mắt... tuyệt vọng tới cực điểm nhưng lại bó tay hết cách.
"Cậu làm sao vậy?" Hàng mày anh tuấn của Cố Viễn nhăn lại.
Hắn đưa tay muốn sờ trán Phương Cẩn, để xác định xem cậu có phát sốt không, nhưng ngay sau đó đã bị Phương Cẩn đánh "bốp" một cái cản lại.
Thật ra động tác này là theo bản năng, nhưng do nóng nảy nên có chút mạnh tay, trong lúc nhất thời cả hai người đều không phản ứng lại kịp. Chờ sau khi hoàn hồn lại Phương Cẩn lập tức xoay người xuống giường, kết quả chân vừa tiếp xúc với mặt đất đã không tự chủ được mà mềm nhũn một cái, Cố Viễn nhanh chóng đứng dậy đỡ: "Cậu sao lại..."
Phương Cẩn thất thanh hét lên: "Buông ra!"
Cố Viễn chấn động, hơi buông lỏng tay ra.
Phương Cẩn lập tức lui ra phía sau mấy bước, hai người đứng giữa phòng ngủ bừa bộn mà bốn mắt nhìn nhau, bên cạnh chính là chiếc giường lớn hỗn độn một mảng, mỗi một vết tích trên giường đều đang yên lặng chứng tỏ cho sự thật hoang đường mà dâm mỹ cách đây mấy tiếng.
"... Tối hôm qua cậu uống say." Cố Viễn nhìn Phương Cẩn rồi trầm giọng nói: "Nhưng tôi cũng không hề để mắt đến loại chuyện này, tôi chỉ vì muốn phát triển quan hệ với cậu nên mới làm thế. Chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng với nhau, trước tiên cậu bình tĩnh một chút..."
Nhưng mà cái câu "tôi muốn phát triển quan hệ với cậu" kia không biết sao lại kích thích Phương Cẩn, cậu đột nhiên cắt lời Cố Viễn: "Không!"
Cố Viễn ngẩn người.
"... Xin lỗi." Phương Cẩn thở gấp dồn dập, hồi lâu sau lại nói loạn cả lên: "Tôi không phải cố ý, thật sự không phải... Xin lỗi..."
Cố Viễn căn bản không biết cậu đang xin lỗi cái gì. Say rượu mất lý trí có cái gì đâu mà xin lỗi? Mà trong tình huống hắn cũng hoàn toàn tự nguyện thì có gì đáng phải xin lỗi?
Hắn muốn hỏi tiếp, nhưng trước khi hắn đặt câu hỏi Phương Cẩn đã chụp lấy áo ngủ bị vất trên mặt đất, vội vã lui vào phòng tắm, tranh thủ trước khi Cố Viễn sải chân bước tới đã cạch một tiếng đóng cửa lại.
Một loạt động tác này khiến Cố Viễn không biết phải làm sao, trong khoảng mười mấy giây hắn chỉ đứng tại chỗ, hoàn toàn không hiểu hết thảy là chuyện gì đã xảy ra.
Hắn đã nghĩ qua những phản ứng có thể xảy ra của Phương Cẩn sau khi thức dậy, sợ hãi, bất an, kinh hoàng khiếp sợ, có chút vui vẻ lại luống cuống lúng túng... Hắn thậm chí còn cao hứng nghĩ sẽ nhân cơ hội trêu chọc Phương Cẩn một chút, ví dụ như làm bộ mắng cậu hoặc không muốn cậu chẳng hạn, sau đó sẽ nhìn thấy viền mắt cậu đỏ lên tức giận đến muốn khóc, cuối cùng sẽ lắp ba lắp bắp, ngơ ngơ ngác ngác đi tới kéo tay hắn. (voãi thanh niên ảo tưởng sức mạnh:v)
Nhưng hắn lại không hề nghĩ tới phản ứng của Phương Cẩn sẽ là thế này.
...Tan vỡ và sợ hãi, tựa như kẻ đang đợi phán quyết cuối cùng nghe thấy giấy tuyên án tử hình.
Tâm tình Cố Viễn không ngừng trầm xuống, hồi lâu sau rốt cuộc tiến lên gõ cửa phòng tắm một cái, hỏi: "Phương Cẩn?"
Không ai trả lời.
"...Phương Cẩn cậu đi ra trước đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện!"
Trong phòng tắm vẫn không hề có tiếng động gì.
Cố Viễn nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ sẫm màu, trong đầu không ngừng hiện lên các loại ý nghĩ. Hắn tỉ mỉ nhớ lại các chi tiết tối hôm qua nhiều lần, cố gắng tìm ra bất kỳ điểm gì khả nghi, nhưng lại không nghĩ ra được dấu hiệu nào có thể dẫn đến tình huống nan giải hiện tại.
Một lát sau trong lòng hắn khẽ động, rốt cục ý thức được một khả năng gần như không tồn tại, nhưng lại cực kỳ gay go...
"Phương Cẩn..." Cố Viễn ở ngoài cửa chậm rãi hỏi: "Có phải cậu, kỳ thực không hề thích tôi không?"
Trong phòng tắm động tác của Phương Cẩn dừng lại, một hồi sau cậu ngửa đầu nuốt xuống viên thuốc trong lòng bàn tay.
...Rõ ràng biết sẽ không có tác dụng ngay lập tức, nhưng mà tâm lý ỷ lại của cậu rất nặng, cảm giác tâm tình nôn nóng lúc này gần như đã bình phục lại, như áp suất không khí cực đại trong nước đang sôi lại bị nén mạnh xuống.
Có thể giải quyết, cậu tuyệt vọng nghĩ.
Nhất định có thể giải quyết.
Cửa phòng tắm lại bị gõ vài cái, giọng của Cố Viễn ở bên ngoài đã trở nên rất lạnh lùng: "Phương Cẩn, mở cửa ra! Có chuyện gì đi ra ngoài nói!"
Phương Cẩn chậm rãi nói: "... Xin lỗi..."
Bên ngoài trầm mặc trong phút chốc, giọng nói của Cố Viễn tuy rằng bình tĩnh, nhưng lại khó có thể hình dung đó là mùi vị gì: "Cho nên cậu thực sự không thích tôi?"
Sự tĩnh lặng bao phủ cả căn phòng, tuy rằng cách một cánh cửa, lại như thể ngay cả hơi thở miên man của đôi bên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
"Cố tổng..." Cuối cùng Phương Cẩn khàn khàn nói, từng lời nói dường như mang theo hơi máu đau đớn xé rách ra khỏi cổ họng: "...Xin lỗi, xin ngài... tha thứ cho tôi..."