Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Qua vài ngày sau Cố Viễn quay về nhà chính, quả nhiên mang theo bộ thư phòng tứ bảo kia làm quà mừng.
Sinh nhật Cố Danh Tông hàng năm đều là ngày hội họp lớn của cả gia tộc và tập đoàn, bạn làm ăn, cấp dưới quan trọng, các nhà tài phiệt có quan hệ lớn lui tới khiến cho ngựa xe như nước nối liền không dứt, toàn bộ buổi lễ tính từ ngày bắt đầu tiếp khách đến khi các tiết mục biểu diễn kết thúc tổng cộng đến bảy tám ngày, trong đó tiệc rượu chính thức thì đãi tròn ba ngày.
Cố Viễn thân là con trưởng đã đến từ ngày đầu tiên. Nhưng từ sau khi hắn trưởng thành quan hệ cha con giữa hắn và Cố Danh Tông càng ngày càng căng thẳng, vì vậy chỉ dẫn theo Phương Cẩn và vài tên thuộc hạ đến, còn lại thì thu xếp gọn nhẹ, cực kỳ khiêm tốn.
"Mấy năm nay trừ dịp sinh nhật thì ít khi trở về, càng ngày càng xa lạ với nơi này." Cố Viễn đứng trước cửa sổ kính rộng lớn trải dài đến sát nền đất trong phòng ngủ, nhìn ra thảm cỏ xanh biếc ngoài vườn và một hàng dài những chiếc siêu xe sặc sỡ: "Cảm giác thật kỳ quái, cứ như là làm khách."
Phương Cẩn lật lật quần áo ở trong tủ, lấy ra một bộ âu phục ôm người màu đen rồi nói: "Ngày hôm nay mặc bộ này đi."
Giữa phòng ngủ lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ, Cố Viễn để trần nửa người trên mạnh mẽ chắc khỏe, ánh mắt hắn soi mói quan sát trên dưới chỉ trong chốc lát rồi đánh giá: "Quá sến."
Ai ngờ Phương Cẩn lại khác hẳn với mọi khi mà cứ kiên trì: "Không đâu, sẽ rất tôn lên khí chất, ngài mặc vào nhất định rất phù hợp!"
Bình thường Cố đại thiếu gia là một người cực kỳ kiên quyết khăng khăng theo ý của mình, nhưng dáng vẻ không nghe theo của Phương Cẩn càng hiếm thấy hơn. Cố Viễn nhìn cậu vẫn không nhúc nhích mà giơ móc áo lên, trông dáng vẻ kia dường như có một chút mong đợi, chẳng biết tại sao trong đầu hắn lại toát ra ý nghĩ thỏa hiệp.
"... Cầm đến đây đi."
Phương Cẩn cười một tiếng, đuôi mắt hơi híp lại.
"Cái này cũng chỉ làm tạm thời thôi đó, đến tiệc rượu chính thức sẽ có nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, không tới phiên cậu nhiều lời đâu." Cố Viễn vừa mặc quần áo vừa nói, cũng không biết là đang cảnh cáo Phương Cẩn hay là biện bạch cho sự thỏa hiệp trong phút chốc kia của mình, một lát sau hắn lại ra chỉ thị: "Mang cà vạt qua đây."
Phương Cẩn mang đến một chiếc cà vạt bằng lụa màu đen tuyền hoa văn sợi mảnh, Cố Viễn nhíu mày nhìn thoáng qua, lười so đo với cậu, đưa cái cổ rắn chắc ra ý bảo cậu đeo vào cho hắn.
Phương Cẩn dường như là vạn năng. Cậu có thể làm sổ sách, kiểm toán, quản lý rủi ro; nói được hai thứ tiếng Anh - Đức, lái được xe hơi và phi cơ loại nhỏ, có kỹ năng phòng thân đơn giản; cậu còn có tay nghề nấu món Quảng Đông thơm ngon, làm được nhiều loại canh, thậm chí còn biết hơn mười kiểu thắt cà vạt nam khác nhau.
Nếu như là một người con gái thì tốt rồi, có thể cưới vào nhà bảo người này sinh con cho mình, Cố Viễn lơ đãng nghĩ.
Nhưng ngay sau đó hắn lại sửng sốt, thầm nói sao mình lại có ý nghĩ đáng sợ như thế ở trong đầu, là do lâu quá không đi tìm người tình rồi sao?
"Hôm nay mẹ Cố Dương cũng về rồi." Để xua tan cảm giác khác thường và khó chịu trong giây lát kia, Cố Viễn thuận miệng nói: "Có người nói còn mang theo một cô gái có họ hàng bên nhà mẹ đẻ của bà ta nữa, cũng không biết là định chào hàng cho ai."
Phương Cẩn khéo léo tạo ra nút thắt, ngẩng đầu hơi kinh ngạc mà nhìn hắn một cái.
"Cậu không biết à? Mẹ Cố Dương không ở nhà này. Cha tôi tính tình kỳ quái, bên cạnh ông ta có nhiều người như vậy, nhưng không ai ở lại ngôi biệt thự này lâu dài cả, thỉnh thoảng gọi một người qua ở cùng một hai ngày thôi."
"...Không phải, tôi là đang nghĩ..." Phương Cẩn thắt xong cà vạt rồi lui ra phía sau nửa bước nói: "Trì phu nhân đã sinh Cố Dương, địa vị ở nhà họ Cố rất vững vàng, sẽ không dùng cách tặng thiếu nữ để lấy lòng Cố tổng đâu. Tôi thấy có lẽ cô ấy tới đây nói không chừng là vì ngài đấy, dù sao ngài cũng đã đến tuổi kết hôn từ lâu rồi."
Âm cuối của cậu vô cùng nhẹ, tỉ mỉ nghe kỹ thật ra giọng nói còn có một chút thay đổi.
Nhưng con người Phương Cẩn này, ngày thường cử chỉ lời nói đều là bộ dáng vừa cẩn thận vừa bảo thủ, bởi vậy Cố Viễn cũng không chú ý tới bất kỳ sự khác thường nào: "Ồ, cậu cũng cho là như vậy sao?"
Phương Cẩn hỏi: "... Vậy ngài sẽ đồng ý sao?"
Cố Viễn xoay mặt về phía cửa sổ sát đất. Không thể không nói ánh mắt của Phương Cẩn cũng không tệ lắm, mặt trước bộ tây trang bằng nhung đen thẫm có vẻ rất phẳng phiu trên người của hắn, quần áo được cắt may vừa vặn một cách hoàn mỹ càng tôn lên thân hình tam giác ngược cùng đôi chân dài, chất vải xa hoa làm toát lên phong độ ưu nhã mà khí thế dũng mãnh, nút thắt Half-Windsor cùng với chiếc kẹp cà vạt bằng vàng khảm ngọc bích càng như vẽ rồng điểm mắt. (Half-Windsor là một dạng nút thắt cà vạt, hình minh họa bên dưới. Vẽ rồng điểm mắt xuất phát từ tích một danh họa TQ thời xưa vẽ rồng nhưng ko thêm mắt, ông nói vẽ mắt rồng sẽ bay đi, mn bắt ông vẽ mắt vào, những con rồng ông vẽ mắt hóa thành thật và bay lên trời. Câu này ý chỉ thêm vào những chỗ mấu chốt sẽ khiến sự vật sự việc đó hoàn hảo.)
"Nằm mơ." Cố Viễn thuận miệng nói, "Cháu gái nhà bà ta, bảo bà ta tự giữ đi."
Hắn xoay người đi lướt qua Phương Cẩn, cũng không quay đầu lại mà nói: "Qua đây, đi chào hỏi sếp tổng với tôi."
Cố Viễn đến chào cha trước tiên phải hẹn trước, thư ký của Cố Danh Tông căn cứ theo lịch trình đã được sắp xếp ổn thỏa, xác nhận hai cái, cuối cùng mới cho vào... Giữa cha con mà làm đến như vậy cũng chẳng có mấy người.
Cố Viễn dắt theo Phương Cẩn, một trước một sau dọc theo ba dãy hành lang trang trí hoa lệ, đi qua lối mòn dài trong hoa viên ngoài trời, rồi mới tiến vào khu phía bắc của biệt thự. Khư vực này tập trung phòng họp, phòng chiếu phim và phòng đọc sách, là nơi Cố Danh Tông thường làm việc khi ở nhà; mà Cố Viễn từ thời thiếu niên đã ra nước ngoài đi du học một mình, sau khi về nước rồi lại lập tức dọn ra ngoài, mức độ quen thuộc với nơi này cũng không hơn những vị khách ở đây bao nhiêu.
Lúc này khách khứa đến thăm đều tập trung ở hội trường và sàn khiêu vũ ở khu phía đông của biệt thự, phòng đọc sách ở tầng trệt bên này tuy lớn nhưng lại không có ai. Cố Viễn bước lên tầng lầu cao nhất, đột nhiên thấy có hai bóng người xuất hiện ở cuối hành lang, rõ ràng là Cố Dương và mẹ cậu ta Trì Uyển Như.
Lúc này đi ra từ phía đó, chắc chắn là đi ra từ phòng đọc sách của Cố Danh Tông. Bên kia thấy Cố Viễn và Phương Cẩn cũng sửng sốt, ngay sau đó Trì Uyển Như nở nụ cười trước: "Ôi, đây không phải là đại thiếu gia sao, thực sự là đã lâu không gặp!"
Cố Viễn khách khí nói: "Dì Trì."
Trì Uyển Như mặc một chiếc váy dài đỏ thẫm, thoạt nhìn như mới hơn ba mươi tuổi, nhìn rất giống chị gái của Cố Dương. Tuy những năm gần đây bà ta đã chiếm cứ được địa vị khá quan trọng, thậm chí mười năm trước còn ngấp nghé ngôi vị nữ chủ nhân trong nhà... Nhưng chỉ là sau đó không biết tại sao, nghe nói là xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, Cố Danh Tông đột nhiên bỏ đi ý định để cho bà ta vào cửa trong đầu.
Chuyện này với Cố Viễn lúc đó đang học ở Anh mà nói quả thực là tránh được một kiếp nạn, bởi vì tuổi của hắn và Cố Dương xấp xỉ nhau, chỉ dựa được vào một thứ là thân phận mà thôi: tuy rằng mẹ hắn không tính là Cố phu nhân chính thống, nhưng ít nhất đã đính hôn trước khi khó sinh mà mất, tốt xấu gì hắn cũng có một cái danh con vợ cả.
Nếu như Trì Uyển Như chính thức vào cửa rồi thì cuộc sống những năm gần đây của Cố Dương tuyệt đối sẽ không thoải mái.
Bất quá cho dù là chưa vào cửa, mọi người cũng đều biết Trì Uyển Như là mẹ đẻ của Cố Dương, trong nhà ngoài nhà gì cũng không có ai dám coi nhẹ bà ta. Cố Viễn dừng bước hàn huyên cùng bà ta vài câu, sau đó chỉ nghe bà ta mỉm cười hỏi: "... Mấy năm nay đại thiếu gia ở bên ngoài, có gặp được tiểu thư nhà nào hợp ý không? Vừa rồi cha con còn nhắc chuyện của con với dì đấy, nói con đã lớn như vậy trong khi bây giờ cả Cố Dương cũng có người để ý rồi."
Trong lòng Cố Viễn thấy nhàm chán, nhưng ngoài mặt chỉ thản nhiên nói: "Vẫn chưa có dự định ạ, mấy năm tới con muốn xây dựng sự nghiệp trước."
"Sự nghiệp và gia đình cũng không xung đột với nhau đâu, đàn ông chỉ khi nào có hậu phương ổn định mới dốc lòng tiến về phía trước được mà. Con không có mẹ, cha con mới vừa rồi còn bảo phải để ý đến con, đúng lúc dì có quen biết mấy người..."
"Rất cảm ơn dì Trì, không cần dì hao tâm tổn sức đâu ạ." Cố Viễn tác phong nhanh nhẹn nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "...Phương Cẩn! Nhanh lên một chút không thì không kịp đâu!"
Sự mỉa mai ẩn giấu trong lời nói của Trì Uyển Như bị chặn ngược trở lại, biểu tình trên mặt có chút không vui.
Nhưng mà bà ta còn chưa kịp nói gì, ngay lúc đó, Phương Cẩn vẫn luôn ẩn người sau lưng Cố Viễn ngẩng đầu lên "Vâng" một tiếng, giọng nói kia khiến ánh mắt Trì Uyển Như nhìn qua.
...Trong giây lát bà ta đã sửng sốt.
Lúc này Cố Viễn không kiên nhẫn nên quay đầu đi, Cố Dương thì không chú ý tới thay đổi nhỏ nhặt trong giây lát trên vẻ mặt của mẹ mình; chỉ có ánh mắt của Phương Cẩn và bà ta chạm vào nhau, một người là một khoảng lặng yên tĩnh, một người thì ánh mắt được trang điểm tinh xảo lại đột nhiên hơi co rút lại.
"Trì phu nhân." Phương Cẩn mở miệng nói.
"..." Trì Uyển Như hỏi: "Có phải tôi gặp qua cậu ở đâu rồi không?"
"Người nhận lầm rồi ạ."
Hai người nhìn nhau suốt mấy giây, đôi môi đỏ mọng của Trì Uyển Như mới đột nhiên chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười: "... Ngại quá, chắc là nhận lầm rồi."
Đối chọi ngắn ngủi chỉ trong chốc lát kỳ quái mà bí ẩn như vậy, thế cho nên hai anh em nhà họ Cố đứng bên cạnh cũng không phát hiện ra. Cố Viễn khách sáo gật đầu chào với em trai hắn, sau đó bước về phía phòng đọc sách của cha hắn, Phương Cẩn cũng bước đi theo sau đó.
Mà ở phía sau họ, Trì Uyển Như lại xoay người nhìn về phía bóng lưng của Phương Cẩn, sắc mặt hết sức khó hình dung.
"Mẹ làm sao vậy?" Cố Dương rốt cục đã phát hiện sự khác thường của mẹ mình.
"Người kia... người vừa nãy kia, sao cậu ta lại đi theo Cố Viễn vậy?"
Cố Dương lơ đễnh: "À mẹ nói Phương Cẩn hả? Anh hai nói là một trong những trợ lý cha phái đến, những người khác đều bị đuổi về rồi, chỉ có cậu ta biết cư xử làm được việc mới được giữ lại... Sao vậy, mẹ biết cậu ta sao?"
Trì Uyển Như thu hồi ánh mắt, sắc mặt còn mang theo sự kinh ngạc khó có thể che giấu, nhưng rất nhanh đã lắc đầu: "Không, con không biết đâu... Quên đi."
Cố Viễn giơ tay lên gõ cửa hai cái, yên lặng chờ trong chốc lát, bên trong truyền ra tiếng nói của Cố Danh Tông: "Vào đi."
Cố Viễn hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra.
Phòng đọc sách của Cố Danh Tông tựa như một căn phòng làm việc khổng lồ, bên trong còn chứa phòng họp, phòng giải khát và có thể cung cấp một phòng nghỉ nhỏ. Có người nói trang trí nội thất ở đây vô cùng lộng lẫy, Cố Viễn đã từng tràn ngập ác ý mà suy đoán có phải là tình nhân được cưng chiều nhất của cha hắn mới có tư cách bước vào những phòng khác trong đây không... Nhưng sau đó ngẫm lại, mẹ ruột của hắn đã chết cũng không thể tức chết thêm lần nữa, bây giờ người cần phải ghen tức là Trì Uyển Như và Cố Dương mới đúng, bởi vậy hắn thôi không đề cập đến nữa.
Phòng làm việc ngoài cùng ngược lại hoàn toàn là hình dạng của phòng đọc sách, cửa sổ thủy tinh lớn trải dài đến sát đất, tủ sách bằng gỗ lim dựng sát vào tường, Cố Danh Tông đứng sau bàn làm việc to lớn đang lật xem một quyển sách, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Ngồi."
Cố Viễn kêu một tiếng cha, lúc này mới đi đến trước cái ghế sô pha bằng da thật lớn kề bên tường mà ngồi xuống, Phương Cẩn đi theo đứng ở bên cạnh hắn.
Có người nói lúc còn trẻ Cố Danh Tông ra ngoài vận đông rất nhiều, vào thập niên chín mươi còn một mình đi bộ đến Tương Tây, trèo lên dãy núi tuyết ở Nepal, còn tự cải trang thành đoàn xe việt dã đi từ Mông Cổ vượt ngang qua sa mạc. Hằng năm đi dã ngoại rèn đúc khiến thể trạng của y vô cùng tốt, đến nay vóc dáng vẫn vô cùng gọn gàng, chỉ cực kì đơn giản mà đứng ở đó; khí tức trầm lắng như nước sâu, vững chãi như núi cao cũng sẽ toát ra rất mãnh liệt. (Tương Tây là một châu tự trị ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Nếu bạn nào có nghe đến Phụng hoàng cổ trấn thì nó nằm ở Tương Tây đó. Mình ko biết ổng xuất phát từ đầu nên ko thể xác định được, nhưng đi từ tỉnh tiếp giáp gần nhất với Hồ Nam thì cũng khoảng km. Dãy núi tuyết Nepal nằm giữa biên giới Nepal và Tây Tạng Trung Quốc, đỉnh Everest nằm ở khu đó á.)
Khuôn mặt của y thì lại hoàn toàn chính là Cố Viễn hai mươi năm sau, tuy rằng khóe mắt đã hiện ra vết tích của thời gian, nhưng không hề thấy già, trái lại còn lộ ra sự thành thục đầy hấp dẫn đến từ những năm tháng ngập chìm trong bể dâu... Loại khí thế này phỏng chừng hai anh em Cố Viễn Cố Dương cộng lại cũng khó mà trông theo được bóng lưng của y. (Mặc dù cái này là tiếng Việt, nhưng thôi giải thích luôn để bạn nào ko biết khỏi mất công tra gg. Bể dâu, bể là chỉ biển, dâu là chỉ ruộng dâu, bể dâu nghĩa là biển biến thành ruộng dâu, chỉ sự biến đổi trong cuộc đời. Nhạc phim Tây Du Ký có một bài là năm bãi bể nương dâu á, nếu bạn nào hứng thú có thể tra gg để tìm hiểu.)
"Con đã đến trễ mấy phút." Cố Danh Tông vừa lật sách vừa nói.
Cố Viễn có chừng mực nói: "Vừa rồi tình cờ gặp dì Trì ở bên ngoài, trò chuyện vài câu nên mới trễ nãi ạ."
Cố Danh Tông chẳng nói gì, cũng không nói y có thật sự bảo Trì Uyển Như quan tâm đến việc chọn vợ tương lai của Cố Viễn hay không, chỉ nói: "Làm chuyện gì cũng phải trước nghĩ ba sau nghĩ bốn, phải sớm đặt tất cả những thay đổi có thể xảy ra vào trong phạm vi suy nghĩ của mình. Nếu không ngày hôm nay con đến gặp cha trễ mấy phút, ngày mai có chuyện lớn quan trọng hơn, cũng trễ như vậy hay sao?"
Cố Viễn đứng dậy: "... Vâng."
Lúc này Cố Danh Tông mới lạnh lùng nói: "Con đã lớn như vậy, làm việc còn hấp tấp như thế."
Phương Cẩn ở bên cạnh hơi chuyển trọng tâm cơ thể về mũi chân một chút, thầm nghĩ quan hệ cha con họ quả nhiên cứng ngắc như lời đồn bên ngoài.
So với Cố Dương, chỗ bất lợi lớn nhất của Cố Viễn chính là không có một người mẹ có thể nói đỡ cho mình trước mặt Cố Danh Tông. Tuy rằng Trì Uyển Như không thể cung cấp cho con trai một cái nhà ngoại có bối cảnh có thế lực, nhưng qua nhiều năm nói lời dễ nghe trước mặt Cố Danh Tông như vậy, thổi gió bên tai, thời khắc mấu chốt còn có thể để lộ chút tin tức cho Cố Dương, được hỗ trợ giữa những biến động ngầm là một lợi thế cực lớn.
Mà ngoài điểm này ra, Cố Viễn còn có một chỗ khiến cha hắn rất không thích, hắn quả thực quá giống Cố Danh Tông lúc còn trẻ.
Con sói đầu đàn trong bầy còn đang trẻ trung khỏe mạnh, lứa sau lại đã trưởng thành đến mức răng nanh quá bén nhọn, cho dù là con trai ruột cũng là chạm vào điều kiêng kị, Cố Danh Tông làm sao có thể thích nhìn thấy hắn đây?
Cố Viễn đại khái cũng ý thức được tiếp tục nói chuyện như vậy sẽ càng bế tắc, liền ho khan một tiếng, chủ động mở miệng nói: "Cuối tuần này sinh nhật cha, con đã đặc biệt tìm một bộ thư phòng tứ bảo đến làm quà mừng, giấy cũng chỉ là đồ chơi bình thường, duy chỉ có nghiên mực bốn cạnh là nghiên mực Đoan Khê làm bằng đá Lão Khanh được đặc biệt tìm kiếm về... Danh sách quà mừng ở đây, xin cha xem thử có hợp ý không ạ."
Hắn lấy ra một phong thư tinh xảo từ túi bên trong của áo vét, dùng hai tay đưa lên, Cố Danh Tông nhận lấy mở ra xem.
Trong phòng đọc sách yên tĩnh, một lát sau chỉ thấy Cố Danh Tông ung dung thản nhiên "Ừ" một tiếng: "Ánh mắt không tệ."
Cố Viễn liếc mắt về phía Phương Cẩn, ý là cậu xem đi tôi chọn không tệ thấy chưa, lại chỉ thấy lông mi của Phương Cẩn khe khẽ động.
"Bình thường nên đặt nhiều tâm tư vào sự nghiệp, những thứ này đều là hư không." Cố Danh Tông thu hồi danh sách quà tặng rồi nói, nhưng mà giọng nói tốt xấu gì cũng đã dịu đi một chút: "Cha nghe nói gần đây con đang bàn chuyện hùn vốn trong một hợp đồng đường thủy với tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt, nghe nói cơ hội này không tệ. Người đứng phía sau tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt là người của chính phủ, nếu như hợp đồng này có thể làm tốt, triển vọng của những hạng mục sau này sẽ rất lớn; làm không tốt thì tổn thất cũng sẽ vô cùng nặng nề, con nên để tâm một chút."
Ở phía nam có thể nói Cố Danh Tông là người đặt nền móng cho đế quốc trong ngành vận tải, không ai dám cả gan khinh thường lời nói của y, Cố Viễn lập tức trịnh trọng trả lời vâng.
"Tầng lớp trên của Minh Đạt rửa tiền rất hung hăng ngang ngược, hợp tác với bọn họ phải cẩn thận, mặt khác trình độ an ninh của bọn họ rất tệ..." Cố Danh Tông lại chỉ điểm vài câu, gần như đều là tin tức của công ty đối phương, một lát sau có lẽ là có chút mất hứng nhàm chán, phất tay một cái rồi nói: "Con đến hội trường trước đi, một lát nữa cha sẽ qua."
Cố Viễn vẫn hết sức chăm chú lắng nghe, lúc này mới cúi người chào, dẫn theo Phương Cẩn rời khỏi phòng đọc sách.
"Ha..." Sau khi đi ra bên ngoài Cố Viễn mới thở dài một hơi, lắc lắc bả vai đã cứng ngắc của mình: "Trước đây tôi đã nói không nên trò chuyện cùng Trì Uyển Như mà, mỗi lần gặp phải bà ta nhất định sẽ không có chuyện gì tốt!"
Phương Cẩn cười nói: "Nhưng mà lời phân tích của Cố tổng về tập đoàn vận tải hàng hải Minh Đạt vẫn rất có giá trị, quay về nên điều tra kỹ một chút."
"Tôi biết rồi, ông ấy không nói tôi cũng sẽ đi thăm dò. Bây giờ cậu đã thật sự làm việc cho tôi rồi còn muốn dựa vào chỉ dẫn của ông ấy hả?"
Phương Cẩn thầm nói trong lòng vừa rồi rõ ràng anh nghe rất nghiêm túc, tại sao còn phải phô trương trước mặt em như thế... Nhưng mặt ngoài cậu vẫn là thuận theo mà gật đầu một cái nói: "Đương nhiên là không rồi."
Lúc này Cố Viễn mới chịu thôi.
Hai người đi qua hành lang và phòng khách của biệt thự, phía đông là một phòng hội trường nửa mở rộng ra ngoài trời và sàn khiêu vũ. Hôm nay là ngày chúc mừng đầu tiên, phần lớn người đến nhà đều có mối quan hệ thân thiết dài lâu, tiệc rượu đã khá náo nhiệt; Cố Viễn được xem như con trưởng của gia tộc, mới vừa bước vào phòng đã hấp dẫn vô số ánh mắt, rất nhanh đã có một đám người chen chúc tới vây quanh hắn.
Cố Viễn rõ ràng rất thuận buồm xuôi gió với những trường hợp xã giao trong xã hội thượng lưu như thế này, giữa vô số lời mời rượu bắt chuyện và những người phụ nữ quần là áo lượt, từng hành động cử chỉ của hắn tựa như tự mang theo ánh hào quang khiến kẻ khác chú ý.
Thân phận của Phương Cẩn không đủ để bước vào cái vòng tròn đó, cậu liền đứng dựa ở gần cửa ra vào của bữa tiệc, yên lặng nhìn bóng lưng của Cố Viễn trong đám người kia.
Sau một lúc lâu cậu lắc đầu, tự giễu thở dài. Đúng lúc định rời khỏi chỗ này chuẩn bị đi lấy chút gì đó uống, đột nhiên cậu nghe thấy một giọng nữ dễ nghe truyền đến từ phía sau: "Phương trợ lý?"
"... Trì phu nhân."
Dung mạo được trang điểm tinh mỹ của Trì Uyển Như khiến cho người khác nhìn qua hoàn toàn không có cảm giác bà ta có tuổi, cả bộ trang sức kim cương dưới ánh đèn thoạt nhìn càng đẹp đẽ hoa lệ. Bà ta nhấp một ngụm sâm banh, quan sát Phương Cẩn từ trên xuống dưới trong chốc lát, mới lo lắng hỏi: "Thân thể của cậu ổn rồi chứ?"
"Ổn rồi ạ." Phương Cẩn rất bình tĩnh mà nói, "Cảm ơn phu nhân đã quan tâm."
"Cũng không có gì, chẳng qua là năm đó có người nói cuối cùng cậu xảy ra chuyện rất nghiêm trọng... Có một thời gian tôi còn tưởng rằng cậu đã chết rồi. Sau đó thế nào?"
"Tôi đi học ở Đức, vừa mới về nước mấy tháng trước."
Trì Uyển Như mỉm cười gật đầu, đột nhiên hỏi: "Vậy bây giờ cậu vẫn theo Cố tổng như trước, hay là đổi thành theo đại thiếu gia của nhà họ Cố rồi?"
Ý tứ ẩn giấu trong lời nói này kỳ thực vô cùng sắc bén, Phương Cẩn vừa muốn trả lời, đột nhiên một người đàn ông mặc trang phục vệ sĩ của nhà họ Cố xuyên qua đám người đi đến phía trước, cúi đầu một cái với Phương Cẩn: "Phương trợ lý, Cố tổng chờ cậu ở thư phòng, bảo cậu qua đó một chuyến."
Vẻ mặt của Trì Uyển Như nhất thời khẽ thay đổi.
Phương Cẩn mỉm cười với bà ta: "Cố tổng bảo theo ai thì tôi theo người đó ạ." Nói rồi lễ phép khom người cúi chào, quay đầu rời khỏi bữa tiệc.
Chú thích:
Kiểu cà vạt Phương Cẩn chọn có dạng đường mảnh mảnh như vầy
Tương Tây
Phượng hoàng cổ trấn
Phượng hoàng cổ trấn
Nút thắt Full Windsor
Nút thắt Half Windsor, nhỏ hơn Full Windsor %, thích hợp với những anh cao to ngực bự: