Thật sự mà nói, chuyện làm hoàng đế chắc chắn không phải chuyện làm cho người ta khoái trá. Nhất là vào thời điểm thần tử bên người hòa lâm quốc đô quá mức thúc đẩy. Xem nhật trình biểu của hắn suốt những ngày qua đi!
Đầu tiên, Chư Cát Tiểu Hoa dẫn kiến tên Vương Kiêu đáng chết kia giao cho trẫm. Tên Vương Kiêu lại còn xướng tố câu giai khóc cầu trẫm giết y, nói cái gì y có lỗi với trẫm, có lỗi với triều đình, có lỗi với…
Màn diễn vô nghĩa này trẫm không muốn tái thuật lại! Nếu trẫm không rõ ràng đây là mánh khóe của Chư Cát Tiểu Hoa, chẳng phải hóa ra trẫm ngồi ở ngôi vị hoàng đế này nhiều năm như vậy là uổng công sao?
Thôi, thôi. Tạm tha cho y đi! Cũng là một kẻ có thể đánh giặc, giết như vậy cũng đáng tiếc. Quan phục nguyên chức cũng được nhưng phải chịu một chút khiển trách nho nhỏ, ai bảo làm cho trẫm tức giận phát sốt một chuyến. Cái tết này sao mà khổ thế.
Thứ hai, Lưu Thừa tướng vẫn có lòng khúc mắc với Chư Cát Tiểu Hoa lại đứng ra vạch tội Chư Cát Tiểu Hoa! Trẫm biết, con rể tốt của hắn, Trần Đỉnh Văn đã chết, Chư Cát Tiểu Hoa lại chậm chạp không phá án cũng có điểm không đúng. Nhưng vì vậy mà nói Chư Cát Tiểu Hoa cấu kết Kim Quốc, đánh cắp bản đồ bảy chỗ phân bố quân lực biên quan thì không phải rất trẻ con sao? Suốt hai canh giờ! Bọn họ lại tranh cãi trên triều đường suốt hai canh giờ! Trẫm đành phải hạ chỉ, điều tra rõ sự tình trước rồi nói sau.
Thứ ba, rốt cuộc bởi vì chuyện liên Liêu công Kim, hay là liên Kim kháng Liêu, bọn họ cư nhiên lại tranh cãi! Lưu Thừa tướng chủ trương liên Liêu kháng Kim, Hồ thượng thư lại chủ trương liên Kim kháng Liêu. Ngôn từ hai đảng phái tranh chấp, trẫm không muốn nhắc lại, có chút hổ thẹn a! Giận nhất vẫn là Chư Cát Tiểu Hoa! Ngày hôm qua cũng không thấy hắn mở miệng, hôm nay lại nói nhiều như vậy! Hắn vừa đứng sang phía Hồ Tranh, Vương Kiêu kia cũng dẫn theo một số lớn võ tướng đứng sang cùng. Quân nhân lại lớn giọng…
Đại Tống ta mấy năm liên tục hướng Liêu Quốc dụng binh, thù hận đã sâu, nếu liên Liêu chỉ sợ bọn tướng sĩ này sẽ không đáp ứng đầu tiên. Chẳng qua… trẫm cũng không phải muốn khiến họ ủng binh tự trọng, trẫm còn cần một chút thời gian cân nhắc.
Thứ tư, nhắc tới đặc phái viên Liêu Quốc, trẫm muốn ném vỡ cái chén này, bọn man di không hiểu lễ nghĩa của Trung Nguyên! Muốn Đại Tống ta cùng Liêu Quốc các ngươi liên minh? Người si nói mộng!
Thứ năm, rốt cuộc trẫm là hoàng đế hay con trâu?! Bãi triều một ngày! Lâu lắm rồi trẫm không gặp Hà phi.
Thứ sáu, trẫm bị người lôi ra từ trong chăn! Bản đồ phân bố quân lực biên quan không phải thiếu bảy chỗ, phải mười sáu chỗ! Chư Cát Tiểu Hoa, ngươi đáng chết!
Mười sáu chỗ bản đồ phân bố quân lực này, Bình Thành, Toại Thành, Liêu Đông Quan, Hổ Lang Cốc… Mỗi một chỗ đều là điểm quân sự yếu tắc những năm gần đây Liêu Quốc dục công bất phá ()! Người Liêu, tội ác tày trời! Ngày hôm đó Hồ Tranh lại càng lớn giọng, về phần Chư Cát Tiểu Hoa, hắn vẫn giữ im lặng.
Thứ bảy, trên triều đình loạn thành một đoàn! Có đôi khi trẫm thật sự hoài nghi, cấp bổng lộc cho đám thần tử đứng bên dưới này đến tột cùng có khi lại là trẫm cấp cho người Liêu với người Kim! Bọn họ vì sao không thẳng thừng đánh nhau luôn cho rồi? Đánh chết một người liền đỡ phiền một người!
Buổi tối, Chư Cát Tiểu Hoa đến cầu kiến giữa đêm khuya, trình lên trẫm phân bố đồ của mười sáu chỗ quân lực biên quan đáng lẽ đã mất. Chư Cát Tiểu Hoa, rốt cuộc ngươi có chủ ý gì? Bởi vì chuyện Vương Kiêu ngươi làm rất tốt, trẫm đã nhiều ngày giữ gìn ngươi có phải hay không?
“Vi thần không dám!” Chư Cát Tiểu Hoa thực cung kính phục trước mặt hoàng đế, bình tĩnh nói, “Thần muốn giúp Hoàng Thượng thống hạ quyết tâm!” Tiến hành lâu như vậy, chính là chờ đến đêm nay!
Chờ Chư Cát Tiểu Hoa rời hoàng cung đi, sắc trời đã tờ mờ sáng. Thật vất vả mới thuyết phục được Hoàng Thượng, đối với đặc phái viên Liêu quốc trước tiên án binh bất động, đồng thời tước quyền lực quan chức của bọn Hồ Tranh, nhìn xem người Kim có động thái gì không. Thời cuộc giống cơn mê này cuối cùng đã có thể vân vụ kiến thanh thiên! ()
“Mưu kế Đại Kim kỳ thật rất đơn giản! Phân bố đồ của mười sáu chỗ quân lực biên quan, chân chính hữu dụng với chúng ta chỉ có bốn chỗ. Bình Thành, Liêu Đông Quan, Lương Châu và Hùng Thành. Tuyến đường này chính là lương đạo của Đại Tống, chính là, tam quân vị động, lương thảo tiên hành (). Gia Cát Thần Hầu, ngài nói phải vậy không?”
“Kế hoạch của Kim chúa là đầu tiên kết minh cùng Đại Tống ta, sau đó lén cướp lương thảo của ta. Sở dĩ đoạt lấy bản đồ phân bố quân lực mười sáu chỗ là muốn giá họa cho Liêu Quốc, khiến Hoàng Thượng hạ quyết tâm cùng Kim Quốc kết minh. Mưu kế rất ác độc!”
“Nếu Gia Cát Thần Hầu đã biết tất cả kế hoạch, sao không tương kế tựu kế?”
“Ý công tử là…”
“Chẳng lẽ Gia Cát Thần Hầu hiện tại không còn muốn cùng Đại Kim kết minh tấn công Đại Liêu sao? Bị mưu trí của Kim chúa hù sợ rồi?”
“Công tử… công tử đang thay Kim Quốc tính toán?”
“Nếu nhất định phải đánh giặc, ta nghĩ không ra gì lý do gì để phải giúp Liêu Quốc. Kết cục đã định sẵn rồi, ta không thể không quan tâm, lựa chọn này đối với ta chính là tốt nhất.”
“Điều này…”
“Gia Cát Thần Hầu, ngài còn có lựa chọn khác sao? Đại Tống triều còn có lựa chọn khác sao?”
“Một khi đã như vậy, ta muốn danh sách vây cánh Kim chúa xếp vào triều đình.”
“Gia Cát Thần Hầu quả nhiên nhanh trí, đem những người đó nhổ tận gốc là có thể trừ bỏ nỗi lo về sau của Đại Tống… Được, ta có thể đáp ứng ngài. Có điều danh sách không ở trên tay ta, nhưng ta có biện pháp khiến bọn họ tự hiện hình!”
“Công tử muốn nói…”
“Nếu lúc này cục diện đã rối loạn như vậy, chi bằng làm cho nó loạn thêm một ít, mượn gió bẻ măng.”
“Tích Triều, ngươi lưu lại đi. Chờ chuyện này chấm dứt, về sau hãy ở lại Lục Phiến Môn, ta có thể hướng Hoàng thượng thỉnh mệnh, Hoàng Thượng sẽ ưng thuận.”
“Không được… Nếu ta không đi, sẽ không đạt được tín nhiệm của bọn họ, toàn bộ kế hoạch sẽ không thể bắt đầu. Huống chi, lưu lại, có năng lực sống được bao nhiêu ngày?”
......
Đứa trẻ kia, hắn còn sống không?
Dục công bất phá: Tấn công mà không thể phá
Vân vụ kiến thanh thiên: Mây mù gặp trời xanh, chỉ việc đã trở nên rõ ràng.
Tam quân vị động, lương thảo tiên hành: Ba quân còn chưa động, lương thảo đã đi trước.