Tuyết lại rơi, bông tuyết hỗn loạn như giọt mưa nhẹ nhàng chạm vào rèm cửa sổ xanh biếc, là chất vấn, hay là thúc giục?
“Tích Triều?” Thích Thiếu Thương bắt lấy cánh tay y kéo lại, đem người đứng bên cửa sổ ôm vào lòng. Băng tuyết tan ngoài cửa sổ, chỗ đậm chỗ nhạt, qua cửa sổ ánh lên trên mặt y bóng mờ loang lổ.
“Sao?” Y vừa đưa mắt lên, bóng mờ kia liền rơi xuống đáy mắt, chậm rãi ngưng kết thành bông tuyết, mỹ lệ lại lạnh như băng.
“Ngươi…” Thích Thiếu Thương trong lòng rối loạn, không biết nên nói điều gì.
“Tam hoàng huynh sắp tới rồi, ngươi muốn gặp hắn sao?” Cố Tích Triều đột nhiên mở miệng, nhưng không nhìn Thích Thiếu Thương, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cái gì?” Thích Thiếu Thương kinh ngạc, “Tam hoàng huynh của ngươi?”
“Hoàng đế tương lai của Đại Kim quốc, thân ca ca của ta.” Cố Tích Triều lẳng lặng thở dài, có chút mệt mỏi nói, “Hắn… Ta ở biệt viện này, ngươi đã đến đây, hắn không thể không biết.”
“Hắn rất tốt với ngươi?” Thích Thiếu Thương có chút nghi hoặc, tối hôm qua hai người gần như cũng không hề nghỉ ngơi, nói rất nhiều chuyện có liên quan tới Hoàn Nhan Chiêu.
“Ở trong mắt người ngoài là vậy, đúng không? Nhưng với ta, là giám thị.” Cố Tích Triều nhẹ giọng nói, không kháng cự cũng không vui mừng.
“Là chiếu cố!” Thanh âm của Hoàn Nhan Liệt đột nhiên vang lên, “Chiêu, ngươi luôn tùy hứng làm ta đau đầu!” Sau đó nhìn về phía Thích Thiếu Thương, cánh tay người nam nhân này vẫn không kiêng nể gì mà ôm lấy bên hông đệ đệ hắn, nhưng hắn lại vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như đây bất quá là chuyện bình thường mà từ lâu hắn đã quen, “Thích hiệp sĩ, cửu ngưỡng đại danh.”
Thích Thiếu Thương nhướn mày với Cố Tích Triều đầy ý tứ hàm xúc, thân ca ca này của ngươi cũng không đơn giản a!
Cố Tích Triều cười đáp trả, biến đổi biểu cảm ấm áp trong lúc đó khiến Hoàn Nhan Liệt thấy không vừa mắt. Hắn hắng giọng nói: “Thích hiệp khách nếu không ngại, mời nói chuyện một chút.”
“Liệt, có việc gì thì nói thẳng đi.” Cố Tích Triều lên tiếng ngăn cản.
“Không được! Ta phải cùng Thích hiệp khách nói chuyện một mình.” Hoàn Nhan Liệt khăng khăng, thời điểm hắn khăng khăng toát lên một loại khí phách vương giả tự nhiên. Mà lúc này khí phách ấy càng rõ ràng.
Nhưng hiển nhiên, Cố Tích Triều cũng không thói quen nghe lệnh chỉ vì khí phách vương giả ấy, y vốn là loài ưng cao ngạo, tự do tự tại, con người cái gì cũng không để vào mắt. Người có thể ràng buộc y cũng chỉ có Vãn Tình đã qua đời và Thích Thiếu Thương trước mắt mà thôi.
Không khí lập tức liền ngưng trệ, giương cung bạt kiếm.
“Tích Triều, không sao…” Thích Thiếu Thương trấn an y, hôn lòng bàn tay trái vừa bị thương. Tiếp theo xoay người nói với Hoàn Nhan Liệt: “Hoàn Nhan tiên sinh, thỉnh.”
“Từ từ!” Cố Tích Triều không đuổi lên trước, chỉ nói, “Hoàn Nhan Liệt, ta chỉ nói một câu, nếu ngươi giết hắn, ta sẽ giết ngươi!”
“Đệ đệ này của ta, bắt lấy hắn ta luôn luôn không có biện pháp…” Hoàn Nhan Liệt bất đắc dĩ cười, nâng chén trà lên, tinh tế nhấp một hơi liền nhíu mày, lập tức phân phó A Khấu tùy thị ở bên, “Trình độ phao trà còn chưa đến nơi đến chốn, ngươi nhớ kỹ phải tìm trong cung người nào thông trà tới hầu hạ Chiêu.”
Thích Thiếu Thương là người thô lỗ, không hiểu trà đạo. Nhưng nếu chén xuân trà Long Tĩnh thơm cả phòng này vẫn không đạt được yêu cầu của Hoàn Nhan Liệt, nói Hoàn Nhan Liệt sủng ái Cố Tích Triều thực sự cũng tin được vài phần.
“Bắt lấy hắn ta không có biện pháp, bắt lấy ngươi thì có! Thích Thiếu Thương.”
Những lời này của Hoàn Nhan Liệt suýt chút nữa làm Thích Thiếu Thương sặc chết, hắn khốn khổ khụ khụ, một lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi hôm nay tới chỉ là muốn nói điều này? Ngươi thân phận tôn quý là vua của một nước, cho nên giết ta, thật đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy?”
“Không, cũng không đơn giản. Chiêu mới vừa nói gì, ngươi cũng đã nghe được. Ta không sợ hắn uy hiếp, nhưng không thể không quan tâm tới cảm thụ của hắn!” Hoàn Nhan Liệt buông chén trà, nói, “Tiên hoàng đối đãi hắn không tốt, thậm chí có một lần hắn thiếu chút nữa chết trên tay mẫu thân, khi đó hắn còn không quá tuổi, cho nên Chiêu từ nhỏ không dễ dàng tin tưởng người khác. Khi ta mang Chiêu trở về, hắn giống như đã chết vậy. Nhưng từ khi ngươi đến, hắn lại sống lại một lần nữa, cũng đã cười. Như vậy, tốt lắm.”
Thích Thiếu Thương nghi hoặc nhíu mi, “Ngươi nếu thật lòng quan tâm hắn, hẳn sẽ không khiến hắn phải chịu đau khổ.”
“Sự bất đắc dĩ trong hoàng thất không phải là thứ ngoại nhân có thể đề cập tới.” Hoàn Nhan Liệt cúi đầu cười, “Ta muốn đền bù cho hắn, dù hắn có cảm kích hay không. Chiêu hận nơi này, hắn ở lại là vì muốn báo thù, điều này ta rất rõ. Nhưng Chiêu là người có tài, tài năng của hắn là thứ tài an bang định quốc, cho dù là vì tình hay vì lý, ta cũng sẽ không dễ dàng thả hắn đi.”
“Người duy nhất Tích Triều tín nhiệm là ta, người duy nhất hắn không phòng bị cũng là ta. Ngươi lo lắng ta lợi dụng sự tín nhiệm mạnh mẽ này của hắn mà đem hắn đi, cho nên ngươi tới hôm nay là để cảnh cáo ta, nếu ta dám làm như thế, ngươi sẽ giết ta, có phải không?”
“Không tồi!” Hoàn Nhan Liệt khẽ gật đầu, cùng người thông minh nói chuyện có điểm tốt là vậy, có thể thoải mái.
“Ngươi sai lầm rồi. Thứ nhất, ta sẽ không ép Tích Triều làm chuyện gì; thứ hai, cho dù ta có ép hắn, hắn cũng sẽ không để ngươi giết ta, mà ta Thích Thiếu Thương cũng không phải loại người ngươi có thể giết dễ dàng.” Thích Thiếu Thương sang sảng cười, “Đây là một cuộc chiến tranh, Tích Triều cùng hoàng cung này, ngươi cùng Tích Triều, thậm chí Tích Triều cùng ta, đều là một hồi chiến tranh. Tích Triều có bao nhiêu năng lực không ai rõ ràng hơn ta, nhưng căn cứ những gì ta cùng hắn trải qua trong dĩ vãng, phần thắng của hắn thực tại không lớn. Ta sẽ dẫn hắn rời đi, hơn nữa sẽ rất nhanh thôi!”
Hoàn Nhan Liệt quả nhiên rất biết kiềm chế, chỉ cười cười, “Ta đây mỏi mắt mong chờ!” Cuộc nói chuyện lần này đã xong.
“Tiến cung một chuyến, ngay đêm nay.” Hắn căn dặn Cố Tích Triều như thế rồi rời đi trước.
Cố Tích Triều ngây cả người, lập tức gật đầu. Chỉ sợ Thích Thiếu Thương khiến hắn giận cũng không ít.”Ngươi nói với hắn cái gì?” Hoàn Nhan Liệt vừa đi, Cố Tích Triều đã túm lấy Thích Thiếu Thương khẩn trương hỏi.
“Không có gì, chỉ nói cho hắn biết ta sẽ dẫn ngươi đi.”
“Phải không?” Cố Tích Triều vẫn đang có chút lo lắng, tổng cảm thấy được mục đích Hoàn Nhan Liệt tới hôm nay không đơn giản như vậy. Hắn sẽ không tự mình đến một chuyến chỉ để cảnh cáo Thích Thiếu Thương, không thể! Lại muốn ta tiến cung vội như vậy, chẳng lẽ…
“Tích Triều…” Thích Thiếu Thương đột nhiên ôm y, “Hắn đối với ngươi tốt lắm sao? Thật sự tốt lắm sao?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Cố Tích Triều nghi hoặc hỏi.
“Không, không có gì.” Thích Thiếu Thương lắc đầu, tâm lại trầm xuống. Theo lời Tích Triều, Hoàn Nhan Liệt cực lực phản đối hai người bọn họ ở cùng một chỗ, trăm phương nghìn kế phải tách bọn họ ra, thậm chí muốn giết hắn. Nhưng vì sao hôm nay vẫn không có hành động gì khác? Quả nhiên chỉ đơn giản như vậy mà nhận thức? Hay là… Hắn có sở đồ khác? Cánh tay quanh Cố Tích Triều không kiềm được ôm thật chặt…
“Tính toán? Tính toán của ta là cái gì cũng không làm!” Hoàn Nhan Liệt nhẹ giọng nói, khuôn mặt ấm áp lại ẩn ẩn có vài phần tàn ác, “Chiêu, ngươi khiến ta rất thất vọng rồi! Có lẽ ta thật sự đã quá cưng chiều hắn, không đâm vào tường còn chưa quay đầu lại, chưa tới hoàng hà còn chưa cam lòng. Lần này cứ để hắn rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy, về sau sẽ nghe lời.”
A Khấu thử hỏi thăm dò: “Ý Tam hoàng tử là Thích Thiếu Thương kia không đáng tin?”
“Một người quá ngây thơ, một người quá âm trầm. Ngày có công, Chiêu sẽ làm càng nhiều chuyện Thích Thiếu Thương không thể chịu đựng được, mà sự tồn tại của Thích Thiếu Thương cũng sẽ làm trói chân trói tay Chiêu, ở đâu làm gì cũng phải kiêng dè. Cứ chờ xem, Thích Thiếu Thương sớm muộn gì cũng sẽ làm Chiêu tổn thương, không sớm thì muộn mà thôi. Đến lúc đó giết Thích Thiếu Thương cũng không muộn. Trước mắt, Hoàn Nhan Tân Nam mới là nỗi họa trong lòng ta.”
“Ngài muốn cho Thập Thất gia ra mặt?” A Khấu đột nhiên kêu lên, “Quá nguy hiểm!”
“Vô phương! Nếu sợ hãi nguy hiểm, hắn không xứng làm con cháu họ Hoàn Nhan!” Hoàn Nhan Liệt lại thờ ơ, “Ta muốn phong vương cho hắn, hắn cũng phải có chút công tích khuất phục ban lão thần tử mới phải. Huống hồ ta nghĩ Chiêu chờ cơ hội này cũng đã lâu rồi, lần này cũng nhân tiện thành toàn cho hắn.”