Hết năm pháo nổ đón giao thừa
Hơi rượu ấm nồng gió thoảng đưa
Vạn hộ ngàn nhà đều thắp sáng
Thẻ đào năm mới tiễn năm xưa. ()
Tết năm nay ở Lục Phiến Môn so với Tết năm trước cũng chẳng có gì khác nhau, tứ đại danh bộ và Gia Cát Thần Hầu đều có mặt đông đủ, phúc thẩm ở phòng bếp cũng vẫn phải về quê ăn Tết như trước, không thèm màng tời việc nàng đi rồi có lẽ sẽ có vài vị lương đống tài ba của triều Đại Tống chết đói. Thầy trò vài mặt nhìn nhau thật lâu, sau đó nghĩ tới tiểu yêu Hách Liên.
Đương nhiên, điều này tuyệt đối là một chuyện sai lầm không thể vãn hồi! Thế nên sau này vào thời điểm họp mặt, Gia Cát Thần Hầu thường xuyên bi thương nhắc nhở các đồ đệ của ông, “Phải lấy lịch sử làm tấm gương để soi đó…”
Truy Mệnh cùng Thiết Thủ qua phòng bếp thấy được cảnh võ lâm đệ nhất mỹ nữ Tức Hồng Lệ cùng nấu ăn với Hách Liên Xuân Thủy, tướng công nàng. Tuy rằng chỉ cần Tức Hồng Lệ bước chân vào phòng bếp, trong vòng một nén hương toàn bộ phòng bếp sẽ chìm trong khói đặc cuồn cuộn, đến nỗi có thể so sánh với cửa hàng quan tài bị cháy dai dẳng tới vài ngày, Truy Mệnh mỗi lần nhìn thấy vẫn không thể che dấu nỗi hồi hộp hộp, “Có thể cháy hay không? Nhị sư huynh, đệ không nghĩ sẽ có một ngày đệ phải lưu lạc đầu đường đúng vào đầu năm mới…”
“Hẳn là… Không thể nào…” Câu trả lời của Thiết Thủ cũng không thể xác định. Hách Liên Xuân Thủy chết tiệt!
Ngày đó họ vốn nghĩ đến tướng quân phủ của Hách Liên Đại tướng quân phủ mượn người đầu bếp, kết quả lại rước vợ chồng Hách Liên Xuân Thủy về. Hách Liên Xuân Thủy mở miệng ra là khoa trương bao lời sen xanh chói lọi rằng tài nấu ăn của phu nhân hắn, cũng chính là Tức Hồng Lệ, cao siêu tài ba vô cùng, quả thật ba hoa thiên địa, nói tới mức dưới đất nở sen vàng! Chờ mời xong người đến mới biết được Tức Hồng Lệ đột nhiên xoay ra thích nấu ăn, vì chuyện này mà hai vợ chồng họ ở tướng quân phủ đã khiến bao người tức giận. Hiện tại nhớ đến mới thấy sự tình thật khả nghi, vào lúc Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ quyết định đến Lục Phiến Môn ăn tết, Hách Liên lão tướng quân cười đến toe toét, còn tự mình đưa họ ra tận cửa, hăng hái cứ như thể gả con gái đi vậy! Tôi tớ trong nhà đi ra xếp thành hàng vui vẻ đưa tiễn Thiếu chủ nhân cùng Thiếu phu nhân cũng hưng phấn dị thường, chỉ kém lấy pháo ra đốt…
Vì sao lúc đó không nghi ngờ chứ? Thiết Thủ vô cùng buồn bực!
“Thiếu Thương tới lúc nào mới trở về? Giờ cũng đã là đêm trừ tịch rồi…” Truy Mệnh bất đắc dĩ thở dài. Thích Thiếu Thương mà trở về, Cố Tích Triều cũng sẽ trở về…
Thiết Thủ cũng thở dài, hai người các ngươi mau trở lại đi! Còn như vậy mà tiếp tục, án mạng xảy ra đó!
“Ta đã nói sẽ về kịp ăn cơm mà!” Thanh âm sang sảng của Thích Thiếu Thương đột nhiên vang lên trong bữa tối, Gia Cát Thần Hầu cùng với tứ đại danh bộ lập tức đồng loạt ầm ầm xoay người nhìn về phía cửa, động tác đều nhịp kia thật giống như đã qua huấn luyện vô số lần!
Tới lúc Cố Tích Triều, kẻ khiến cả Lục Phiến Môn mỗi ngày dựa cửa trông mong, cuối cùng xuất hiện, y vừa cởi xuống hồ cừu trắng, vừa hạ giọng oán giận, “Bên ngoài tuyết rơi,… Các ngươi, các ngươi đều nhìn ta để làm chi?”
Thích Thiếu Thương giúp y thu lấy y phục, nhìn lại. Quả nhiên, ngoài vợ chồng Hách Liên Xuân Thủy, tất cả mọi người đang cầm bát cơm, đem vẻ mặt kích động mà nhìn Cố Tích Triều chằm chằm. “Làm sao vậy?”
“Không, không có gì!” Gia Cát Thần Hầu cảm khái nói, ánh mắt lại chỉ dừng ở trên người Cố Tích Triều. “Các ngươi trở về thì tốt rồi, còn không mau ăn cơm đi…”
Cố Tích Triều chỉ nhìn lướt qua thức ăn trên bàn liền nhíu mày, “Đây là cho người ăn à?”
Lời kia vừa thốt ra, không thể nghi ngờ là đã châm ngòi thuốc nổ! Tức Hồng Lệ lập tức nhảy dựng lên, “Cố Tích Triều, ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Cái gì gọi là ‘đây là cho người ăn sao’ chứ hả? Bộ ngươi biết nấu ăn chắc? Dám chấn vấn ta?”
“Biết thì thế nào? Không biết thì thế nào? Chẳng lẽ không biết nấu ăn thì không thể bình luận đồ ăn người khác nấu sao? Đạo lý gì vậy?” Cố Tích Triều hơi nhướn mày, lạnh lùng phê bình, “Rau xanh cháy khét, thịt đen thui, bạch trảm kê quá sẫm màu, đậu hũ vừa thấy đã biết quá cay! Món tôm say, mùi rượu nặng như vậy, có thể xác định chúng nó đúng là vì say mà chết! Đồ ăn trong canh cắt không đủ nhỏ, mà ngay cả cơm cũng không đủ xốp! Cả bàn đồ ăn chỉ có heo mới nuốt trôi, nhưng lại phải che mắt đi mới ăn được!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, toàn bộ mọi người Lục Phiến Môn đều bị tổn thương, nguyên lai bọn họ lại ăn đồ ăn của heo nhiều ngày như vậy… Mồm miệng Cố Tích Triều vẫn cay nghiệt chẳng bớt chút nào!
Về phần Tức Hồng Lệ, thiếu chút nữa đem đũa trong tay biến thành thương tâm tiểu tiễn bắn ra! “Ngươi dám nói đồ ăn ta nấu là đồ ăn cho heo…”
“Nàng hiểu được là tốt rồi, không cần lặp lại lần nữa!” Y không khỏi lắc đầu, “Ta đi nấu bát mỳ đây!” Bảo y ăn mấy thứ này, thà y không ăn gì còn hơn!
Thích Thiếu Thương hơi giật mình gật đầu, đồ ăn này… Đích thực phải có dũng khí phi thường mới dám động đũa.
“Tích Triều, ta cũng muốn nữa!” Truy Mệnh là người thứ nhất hô lên.
Cố Tích Triều nghi hoặc quay đầu lại, phát giác dường như tất cả mọi người đều thương cảm nhìn y! Thủ đoạn độc hại nam nhân của nữ nhân vĩnh viễn đều nhiều vô số kể, nhất là mỹ nữ! Cho nên, đừng đắc tội nữ nhân! “Các ngươi… Ta hiểu rồi.”
“Ta làm đồ ăn thật sự kém như vậy?” Tức Hồng Lệ chất vấn mọi người.
Tất cả mọi người hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Nếu không bởi vì nàng là con dâu của Hách Liên tướng quân, ta đã sớm đuổi nàng ra khỏi nhà! Gia Cát Thần Hầu tức giận mà không dám nói gì.
“Hồng Lệ, ta…” Hách Liên nghĩ muốn lấy lòng phu nhân, tận dụng thời cơ.
“Chàng câm miệng!” Tức Hồng Lệ lại không cảm kích, đột nhiên buông bát xuống, “Ta muốn xem Cố Tích Triều có thể có bao nhiêu năng lực! Bộ hắn nghĩ mình kỳ tài cao ngất trời, cái gì cũng tài trí hơn người chắc?”
“Ta cứ nghĩ chúng ta có phải lẽ ra nên trở về muộn mấy ngày thì tốt hơn không?” Thích Thiếu Thương nhẹ bước đi đến phía sau Cố Tích Triều, đột nhiên ôm lấy y. Đêm giao thừa này thật sự là vất vả vô cùng! Một chén mỳ tam tiên sao có thể thỏa mãn người Lục Phiến Môn? Vì thế nên Cố Tích Triều cứ phải chạy lại phòng bếp đi nấu mấy món bọn họ thích ăn. Khiến cho Thích Thiếu Thương nhìn đau lòng không thôi, nhìn chung Cố Tích Triều còn chưa ăn được cái gì. Nếu không phải Thích Thiếu Thương luôn nhớ rõ lời hứa sẽ chăm sóc y, có lẽ cái gì y cũng chẳng ăn được.
“Không sao, ” Kỳ thật Cố Tích Triều lại rất cao hứng, hơn nữa còn nói, “Ta ở bát canh cuối cùng điểm chút dược liệu…”
Thích Thiếu Thương vừa nghe, lại nhìn Truy Mệnh và Hách Liên Xuân Thủy đang xuất thủ tranh nhau miếng cải trắng cuối cùng, về phần những người khác, đương nhiên đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi! Chết đến nơi còn không biết! Chúc phúc bọn họ đi! Nhưng kỳ quái chính là, trong lòng hắn lại không có chút nào cảm thông cùng áy náy, dám đem Tích Triều của hắn sai sử như đầu bếp, nên trả giá chút đại giới. Cái này có tính là gần mực thì đen không? Hắn mỉm cười đem Cố Tích Triều ôm chặt lấy, hỏi, “Thế hiện tại thì đang làm cái gì vậy?”
“Sủi cảo, còn có bánh nguyên tiêu.” Cố Tích Triều nghi hoặc nói, “Ta thật sự không hiểu, bọn họ thật giống như tám trăm năm liền chưa ăn tí đồ ăn nào vào bụng vậy!”
“Kệ bọn họ!” Thích Thiếu Thương đột nhiên căm tức, một phen kéo Cố Tích Triều đi về hướng phòng hắn.
Mới vừa đóng cửa lại, Thích Thiếu Thương liền khẩn cấp hôn y. Thật sự lâu, đã lâu quá rồi, tưởng niệm hương vị của y đã lâu quá rồi…
Tim Cố Tích Triều đập thình thình, cơ hồ không thở nổi. Đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, lui về phía sau vài bước.
“Tích Triều?” Thích Thiếu Thương có chút thất vọng, y không muốn sao?
Cố Tích Triều nhìn bộ dáng và vẻ mặt thất vọng của hắn đã cảm thấy buồn cười, hơi hơi cắn môi, cúi đầu chính mình mở vạt áo ra, chủ động nhào vào trong ngực hắn…
Cố Tích Triều bị ánh pháo hoa sáng lạn ngoài cửa sổ đánh thức, lúc thức giấc, Thích Thiếu Thương đang ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn y. Thường thường vẫn như thế này, Cố Tích Triều tỉnh lại, liền phát giác Thích Thiếu Thương ở bên cạnh y yên lặng bảo vệ, nhìn y, chờ y tỉnh lại, sau đó cho y một nụ hôn.
Quả nhiên, Thích Thiếu Thương thấy y tỉnh, liền cười cười. Nắm tay trái của y, vặn mở bàn tay y ra, trên lòng bàn tay nhẹ nhàng hôn, “Tỉnh rồi?”
“Ừ!” Cảm giác tê dại làm cho Cố Tích Triều có chút muốn cười, y rút tay ra nhưng không ly khai, cũng dựa vào người hắn. “Truy Mệnh đang phóng pháo hoa?”
“Đúng vậy, nói là lần trước khổ chủ pháo hoa vương trong án cướp bóc kia tặng, đừng lãng phí. Ta thấy rõ ràng tại hắn muốn xem thôi.” Thích Thiếu Thương cười giễu cợt Truy Mệnh tính tình vẫn thực trẻ con.
“Xem đẹp lắm…” Cố Tích Triều còn chưa hồi ứng, chỉ hơi giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ, thất thần.
Thích Thiếu Thương sợ nhất chính là loại vẻ mặt này của y, vẻ mặt trống rỗng, giống như cả người đều là hư không! Hắn tùy tay cầm lấy y phục khoác lên người y, gọi to y, “Tích Triều, nhìn ta, còn có ta kia mà!”
Cố Tích Triều bị kêu “Tỉnh”, quay đầu lại nhìn vẻ mặt Thích Thiếu Thương không che dấu được lo lắng, đột nhiên muốn hôn hắn, vì thế liền hôn. Ta biết, ta biết còn có ngươi… Có một số việc có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không qua đi, chúng ở trong lòng, vĩnh viễn đều nằm lại đó, nhưng ta sẽ cố gắng thử không thèm nghĩ tới chúng nữa, cho dù chỉ là vì ngươi. Bởi vì nụ hôn của ngươi ghi dấu trong lòng bàn tay ta thật ấm…
“Phanh ——” Đất rung núi chuyển!
“Là thuốc nổ…” Mộng đẹp bị kinh động phá vỡ không phải chuyện làm cho người ta khoái trá, Thích Thiếu Thương nghiến răng nghiến lợi nói, “Truy Mệnh chết tiệt, pháo hoa và thuốc nổ chẳng lẽ phân rõ không nổi sao…”
Năm đó, nhiệm vụ tu sửa trong Lục Phiến Môn cùng với những công việc liên can khác đều đến tay Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều. Bởi vì những người khác đều bị bệnh, mặc dù cũng có thực bệnh, còn có chính là giả bệnh. Nhưng lời đồn đại bên ngoài đều là: Gia Cát Thần Hầu cùng tứ đại danh bộ của Lục Phiến Môn đều bị bệnh! Có chuyện tìm Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều!
Độc hại người cùng dưới mái hiên, chẳng khác nào độc hại chính mình, điều Cố Tích Triều cần học còn nhiều lắm…
Về phần Tức Hồng Lệ, nàng rốt cục buông tha cho mong muốn làm nhất danh trù sư, bởi thế cũng là lựa chọn làm vị Thiếu phu nhân tiếp tục nấu cơm đến há mồm. Nàng nói, “Thân là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, không cần phải biết thông thạo nấu ăn!”
A di đà phật, thiện tai thiện tai…
() Nguyên đán – Vương An Thạch, Phí Minh Tâm dịch