Quyển – Chương : Tranh giành quyền lực.
- Cao Đích, Cao Đích... (chap trước bị sót chữ Đích, hic)
Thần thị tôn giả lẩm bẩm nhắc lại từ này, chợt có vẻ như đã hiểu ra, Diệp Tiểu Thiên thấy Thần thị tôn giả hiểu ra liền có chút kinh ngạc, nghĩ thầm: “Rốt cuộc là tính toán cái gì? Nếu nói là vì nghe thấy cái tên thần tôn xa lạ, lại cổ quái như vậy cho nên kinh ngạc thì còn miễn cưỡng chấp nhận được. Đằng này không thể xác định lão có biết hay không biết Thượng đế. Lòng dạ của lão gia hỏa này thật khó đoán.”
Thần thị tôn giả cười cười, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh nói:
- À? Cao Đích là thần thánh phương nào?
Diệp Tiểu Thiên đáp:
- Đây là thần thánh Tây Phương - một vị thần mà người Tây Phương thờ phụng. Ngày nay, người Tây Dương đã lên một chiếc thuyền lớn qua biển đến Đại Minh ta, truyền giáo chính là giáo phái của vị đại thần này. Theo người Tây Dương nói, từ khi khai thiên lập địa, y đã làm ăn trên địa bàn của chúng ta, cũng chính y tạo ra con người,... cướp công Nữ Oa nương nương của chúng ta...
Diệp Tiểu nói hươu nói vượn một hồi, Thần thị tôn giả có chút hứng thú ngẩng đầu lên cười ha ha, tiếng cười sảng khoái trên thần điện không ngớt, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Với thân phận cao quý, trên thần điện, Thần thị tôn giả sẽ không lộ nét cười chứ đừng nói là cười lớn như vậy. Từ khi lão biết thời gian chết của mình sắp đến đã bắt tay lo hậu sự, thì chưa từng mỉm cười, không ngờ vì mấy lời này của Diệp Tiểu Thiên, lão lại có thể cười vui vẻ như vậy.
Thần thị tôn giả dần dần thôi cười nhưng tiếng cười vẫn không ngừng vọng lại trên thần điện trống trải. Thần thị tôn giả chỉ ngón trỏ về phía Diệp Tiểu, mỉm cười nói:
- Người này rất thú vị. Đóa Lão, xong việc, ngươi hãy dẫn hắn qua nói chuyện với bản tôn, bản tôn... rất cô quạnh.
Cách Đóa Lão kính cẩn đáp ứng, Diệp Tiểu nghe xong âm thầm kêu khổ: “Vốn ta định xin lão gia hỏa này khai ân thả ta đi, sao giờ lại thành nói chuyện cùng lão vậy?”
Thần thị tôn giả vẫy tay với Diệp Tiểu Thiên mỉm cười nói:
- Ôm đứa trẻ tới đây.
Cách Đóa Lão vội vàng ra hiệu cho Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên ôm đứa trẻ tiến lên. Thần thị tôn giả vuốt trán đứa nhỏ, không biết trong miệng lẩm bẩm điều gì, một lúc sau, lão dường như hơi mệt liền rút tay về dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Diệp Tiểu Thiên cũng không biết nghi lễ này rốt cuộc đã kết thúc chưa nên vẫn ôm đứa bé ngây ngốc ở đằng kia, trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Qua một hồi, đám thần phi mới rõ hóa ra ca ca người Hán căn bản không biết tôn giả đã ban phúc vì vậy mới không động đậy.
Diệp Tiểu Thiên nghe thấy tiếng cười trộm của các thiếu nữ thần phi, mờ mịt quay đầu chỉ thấy một thần phi dáng cao gầy chậm rãi bước lên phía trước mỉm cười nói với hắn. Nghi lễ kết thúc rồi tôn giả mới thu tay về.
Vị thần phi này ăn mặc giản dị, chỉ có một miếng vải tơ tằm thượng hạng che đi chỗ nhạy cảm, còn cái eo nhỏ nhắn, cặp mông đầy đặn, chiếc rốn khêu gợi cùng khe núi mê người đều lộ ra ngoài nóng bỏng gợi cảm.
Đối diện với một báu vật nóng bỏng như vậy, Diệp Tiểu Thiên muốn cũng không dám nhìn, đôi mắt không biết nên nhìn chỗ nào mới tốt chỉ đành nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của đứa bé trong lòng, đi từng bước xuống dưới thềm đá.
Cách Đóa Lão nhận đứa trẻ từ trong lòng Diệp Tiểu Thiên, ân cần làm động tác mời Diệp Tiểu Thiên. Hắn thấy vị Thần thị tôn giả dựa vào ghế dường như đã ngủ, đành bất đắc dĩ theo Cách Đóa ra ngoài.
Khi Cách Đóa Lão ra khỏi đại điện, đúng lúc đó, Cách Cách Ốc trưởng lão dưới núi đi lên, liếc thấy Diệp Tiểu Thiên, ánh mắt âm hiểm của Cách Cách Ốc nhất thời thêm thâm trầm, lão bước nhanh lên chào đón, trầm mặt nói:
- Cách Đóa Lão, sao lại dẫn một người hán vào thần điện.
Cách Đóa lão cười híp mắt nói:
- Hóa ra là Cách Cách Ốc trưởng lão. Người thanh niên này đã được cổ thần tuyển định là cha nuôi con trai ta, vừa rồi lên thần điện xin tôn giả cầu phúc cho con ta.
Cách Cách Ốc nghe xong càng mất hứng, không vui nói:
- Sao, tôn giả còn tiếp kiến hắn.
Cách Đóa Lão cười nói:
- Tôn gải không chỉ gặp hắn mà còn rất thích hắn, tôn giả còn bảo ta thường xuyên dẫn hắn đến Thần điện nói chuyện với tôn giả.
Hai người lời qua tiếng lại, Diệp Tiểu Thiên đứng bên cạnh như vịt nghe sấm, không hiểu chút gì.
Cách Cách Ốc vừa nghe nói tôn giả rất thích Diệp Tiểu Thiên còn phá lệ mời hắn thường xuyên đến thần điện liền nhìn Diệp Tiểu Thiên với ánh mắt tràn đầy địch ý. Lão lạnh lùng hừ một tiếng đi đến cửa thần điện nghĩ ngợi cuối cùng cũng không vào chào hỏi tôn giả liền tức giận vòng đến sau cửa điện ra ngoài.
Cách Cách Ốc là người được lựa chọn tốt nhất kế nhiệm tôn giả bởi lão là địa vị nhất tôn trong bát đại trưởng lão, rất có hi vọng trở thành người kế nghiệp tốt nhất được Cổ Thần tuyển định. Thực tế đa số hậu tôn giả đều tuân theo ý kiến của Cổ Thần, và thông thường người kế nhiệm thực sự là người có uy vọng cao nhất trong các vị trưởng lão.
Nhưng tuyển chọn tôn giả không chỉ do tôn giả tiền nhiệm tổng hợp đánh giá ưu điểm mọi mặt của người kế nhiệm mà chọn ra, tôn giả chỉ là người truyền lời, quyết định vẫn nằm ở Cổ Thần. Cổ Thần lựa chọn ai thường sẽ thông qua tôn giả chỉ định.
Về điểm này, Cách Cách Ốc có chút hoài nghi. Lão biết dùng “Cổ”, là cao thủ của dùng Cổ, nhưng cả đời nuôi Cổ, dùng Cổ lại chưa từng gặp qua Cổ thần. Thậm chí lão còn hoài nghi trên đời thật sự có vị thần như vậy.
Đã từng có một Thần thị tôn giả trước lúc lâm chung tuân theo ý nguyện của Cổ thần chọn một người đốn củi kế nhiệm chức tôn giả.
Lão đương nhiên biết thậm chí còn rõ hơn Triển Ngưng Nhi. Lão nghi ngờ kẻ đốn củi kia thực tế là con riêng của vị tôn giả trước. Tính theo độ tuổi chuyện này có khả năng rất lớn.
Song việc này chỉ có trưởng lão như Cách Cách Ốc đứng sau tôn giả - người gần nhất với Cổ thần mới dám nghi ngờ như vậy, những người không gần vị thần này đâu dám hoài nghi điều này chứ đừng nói đến việc nảy sinh suy nghĩ bất kính như vậy.
Nguyên nhân chính là Cách Cách Ốc nghi ngờ trên đời có cổ thần thật không? Vị thần này có thật sự quan tâm đến người phát ngôn là ai không? Vì vậy mới nghi ngờ cái gọi là tôn giả tuân lệnh ý nguyện của thần chỉ định người kế nhiệm, vốn không phải xuất thân từ vị Cổ thân hư vô mờ mịt đó, đây mới là điều Cách Cách Ốc lo lắng.
Bởi cho dù lão là người đứng đầu bát đại trưởng lão nhưng tôn giả lại không thích lão. Mà chỉ định người kế nhiệm nếu như không phải là Cổ thần gì đó thì chắc chắn vị tôn giả này sẽ không chỉ định lão. Vì vậy trong khoảng thời gian này Cách Cách Ốc rất bận rộn, lão bí mật liên tiếp hành động với ý đồ gây ảnh hưởng cho tôn giả.
Đồng thời, với bất kỳ ai tiếp cận tôn giả, lão đều giữ cảnh giác tuyệt đối, lo lắng những người này cũng gây ảnh hưởng đối với tôn giả. Mà Triển Ngưng Nhi là một trong những người lão cảnh giác nhất vì quan hệ của lão và nàng không tốt. Triển gia là người không hi vọng lão tiếp nhận vị trí tôn giả nhất.
Tôn giả rất thích con nha đầu Triển Ngưng Nhi này, vì vậy Triển gia mới đưa Triển Ngưng Nhi đến. Không phải chỉ vì lý do người nhà Triển gia đến phục vụ khi tôn giả mới sinh mà thật sự là tôn giả rất quý Ngưng Nhi, điểm này sẽ ảnh hưởng đến quyết định của tôn giả.
Bởi vậy Cách Cách Ốc luôn luôn cảnh giác Triển Ngưng Nhi, ngăn cản nàng đến gần tôn giả, kết quả là giờ không hiểu tại sao lại xuất hiện Diệp Tiểu Thiên, không những nhanh chóng đã thông đồng với Cách Đóa Lão mà còn giành được sự tín nhiệm của tôn giả như vậy, Cách Cách Ốc lại càng đau đầu.
Đương nhiên cho rằng đây là kế sách vòng vo của Triển Ngưng Nhi.
Triển gia quả nhiên là có mưu đồ, tên tiểu tử này chín đến mười phần là kẻ có tài ăn nói do bọn họ tìm tới. Không được, miếng ăn sắp đến miệng không thể để tuột mất như vậy được. Ta phải đi tìm hắn để thương lượng.
Cách Cách Ốc càng nghĩ càng lo, đi được nửa đường bỗng dừng lại, nghĩ đi nghĩ lại liền quay người đi ra ngoài.
Diệp Tiểu Thiên và một nhà Cách Đóa Lão chia ngồi ba con bè trúc chòng chành qua hồ nước. Vừa mới đi qua tầng hơi nước đã nhìn thấy bờ bên kia có mấy bóng người nhìn xa xa hướng bên này, lại lái tới gần chút nữa, Diệp Tiểu mới nhìn rõ đó là Hoa Vân Phi, MaoVấn Trí và Hình Nhị Trụ.
Hình Nhị Trụ là tù binh của bọn họ nhưng Miêu trại này bốn xung quanh đều là nhà gỗ thoáng gió, ngay cả một cái khóa cũng không có. Khóa hoa viên của người Sinh Miêu chính là rừng rậm mênh mông căn bản không có nơi có thể giam giữ được Hình Nhị Trụ, người Miêu càng không giúp tù binh giữ tù binh, vì vậy gã chỉ có thể cùng Mao Vấn Trí và Hoa Vân Phi như hình với bóng.
Ngoài ba người, ven bờ hồ còn có hai người đứng, trong đó một người được ánh mặt trời chiếu lấp lánh tựa như nàng tiên cá mình bạc, đặc biệt là lúc thân ảnh nàng di chuyển, toàn thân lấp lánh ánh bạc khiến người xem hoa mắt.
Không cần nhìn mặt Diệp Tiểu Thiên cũng biết đó là Triển Ngưng Nhi, nếu đó là Triển Ngưng Nhi thì nam nhân đứng bên cạnh đương nhiên là An Nam Thiên rồi, bè trúc lại đến gần hơn quả nhiên là hai huynh muội họ.
Trong lòng Diệp Tiểu Thiên thoảng qua một tia ấm áp, Triển Ngưng Nhi này nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực tế là một cô nương tốt và nhiệt tình. Có lẽ nàng ta cũng không màng đến tính mạng hắn nhưng khi Hoa Vân Phi và Mao Vấn Trí về làng nói một tiếng, nàng ta đã đến đón.
Từ xa xa, Diệp Tiểu Thiên vẫy tay với họ, Mao Vấn Trí cũng lập tức vui mừng vươn tay ra vẫy hắn, đợi bè trúc đến gần bờ, Triển Ngưng Nhi liền cười mỉm chào đón, chắp tay nói với Cách Đóa Lão:
- Đóa đại ca, chào huynh.
Cách Đóa Lão nhảy lên bờ nói:
- A, hóa ra là Triển cô nương. Cô cũng đến thần điện sao?
Triển Ngưng nhi bĩu môi nói:
- Ta không đi đâu, kẻo lại bị Cách Cách Ốc đề phòng như cướp.
Cách Đóa Lão nhìn thì tưởng là một đại hán thô kệch tục tằng nhưng tâm tư cũng khá kín đáo, sâu sắc. Nếu không sao có thể làm được tù trưởng bộ lạc chứ. Cách Cách Ốc và Triển gia có khúc mắc gã cũng biết một chút nhưng không muốn bị kéo vào nên chỉ cười cười ngu ngơ.
Triển Ngưng Nhi nói:
- Ta đến để tiếp bằng hữu của ta, nghe nói là cha nuôi của con trai đại ca.
Nghe xong lời này, Cách Đóa Lão liền cười rộ lên:
- A, hóa ra hắn là người cô nhờ ta chiếu cố sao? Không sai, hắn rất có duyên với con trai ta. Đứa trẻ này vốn khóc dữ quá nhưng vừa nằm trong lòng hắn liền cười hì hì.
Triển Ngưng Nhi kinh ngạc liếc Diệp Tiểu Thiên nói:
- Thật nhìn không ra, ngoài tài dỗ dành mỹ nhân ngươi còn có tài dỗ trẻ con nữa.
Diệp Tiểu Thiên ngạo nghễ nói:
- Ta là ai chứ? Trừ việc sinh con thì chẳng việc gì có thể làm khó ta được.
Triển Ngưng Nhi cười cười nói:
- Vậy, dỗ dành cha vợ, ngươi làm được không?