Dạ Thiên Tử

quyển 4 chương 87: ngàn năm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đang đang đang đang đang...

Khoảng không bên trên thần điện vang lên tiếng chuông dồn dập, Diệp Tiểu Thiên được người ta đưa ra khỏi thần điện, đứng dưới thềm đá, nhìn từng đội võ sĩ nhanh chân chạy tới bao vây cả tòa điện. Nhiều người như vậy, thực không biết bình thường bọn họ ở đâu nữa.

Diệp Tiểu Thiên quay đầu nhìn lại, bên đối diện hồ nước thấp thoáng vài chiếc bè trúc trong sương mù đang phóng nhanh tới như tên rời cung. Chính là Cách Đóa Lão, An Nam Thiên, Triển Ngưng Nhi và dũng sĩ trong thôn. Xa xa, trên dãy núi cũng có một loạt bóng người chạy ra, chính là thủ hạ của Dương Ứng Long.

Diệp Tiểu Thiên hít một hơi thật sâu, sờ tay lên ngọc bài giấu trong tay áo, đầu ngón tay hơi tê đi, chẳng biết từ khi nào đã đẫm mồ hôi.

Mấy người Cách Đóa Lão, Triển Ngưng Nhi và An Nam Thiên bước đi như bay chạy lên thềm đá. Vừa thấy hắn ngơ ngác đứng đó, Cách Đóa Lão lập tức hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?

Thấy bọn họ chạy đến, hắn đáp:

- Tôn giả đột nhiên phát bệnh, sợ là không ổn.

Cách Đóa Lão biến sắc:

- Cái gì? Mau đi thăm Tôn giả!

Y lập tức chạy vào thần điện, An Nam Thiên và Triển Ngưng Nhi nhìn nhau một cái rồi cũng lập tức chạy theo. Diệp Tiểu Thiên định liếc mắt với Triển Ngưng Nhi một cái ra hiệu cho nàng, nhưng lúc này nàng dồn hết tập trung vào bên trong thần điện, không để y, hắn đành phải đi theo.

- Đứng lại! Không cho phép lại gần!

Võ sĩ thần điện thấy mọi người chạy tới gần, lập tức chạy ra ngăn lại. Cách Đỏa Lão cả giận:

- Các ngươi nhìn cho rõ đi. Là ta! Bảo Ông, tên tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi là người trong bộ lạc của ta, còn dám chĩa đao với ta nữa. Ta là thủ lĩnh của bộ lạc của ngươi. Ta muốn gặp Tôn giả!

Một người thủ lĩnh của các võ sĩ trầm mặt nói:

- Tôn giả có lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được vào. Các ngươi đợi bên ngoài, nếu Tôn giả muốn gặp ai, chúng ta sẽ truyền lệnh.

- Ngươi.

Cách Đóa Lão dậm chân, nổi giận tới gân xanh kéo đầy đầu, nhưng y cũng hiểu, những võ sĩ này chỉ trung thành với Tôn giả. Tuy trong số những người ở đây có không ít võ sĩ thuộc bộ lạc của y, nhưng từ khi trở thành võ sĩ thần điện, y cũng không thể ra lệnh cho bọn họ.

Chẳng biết làm thế nào, y chỉ đành đứng chờ bên ngoài thần điện. Lúc này, Triển Ngưng Nhi đột nhiên cảm thấy có người đang chọc vào lưng nàng, hơi nghiêng đầu, thấy Diệp Tiểu Thiên đã đứng cạnh mình từ lúc nào, đang say mê nhìn thần điện không chớp mắt, tay nhè nhẹ đung đưa, hình như đã hơi lơ đãng chạm vào tay nàng.

Nàng nổi giận:

- Tên hỗn trướng này, lá gan càng lúc càng lớn. Dầu của ta cũng dám lau, lại còn...

Nàng mới hơi nhướng mày mắng vài câu, Diệp Tiểu Thiên đột nhiên ho khan vài tiếng, lấy tay che miệng, thấp giọng nói:

- Cầm lấy!

Nàng ngẩn ra:

- Cầm? Cầm cái gì?

Lập tức nàng nhận ra tay mình chạm phải cái gì đó, lòng hơi động, nàng cũng cầm lấy nό, mặt không đổi sắc. Giấu thứ đó trong tay áo, nàng nhè nhẹ sờ, hình như một tấm bảng.

Nàng nghi hoặc nhìn sang hắn. Lúc này Cách Đỏa Lão đã yên tĩnh lại, cả không gian hoàn toàn yên tĩnh. Tránh bị người khác chú ý, Diệp Tiêu Thiên không thể nói chuyện nữa.

Một lúc sau, Dương Ứng Long dẫn người từ xa chạy lại. Khi tới gần, y mới khôi phục lại bộ dạng ung dung, nhưng nhìn mặt mày.y đỏ bừng, Diệp Tiểu Thiên cũng biết vị Dương Thiên vương này vừa vội vàng chạy tới.

Dương Ứng Long vội vàng tới nơi, vừa thấy mấy người Cách Đóa Lão trang nghiêm đứng trước thần điện mới đỡ lo. Y bước lên hỏi:

- Thần điện đổ chuông dồn dập, Tôn giả đã xảy ra chuyện gì?

Người thủ lĩnh thị vệ kia cúi xuống đáp:

- Dương Thổ ty, Tôn giả bất ngờ phát bệnh, giờ đã tỉnh rồi

Dương Ứng Long biến sắc:

- Tôn giả đã truyền thần dụ bảo, đại nạn sắp rơi xuống, đột nhiên hôm nay lại phát bệnh nặng, hẳn là đại nạn đã đến. Chúng ta cần gặp Tôn giả, nghe thần dụ của ngài.

Tay thủ lĩnh kia nói:

- Sau khi tinh dậy, Tôn giả đã có dụ, tất cả mọi người đều đợi bên ngoài thân điện, không có dụ mệnh, bất kể ai cũng không được tự ý vào trong.

- Cái gì?

Dương Ứng Long ngẩng đầu nhìn thần điện cao vút, sắc mặt thay đổi một hồi mới lớn tiếng nói:

- Truyền thừa là đại sự liên quan đến hưng vong, vì sao Tôn giả lại không chịu gặp chúng ta? Hẳn là các ngươi đang muốn giam lỏng Tôn giả, mưu đồ làm loạn?

Gã thủ lĩnh thị vệ kia biến sắc:

- Dương Thổ ty, chúng ta chi làm việc theo lệnh Tôn giả!

Dương Ứng Long cười lạnh:

- Đợi ta gặp được Tôn giả mới biết ngươi nói thật hay giả. Nếu thực sự lúc này Tôn giả không muốn gặp ai, chỉ cần Tôn giả tự mình hạ lệnh, Dương mỗ sẽ tự đến hậu cung của thần điện.

Dứt lời, y bước lên trước, gã thủ lĩnh kia lập tức tiến lên ngăn lại. Dương Ứng Long giận dữ quạt một bạt tai lên mặt gã, quát lên:

- Ngươi đám cản ta? Người đầu, đưa ta vào trong. ai dám ngăn cản, giết chết không luận tội!

Thị vệ kia rút đao quát lên:

- Dương Thổ ty, ngài đừng bức ta phải khi Thiên sát Để!

Khi hai bên sắp nổ ra chiến tranh, đột nhiên một tiếng hô vang lên trong thần điện:

- Dừng tay!

Cách Cách Ốc dẫn mấy người áo đen lần lượt đi ra, nói với thủ lĩnh thị vệ kia:

- Bảo Ông, trước mặt ngươi chính là Dương Thổ ty, ngươi có thân phận gì mà dám động dao động thương với Thổ ty đại nhân!

Giả thủ lĩnh thị vệ tên Bảo Ông vội lui qua một bên, cúi thấp người nói:

- Cách Cách Ốc trưởng lão, Tôn giả có lệnh.

Cách Cách Ốc vung tay lên:

- Tôn giả có lệnh cũng phải xem là đối với người nào. Dương Thổ ty thân phận tôn quý, để cho ngài vào, Tôn giả cũng sẽ không trách tội ngươi. Nếu Tôn giả không muốn gặp ai, ta và Dương Thổ ty lại đi ra là được.

Bảo Ông chần chừ:

- Chuyện này.

Cách Cách Ôc trừng mắt, gằn giọng:

- Sao? Chẳng lẽ ngươi cũng dám động đao với bổn trưởng lão?

Bảo Ông bất đắc dĩ, đành lui lại hai bước, cúi người:

- Thuộc hạ không dám!

Cách Cách Ốc hừ lạnh, quay sang nói với Dương Ứng Long:

- Dương Thổ ty, xin mời!

Dương Ứng Long bước nhanh, dẫn theo bảy tám thị vệ. Tranh thủ khi y và thị vệ thần điện xảy ra xung đột, Diệp Tĩểu Thiên đã khẽ nói với Triển Ngưng Nhi:

- Đây là lệnh bài Tôn giả, ngươi phải đến Lạp Khoa Trại, giao lệnh bài cho Cách Mão Lão, triệu ông ta về!

Triển Ngưng Nhi nghe vậy, lập tức hiểu được Tôn giả đã chọn Cách Mão Lão làm người thừa kế. Nàng rất mừng, đây chính là ứng viên mà ông ngoại và phụ thân nàng ủng hộ. Nắm chặt lệnh bài, nàng khẽ kín đáo gật đầu với hắn.

Dương Ứng Long bước ra vài bước, đột nhiên quay đầu lại, ra lệnh cho thủ hạ bên ngoài:

- Bố phòng khắp nơi, không cho bất kỳ ai rời đi!

Thủ hạ của y đều là quân nhân, lập tức dạ ran rồi cầm mâu tản ra, bao vây một vòng bảo vệ bên ngoài võ sĩ thủ vệ của thần điện. Cách Đóa Lão cười lạnh:

-Aỉ dám đi? Ngươi có thể gặp Tôn giả, vậy ta cũng có thể. Theo ta đi! Lão phất tay, dẫn theo bảy tám thị vệ thiếp thân xông vào thần điện.

Bảo Ông rất khó xử, tuy gã là thủ lĩnh thị vệ, tôn kính Tôn giả như thần linh, nhưng thân phận những người trước mắt gã lúc này đều không tầm thường, Bình thường bọn họ cũng không dám có hành động gì mạo phạm, nay nghe tin bệnh tình Tôn gia nguy kịch, lập tức bọn họ trở nên ương ngạnh, một thủ lĩnh thị vệ nho nhỏ như gã cũng chẳng có cách nào, cũng không thể thực sự hạ thủ với Cách Cách Ốc trưởng lão, Cách Đóa Lão thủ lĩnh và Dương Thổ ty.

Cách Đóa Lão vừa đi, An Nam Thiên cũng đi theo, Triển Ngưng Nhi thấy Dương Ứng Long đặt bố phòng bên ngoài cũng không đi được nên vào theo. Diệp Tiểu Thiên muốn biết tình hình Tôn giả thế nào, chẳng lẽ lại ở ngoài một mình?

Bọn họ xông thẳng vào bên trong thần điện. Diệp Tĩểu Thiên đã đến đây nhiều lần, nhưng trừ lần đầu tiên là đến diện kiến Tôn giả, còn lại vẫn chỉ đến hoa viên, đây là lần đầu tiên vào hẳn bên trong thần điện. Một tòa cung điện bằng đá đồ sộ, bên trong có không biết bao nhiêu hành lang, bao nhiêu phòng ốc.

Diệp Tiểu Thiên đi theo bọn họ leo lên từng tầng lầu, đến tầng thứ chín mới thấy một đại sảnh hình vòm khổng lồ. Trong sảnh vàng son lộng lẫy, đèn sáng như ban ngày, cuối sảnh có một tấm cửa lớn màu vàng óng. Trên đó là một bình đài hai tầng, tứ phía đều có cầu thang, chính giữa bình đài có một cánh cửa, nhỏ hơn đại môn bên dưới rất nhiều, nhưng xa hoa tinh mỹ hơn nhiều.

Trên đường tới đây, bọn họ rất ít khi thấy có người, tới tận bây giờ mới nhận ra thì ra tất cả thân phi đều tập trung ở đây. Trên mặt thảm mềm, các nàng quỳ bái hai cánh cửa vàng một lớn một nhỏ một trên một dưới.

Dương Ứng Long ngạo nghễ đi qua, lập tức một thần phi đứng dậy duỗi cánh tay ngọc ngăn cản:

- Dương Thổ ty, hiện giờ Tôn giả không muốn gặp ai.

Dương Ứng Long cậy mạnh vươn vỏ đạo gạt cánh tay nàng ra, lạnh lùng nói: -

Trừ phi đích thân Tôn giả hạ lệnh, nếu không, không ai có thể ngăn cản ta!

Y vung tay quát lên: - Đi, bẩm báo với Tôn giả. Nỏi Dương Ứng Long cầu kiến!

Những thần phi kia đều đứng dậy căm tức nhìn y. Đương nhiên các nàng sẽ không truyền báo cho y, một thủ hạ của y cung kính thưa vâng rồi nhanh chóng bước đi. Những thân phi kia chỉ lạnh lùng nhìn, chẳng có ai ngăn cản.

Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, Cách Đóa Lão đang vội vàng chạy đến thấy Dương Ứng Long lớn mật như thế, vô cùng phẫn nộ, nhưng y còn chưa tới nơi, chợt nghe trong đại sảnh vang lên tiếng kêu la thảm thiết, chính là của gã thủ hạ của Dương Ứng Long.

Bọn họ đều dang chăm chú nhìn cánh cửa lớn kia, nhìn đồng đội đang tiến lại thông báo. Chỉ thấy người đó càng bước càng chậm, mắt nhìn cũng có thể nhận ra tóc gã dài ra,

trắng dần, người đứng bên cạnh thậm chí còn có thể thấy khuôn mặt gã nhanh chóng già đi nhăn nheo.

Người kia vẫn từng bước một lại gần, hoàn toàn không biết mình đang thay đổi một cách kỳ lạ, nghe tiếng mọi người hô lên mới quay đầu nhìn lại một cách khó hiểu. Thấy gã như vậy, mọi người đều hoảng hốt, lùi lại mấy bước.

Thấy bộ dạng như quỷ của gã, Diệp Tiểu Thiên tê cả da đầu, cả người phát lạnh nổi da à. Người nọ, hốc mắt sâu lại, mặt mũi nhăn nheo, tóc trắng đang mọc nhanh lại rụng đi rảt nhanh, máu thịt toàn thân như bị thứ gì đó hút sạch rất nhanh, chỉ còn bộ da nhăn nhúm dính vào xương, như một cái xác khô còn sống sờ sờ.

Thấy sắc mặt của mọi người ai nấy đầu hoảng sợ, người nọ hơi nghi ngờ hé miệng ra, nhưng không nói được gì, vừa hé miệng, răng đã bắt đầu rụng từng cái từng cái. Lúc này gã mới nhận ra có gì đó không ổn, cả thân thể bắt đầu ngã xuống. Đại sảnh hoàn toàn lặng đi, ngay cả một cây trâm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, ánh mắt mọi người đều dồn hết vào gã. Mắt thường cũng có thể thấy cơ thể gã dần co lại, không còn da thịt, biến thành một bộ xương trắng, ngay cả xương trắng cũng biến thành tro bụi, trên mặt đất chỉ còn một bộ quần áo.

Dương Ứng Long run giọng hoảng sợ hỏi:

- Thế này là sao?

Vị thần phi vừa mới lên tiếng lạnh lùng đáp: - Thiên niên!. (ngàn năm)

Đồng tử Dương Ứng Long co rút lại: - Cổ thần trận?

Thần phi kia lạnh lùng gật đầu: - Không sai! Ngươi thọ được ngàn năm thì cứ đi vào.

Thọ ngàn năm, ai có thể sống được tới một ngàn năm?

Dương Ứng Long nhìn cánh cửa chỉ gần trong gang tấc kia, không nói được gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio