Dạ Thiên Tử

quyển 1 chương 16: tiểu thiên mượn đao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tiểu nhị, hai tô mì!

Triển Ngưng Nhi cao giọng nói, rồi kéo ghế, dùng một cái khăn tay phất nhẹ một cái, cười nói với Từ Bá Di:

- Mời công tử ngồi.

Đường đường đại tiểu thư Triển gia, từ lúc nào mà biết hầu hạ người khác thế này, sợ là cha của nàng cũng không được hưởng thụ loại đãi ngộ đó. Tuy nhiên, những võ sĩ Miêu gia thuộc hạ của nàng trên đường thường thấy tiểu thư nhà mình vui vẻ cung phụng nghênh đón vị Từ công tử này, nên cũng cảm thấy không kỳ lạ.

Về phần cơm canh của họ, tiểu thư đã không gọi phần cho họ, họ đành phải tự mình gọi, còn phải chờ tiểu thư bưng mì lên rồi mới dám nói. Đãi ngộ cách biệt một trời, họ chỉ có thể thầm than khi bé chưa từng có cơ hội đi học.

Một đám võ sĩ Miêu gia phân biệt ngồi xuống tất cả bàn lớn, tuy số người nhiều, nhưng trước mắt Thiếu chủ, thực sự không ai dám huyên náo, nơi này rất an tĩnh.

- Cảm ơn cô nương.

Từ công tử mỉm cười, đáp lễ Triển Ngưng Nhi:

- Mời cô nương ngồi.

“Đúng là người đọc sách. Đám đàn ông thô lỗ chúng ta nào có hiểu lễ nhã nhặn như vậy, chẳng những văn hay chữ tốt mà trước khi nói chuyện đều vái chào”.

Triển Ngưng Nhi vui vẻ nghĩ, nhẹ nhàng kéo làn váy, dịu dàng ngồi xuống.

Với điều kiện gia thế của Triển Ngưng Nhi, đương nhiên sẽ không thích quán nhỏ bên đường như vậy, chẳng qua nàng cũng không phải cô gái được chiều chuộng không biết nhân gian khó khăn, dù sao làm thổ ti một phương, địa bàn gia tộc quản hạt là Miêu trại, điều kiện giới hạn trong đó không quá xa hoa. Mà Triển Ngưng Nhi thuở nhỏ thường ra vào Miêu trại, có lúc dừng chân ăn uống cũng đôi khi đơn giản.

Hiện giờ nàng cùng đường với vị Từ công tử này, trên đường đi Từ công tử cũng không tiêu một đồng tiền của nàng, Triển Ngưng Nhi đương nhiên cũng không dám biểu lộ sự xa xỉ của mình khiến cho y phản cảm. Đồng thời biểu hiện lần này của Từ công tử cũng tạo thành hình tượng tự mình cố gắng trong lòng nàng.

- Hai vị khách quan, mì của hai vị.

Tiểu nhị nhìn ra vị cô nương này không phải bình thường qua sự phô trương của võ sĩ thị vệ Miêu gia, vội vàng thông báo dưới bếp làm hai chén mì ớt ngon, ân cần bưng lên cho họ.

Triển Ngưng Nhi nhã nhặn gắp mì sợi, nói với Từ Bá Di:

- Lần trước sau khi người ta nghe được tiếng đàn tuyệt diệu của công tử, thực sự có lòng học đàn, chỉ là khổ nỗi không có danh sư, không biết công tử có thể bớt thời gian chỉ điểm một chút.

Từ Bá Di cười sảng khoái nói:

- Giúp đỡ nhau có gì không ổn? Thật ra cầm kỳ thư họa nói cho cùng cũng chỉ là một trò chơi hun đúc cảm tình, tùy tâm sở dục là tốt rồi, nếu như không thích cũng đừng nên cưỡng cầu, nếu không sẽ đánh mất nghĩa gốc. Cổ nhân gõ chén cũng thành nhạc, gảy kiếm cũng thành nhạc, đều làm theo hứng, sao lại mất vẻ thanh cao? Cô nương giọng nói trong trẻo như vậy, chắc hẳn giọng hát cũng uyển chuyển như chim sơn ca, đàn có thể học được, nhưng thiên phú giọng nói của cô lại không học được, Từ mỗ cũng muốn nghe cô nương hát một khúc.

Triển Ngưng Nhi xấu hổ nói:

- Tiểu nữ tử sao dám bêu xấu trước mặt công tử.

Nàng dùng một cây đũa quấn quanh mì sợi, cũng không có ý ăn, mà xấu hổ e sợ nói với Từ công tử:

- Ngưng Nhi và công tử mới quen đã thân, trò chuyện với nhau thật vui, lần này tới Hồ huyện lại là bạn đồng hành, không biết sau khi tới Hồ huyện công tử tới nhà ai bái phỏng?

Tuy Triển Ngưng Nhi là Miêu nữ, nhưng cũng hiểu một đại cô nương chưa lấy chồng không thể tùy tiện tới nhà một nam tử, nàng nói như thế rõ ràng thổ lộ tình ý với Từ Bá Di rồi. Từ Bá Di không do dự chút nào, nói:

- À..., lần này vốn Từ mỗ du học trở về, nếu tùy tiện mang theo cô nương về nhà, sợ phụ mẫu song thân sẽ cho rằng ta ở bên ngoài luôn biếng nhác việc học, vẫn nên tìm cơ hội khác đi.

Mắt thấy Triển Ngưng Nhi lộ vẻ thất vọng, Từ Bá Di vội nói:

- Thật ra, Từ mỗ cũng rất muốn để phụ mẫu trông thấy cô nương, chỉ là vội vàng tới nhà không khỏi lễ không hợp, mong rằng cô nương thứ lỗi.

Mặt Triển Ngưng Nhi giãn ra, nói:

- Người ta nào có hẹp hòi như thế. Ừ, người ta cũng hiểu được, người Hán các ngươi rất nhiều lễ nghĩa, nhất là người đọc sách giống như ngươi, vậy được rồi, người ta nghe lời ngươi là được.

Từ Bá Di thầm thở ra nhẹ nhàng, luôn miệng nói:

- Được được, cứ quyết định như thế đi. Cô nương, mời dùng mì.

- Ôi!

Triển Ngưng Nhi vừa mới giơ đũa lên, Diệp Tiểu Thiên liền nhanh chóng chạy tới, thân thể quệt qua, đụng vào cùi chỏ Triển Ngưng Nhi, khiến tô mì văng ra.

Triển Ngưng Nhi ai nha một tiếng, chén mì nhất thời đổ ra bàn.

Triển Ngưng Nhi và Từ Bá Di vội đứng dậy tránh đi. Từ công tử nhíu mày, không vui nói:

- Tại sao ngươi lại lỗ mãng như vậy!

Đám thủ hạ của Triển Ngưng Nhi mới ổn định chỗ ngồi, cũng không để ý Diệp Tiểu Thiên tới, hiện giờ thấy hắn đụng tiểu thư, mới vội vàng đứng lên. Mày liễu Triển Ngưng Nhi nhíu lại, vốn rất tức giận, vừa thấy Từ công tử dùng từ ngữ nghiêm khắc răn dạy người lỗ mãng này, đột nhiên tỉnh ngộ mình chính là một tiểu thư khuê các tính tình ôn nhu, vội mở miệng khuyên nhủ:

- Được rồi được rồi, người này cũng không cố ý, để hắn đền ta một chén là được.

- Cái gì? Cùng ngươi một đêm?

Diệp Tiểu Thiên cố tình gây chuyện giả vờ quá sợ hãi, vội ôm ngực nhanh chóng lùi lại hai bước, sợ hãi nói:

- Ta nghe không lầm chứ, ngươi lại muốn ta cùng ngươi một đêm?

Triển Ngưng Nhi kỳ quái hỏi:

- Điều này có gì không đúng sao?

Diệp Tiểu Thiên nghiêm mặt nói:

- Đương nhiên không đúng! Ta chỉ đụng đổ chén mì của ngươi mà thôi, sao ngươi có thể để ta cùng ngươi một đêm chứ? Cô nương, gần đây tại hạ luôn giữ mình trong sạch, tuyệt đối sẽ không bán đứng thân thể mình, đáp ứng yêu cầu xấu xa như vậy.

Triển Ngưng Nhi nghe lời hắn nói, tức giận muốn ngất đi, nàng đỏ mặt nói:

- Ta là nói ngươi đền ta một chén...

Diệp Tiểu Thiên lập tức ngắt lời:

- Ta không làm được! Mặc dù chúng ta nghèo, chí lại không nghèo, ta tuyệt đối không bán thân thể và sự tôn nghiêm của mình!

Triển Ngưng Nhi dần dần nổi cáu, cắn chặt răng quát:

- Ta là nói ngươi đền ta một tô mì!

Từ Bá Di giận không kềm được nói:

- Triển cô nương, cô không cần để ý tới hắn, tên vô lại này cố tình đùa nghịch, chiếm tiện nghi của cô.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- À..., hóa ra là muốn ta đền ngươi một tô mì, ta nói rồi, cô nương xinh đẹp người bấm ra nước như cô nương, muốn nam nhân ngoắc ngón út là được, sao lại đưa ra yêu cầu vô sỉ như vậy, hóa ra là đền cô một chén, mà không phải cùng cô một đêm...

Triển Ngưng Nhi có khi nào bị người khác trêu đùa như thế, trong lòng phẫn nộ, rốt cuộc quên sắm vai thục nữ dịu dàng trước mặt Từ công tử. Cổ tay nàng khẽ đảo, một thanh đoản đao sắc bén liền xuất hiện trước ngực Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên lập tức ngậm chặt miệng.

Triển Ngưng Nhi mắt muốn phát hỏa, đao trong tay vững vàng di chuyển từng tấc trên ngực Diệp Tiểu Thiên, chậm rãi chuyển tới cổ họng Diệp Tiểu Thiên. Cổ họng Diệp Tiểu Thiên lập tức bị kích thích nổi da gà.

Mũi đao trong tay Triển Ngưng Nhi tiếp tục chuyển lên trên, Diệp Tiểu Thiên không thể không giống như một tiểu cô nương bị công tử hoàn khố đùa giỡn, rất kiêu ngạo nâng cằm lên, hơi ngẩng đầu nhìn 'Triển đại gia' cũng không thấp hơn hắn mấy phân.

Triển Ngưng Nhi nâng một chân lên, hung hăng giẫm mạnh lên ghế, nghiêng bả vai, như cười như không trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên, chế nhạo:

- Nói đi! Ngươi nói tiếp đi, không phải ngươi rất biết nói sao?

Diệp Tiểu Thiên đáng thương nói:

- Tráng sĩ tha mạng!

Triển Ngưng Nhi phì một cái, vỗ vỗ đao nhỏ hai cái lên mặt Diệp Tiểu Thiên, giễu cợt nói:

- Tiếp tục miệng lưỡi trơn tru đi, bổn cô nương dễ chiếm tiện nghi như vậy, bây giờ ngươi không chiếm, qua cái thôn này rồi, tiệm này cũng không còn!

Diệp Tiểu Thiên yếu ớt nói:

- Cô nương nói đùa, đao của ngươi sáng loáng, ta lại không phải là sống đủ rồi, dại gì ăn nói năng lung tung.

Triển Ngưng Nhi cười lạnh nói:

- Không phải ngươi nói bổn cô nương non bấm ra nước sao? Sao bây giờ ngươi kinh sợ tới nỗi vừa bấm đã ra bong bóng nước mũi hả?

Diệp Tiểu Thiên cười khan nói:

- Ông nội đều là từ đời cháu mà tới, nên ra vẻ đáng thương thì phải ra vẻ đáng thương, đại trượng phu co được dãn được.

Triển Ngưng Nhi bĩu môi:

- Bây giờ ngươi còn muốn giả trang trước mặt bổn cô nương? Nếu như ta muốn giết ngươi, hiện giờ ngươi chết ba lượt còn chưa xong đâu.

Diệp Tiểu Thiên vội nói:

- Thật ra với vẻ đẹp của cô nương, ta vừa thấy đã bị ngươi mê chết rồi, căn bản không cần cô nương ngươi ra tay.

Triển Ngưng Nhi mở to mắt, quát một tiếng:

- Ngươi còn dám miệng lưỡi trơn tru, có tin hiện giờ ta giết ngươi hay không!

Diệp Tiểu Thiên ủy khuất nói:

- Ta đã nịnh nọt ngươi rồi, sao ngươi còn có thể giết ta?

Đôi mắt vừa sáng vừa đen vừa tròn vừa lớn của Triển Ngưng Nhi hung hăng nhìn chằm chắm hắn, dằn từng chữ:

- Tại sao trước đây ta chưa từng gặp nam nhân không biết xấu hổ như ngươi.

Diệp Tiểu Thiên vội nói:

- Vậy ngươi càng không thể giết ta, giết ta rồi ngươi đi chỗ nào tìm nam nhân không biết xấu hổ như vậy?

Gò má Triển Ngưng Nhi co quắp kịch liệt vài cái, dưới thần công mặt dầy của Diệp Tiểu Thiên, nàng cũng không biết mình nên nói gì cho phải.

Một hán tử Miêu gia hông cắm đoản đao tiến lên hai bước, điềm nhiên nói:

- Đại tiểu thư, giao hắn cho tiểu nhân xử trí đi.

Diệp Tiểu Thiên lập tức nói:

- Này này này, các ngươi không thể ỷ nhiều người khi dễ ít người! Cô nương, nếu ngươi có can đảm ngươi cứ thả ta, ta cũng có huynh đệ đấy, chỉ cần đám huynh đệ kết nghĩa của ta tìm tới, chúng ta xử trí ai còn chưa biết được!

Lông mày Triển Ngưng Nhi nhảy lên, nói:

- Thật sự là chủ ý hay, ta thả ngươi để ngươi tìm huynh đệ, ngươi thừa cơ chuồn mất đúng hay không?

Diệp Tiểu Thiên lớn tiếng nói:

- Nếu ngươi không tin vậy hãy đi cùng ta, các huynh đệ của ta rất giỏi đánh nhau, nếu như đám người Miêu các ngươi sợ, ta đây không có gì để nói, muốn chém muốn giết, các ngươi cứ ra tay đi!

Triển Ngưng Nhi co tay một cái, đao nhọn quay tít một vòng trong lòng bàn tay, lập tức biến mất không thấy gì nữa. Nàng dùng một cước đá bay băng ghế, dũng mãnh quát:

- Dẫn đường phía trước!

Chờ Triển Ngưng Nhi mang theo mười tay chân dũng mãnh lao ra khỏi tiệm mì như ong vỡ tổ, Triển Ngưng Nhi mới đột nhiêm cảm giác tất cả hình tượng của mình vừa rồi đều rơi vào mắt Từ công tử.

- Xong rồi, hình tượng khuê tú đại gia cố gắng xây dựng trên đường, lần này hủy sạch.

Triển Ngưng Nhi vừa thẹn vừa sợ vụng trộm liếc Từ công tử cùng đi ra ngoài, thấy y không lộ vẻ xem thường hay không vui, lúc này trong lòng mới an tâm một chút, vội đi tới gần ngượng ngùng nói:

- Đã khiến công tử chê cười, người ta... người ta thực sự bị tên vô lại này chọc tức, thật ra gần đây tính tình người ta rất tốt, đúng không?

Từ công tử gật nhẹ đầu, lòng đầy căm phẫn nói:

- Cô nương làm rất đúng, đối với loại lưu manh vô lại như vậy, phải trừng trị nghiêm khắc, nếu không không biết còn có bao nhiêu nữ tử đàng hoàng bị hắn chơi đùa.

Triển Ngưng Nhi như trút được gánh nặng, nhỏ giọng nói:

- Công tử nói đúng lắm.

Nàng hơi cúi đầu, thẹn thùng giống như hoa sen không thắng gió mát, nhưng trong lòng thầm hạ quyết tâm, lát nữa chỉ để thủ hạ ra tay, mình tuyệt đối không thể lộ ra bản tính hung thần ác sát, người đọc sách nhát gan, nếu hù chạy làm sao bây giờ?

Dương Tam Sấu mang theo mấy người đang nhìn đông ngó tây ở cửa thành, Diệp Tiểu Thiên dẫn một đám người Miêu đi tới, từ xa Diệp Tiểu Thiên chỉ phía trước nói:

- Xem kìa, đó chính là huynh đệ của ta!

Diệp Tiểu Thiên bước nhanh chân, vượt qua đám người, đi gấp về phía tước. Dương Tam Sấu vứt bỏ dưa hấu, vừa quay đầu lại, hai mắt đột nhiên sáng ngời, chỉ phía trước hô to:

- Hắn ở kia, nhanh bắt hắn lại!

Diệp Tiểu Thiên chạy về phía trước vài bước, đột nhiên quay đầu chạy về. Dương Tam Sấu dẫn năm sáu đại hán nhanh chân đuổi tới. Diệp Tiểu Thiên vừa chạy vừa quát Triển Ngưng Nhi:

- Huynh đệ của ta tới rồi, đám man tử người Miêu các ngươi, chịu chết đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio