“Cô thấy sao?” Đi trên đường, Lương Dã hỏi vị trợ lý Kỷ Lâm ở bên cạnh, vì để sắp xếp lại mạch suy nghĩ cho nên bọn họ chọn đi bộ.
“Ý anh là gì?”
“Nhiếp Minh. Cô thấy cậu ta có thể là hung thủ hay không.”
“Tôi không chắc lắm.”
“Cô có thể nói cảm xúc của mình sau khi gặp gỡ cậu ta.”
“Tôi nhớ anh đã nói với tôi rằng chỉ cần dùng sự thật và bằng chứng để nói chuyện mà không nên quá tin tưởng vào cảm giác của bản thân cơ mà.” Kỷ Lâm cười nói.
“Đó là nếu cô đã xác định là người đó có tội - nhưng trước đó, cô vẫn có thể dùng trực giác để phán đoán.”
“Lương Dã, bây giờ anh hỏi tôi như vậy, có phải là bởi vì anh cũng đoán không ra, cho nên mới muốn xem tôi nghĩ như thế nào?”
Lương Dã dừng bước, châm một điếu thuốc: “Tôi đã xử lý rất nhiều vụ án nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một vụ kì bí như thế này, một vụ án hóc búa - tất cả đều rất mơ hồ, dường như còn rất nhiều khả năng mà chúng ta chưa tính đến. Đến nỗi mà Nhiếp Minh - cô có để ý hay không, dường như toàn bộ lời nói của cậu ta đều rất có lý; nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì lại phát hiện chúng ta hoàn toàn không có bằng chứng để chứng minh những lời của cậu ta rốt cuộc là thật hay giả... Nói thực, nếu cậu ấy thực sự là hung thủ mà chúng ta đang tìm thì có thể tưởng tượng độ khó của vụ này như thế nào rồi đấy.”
“Quả thật suốt từ đầu đến cuối cậu ta đều giữ được thái độ bình tĩnh cùng với lối suy nghĩ sáng suốt. Tôi không có cách nào có thể đoán được những lời phân tích của cậu ta là đã được chuẩn bị trước để ứng phó với chúng ta hay cậu ta đã thực sự đến hiện trường vụ án.”
“Tôi cố ý biến cậu ta thành kẻ tình nghi, mang những manh mối và những điểm đáng ngờ của vụ án thẳng thắn nói cho cậu ta biết, mục đích là dụ cho cậu ta nói nhiều hơn, xem xem có thể phát hiện ra sơ hở của cậu ta hay không, nhưng lại không nghĩ rằng câu trả lời của cậu ta lại cẩn thận như vậy! Tôi còn sắp đặt một vài bẫy tâm lí - ví dụ như tôi cố ý không nói cho cậu ta luật sư Tống tự sát hay là bị giết - nhưng cậu ta cũng không hề lơ là - như vậy xem ra...”
“Nếu Nhiếp Minh không phải một người vô tội trong sạch thì chắc chắn phải là một tội phạm có IQ cao cực kỳ nguy hiểm.” Kỷ Lâm tiếp lời.
“Đúng là như vậy.”
“Vậy thì, bước tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ? Vẫn coi cậu ta là kẻ tình nghi số một?”
Lương Dã hung hăng hít một hơi rồi dụi điếu thuốc lên thân cây nhãn, nói: “Tôi đã nghĩ xong, tôi biết phải làm gì rồi.”
Sau khi cảnh sát rời đi, cha mẹ Nhiếp Minh lập tức chạy tới phòng con trai hỏi han.
Nhiếp Minh không biết nên giải thích câu chuyện phức tạp rắc rối này với cha mẹ như thế nào, anh cũng không dám nói - sợ khiến cho cha mẹ lo lắng.
“Dù có chuyện gì cũng xin ba mẹ hãy tin con. Con tuyệt đối không làm chuyện gì trái pháp luật cả.” Nhiếp Minh nhìn cha mẹ nói.
“Vậy tại sao con không thể nói đã có chuyện gì xảy ra?” Người ba hỏi.
“Bởi vì thật sự con cũng chưa hiểu rõ lắm, chuyện này quá phức tạp - nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không liên quan tới con, con chỉ đơn giản là vì hiểu lầm nên mới bị liên lụy.”
“Con nói ra, có lẽ ba mẹ sẽ có thể giúp con.” Người mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định nói.
“Được rồi, mẹ à. Hai tháng này con thật sự rất xui xẻo, chuyện khiến con phiền lòng còn chưa đủ nhiều hay sao? Bây giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi, có được không?”
Mẹ của Nhiếp Minh vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị chồng ngăn lại. Ba của Nhiếp Minh vỗ vỗ vai con trai: “Được rồi, ba mẹ cũng không cưỡng ép con nữa. Nếu có một ngày con muốn nói cho ba mẹ biết thì con tự khắc sẽ nói thôi, đúng chứ?”
Nhiếp Minh gật đầu quả quyết.
Sau khi ba mẹ rời khỏi, Nhiếp Minh đóng cửa phòng. Anh nằm ở trên giường mình, thở ra một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.
Thực ra, kỳ nghỉ hè này đâu chỉ dùng hai chữ “xui xẻo” là có thể diễn tả được, quả thực là cực kỳ đáng sợ - hơn một tháng ngắn ngủi, hai người bên cạnh anh cũng đã chết. Mà anh lại trở thành kẻ tình nghi số một của cảnh sát.
Nhiếp Minh mở mắt, bắt đầu dọn dẹp mớ suy nghĩ hỗn loạn của chính mình - anh mang tất cả mọi chuyện xảy ra từ đầu đến giờ hồi tưởng lại một lần.
Đầu tiên là vụ tai nạn ô tô ngoài ý muốn kia. Vu Thành đã chết trong vụ tai nạn đó, trước khi chết còn để lại một di ngôn kỳ lạ; sau đó, ở trang viên của Vu gia, bọn anh cùng tìm được một “cuốn sổ”, sau khi luật sư xem xong thì nói những lời rất quái lạ; tiếp đó nữa, không rõ tại sao luật sư Tống lại bị rơi từ trên lầu xuống chết, để lại một bản ghi chép thần bí khó hiểu, mà cuốn sổ kia cũng đã biến mất...
Bây giờ xem ra, “cuốn sổ” kia chắc chắn chính là manh mối mấu chốt nhất - tất cả mọi chuyện đều là nguyên nhân của nó, hơn nữa nó cũng là trung tâm của mọi chuyện.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Nhiếp Minh nảy ra một suy nghĩ kì quái: Nếu ngày đó người đọc được cuốn sổ kia không phải là luật sư Tống - nếu mình nghiêm khắc làm theo di ngôn của Vu Thành, tự mình xem cuốn sổ kia - vậy thì người chết vào buổi tối hôm đó có thể là mình hay không?
Nhiếp Minh cảm thấy lạnh run cả người.
Bây giờ chẳng biết cuốn sổ kia đang ở đâu. Trực giác của Nhiếp Minh nói với anh rằng, cuốn sổ kia nhất định đã rơi vào tay người nào đó, mà người đó đương nhiên chính là hung thủ sát hại luật sư!
Đột nhiên Nhiếp Minh bật dậy từ trên giường, anh nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
Cuốn sổ kia đã có sắp đặt từ trước! Sau khi luật sư Tống xem xong toàn bộ cuốn sổ thì liền nói bí mật của nó cho anh - cuốn sổ này chỉ có trang giấy ở giữa mới chứa nội dung quan trọng nhất, còn tất cả những trang khác đều là để ngụy trang!
Lương Dã đã nói, người mà luật sư gặp cuối cùng chính là anh, điều này chẳng phải đã nói lên rằng - hiện giờ người biết bí mật của cuốn sổ này cũng chỉ có một mình anh hay sao?
Đúng rồi, câu cuối cùng mà luật sư viết trong bản ghi chép chính là “Nếu tôi chết thì hãy để bí mật này mãi mãi chôn vùi dưới đất.” Có thể thấy được ông ấy đã chuẩn bị sẵn sàng - dù cho hung thủ có giết chết ông ấy thì cũng không thể lấy được bí mật nằm ở giữa cuốn sổ!
Tim Nhiếp Minh bắt đầu đập thình thịch, anh đã bắt đầu hiểu ra - cuốn sổ kia nếu chưa bị luật sư tiêu hủy thì chắc chắn đã bị ông ấy giấu ở nơi nào đó, cuốn sổ đó hoàn toàn chưa bị hung thủ lấy mất!
Nói cách khác, chỉ cần tìm được cuốn sổ đó thì chân tướng mọi việc sẽ sáng tỏ.
Thế nhưng, luật sư Tống sẽ giấu nó ở đâu?