Hai người nhìn nhau vài giây, Lăng Thịnh Duệ cúi đầu.
Ánh mắt thuần khiết như thế, thật sự không giống một sát thủ tay dính đầy máu tanh, rất sáng, nhìn không ra một chút gì dơ bẩn hay đen tối nào cả.
“Cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi như thế.” Lăng Thịnh Duệ nói.
Đức Duy Hoàn cười khẽ, lập tức nói: “Vậy anh có tin tôi không?”
Hắn nói rất tùy hứng, nhưng trong mắt hoàn toàn không có chút đùa giỡn nào, rất nghiêm túc.
Lăng Thịnh Duệ nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
Lúc mà hai người du lịch toàn thế giới, Lăng Thịnh Duệ đã có hảo cảm rất nhiều với hắn, người này nhìn sơ hơi bất cần đời, nhưng cá tính thật rất tốt, xem ra, cậu ta thật sự rất tốt bụng. Mặc dù dùng từ tốt bụng với một tên sát thủ thì thấy hơi buồn cười, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại thấy rất hợp lý, ít nhất là ở trên người người này.
Nụ cười trên mặt Đức Duy Hoàn càng sâu sắc hơn: “ Nếu là vậy, chúng ta sống cùng với nhau cũng tốt lắm đấy.”
Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc nhìn về phía hắn, nửa ngày cũng chưa nói được một câu nào.
Đây là… tỏ tình sao?
“Anh tin tưởng tôi, tôi cũng tin tưởng anh, tin tưởng là nền tảng cơ sở của….. một đôi tình nhân, nếu chúng ta đã có rồi, tại sao lại không phát triển mối quan hệ càng sâu hơn?” Đức Duy Hoàn cười nói.
Lăng Thịnh Duệ trầm mặc.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng đối phương lại trực tiếp thổ lộ thế này, khiến anh có chút ngượng ngùng.
Anh nhớ tới Chu Dực……
“Xin lỗi…..” Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng nói: “ Tôi không thể đồng ý được.”
Nụ cười của Đức Duy Hoàn chợt ảm đạm một ít: “ Vì sao?”
Lăng Thịnh Duệ không trả lời, vô thức đưa tay sờ chiếc nhẫn ở ngón áp út của mình.
Không chớp mắt nhìn động tác của anh, Đức Duy Hoàn thấy rõ một một.
“Là vì Chu Dực sao?”
Lăng Thịnh Duệ gật đầu.
“Chúng tôi đã.. xác định quan hệ.” Dừng một chút, anh dùng phương thức nhẹ nhàng nhất trả lời.
Đức Duy Hoàn nhìn sâu vào anh, cũng không nói gì.
Căn phòng lại yên tĩnh trở lại.
Đồng hồ báo thức vang lên, chỉ đúng hai giờ sáng, Đức Duy Hoàn đứng dậy: “ Đã khuya rồi, đi ngủ thôi, sáng sớm ngày mai tôi dẫn anh đi tham quan chỗ này.”
“Ừm.” Lăng Thịnh Duệ cũng cảm thấy mệt mỏi.
Khóe mắt bất giác liếc nhìn thanh niên, trên mặt đối phương vẫn mang ý cười, cũng không thấy tức giận vì bị anh cự tuyệt.
May quá…..
Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm, người này rất biết phân biệt trắng đen, sẽ không trách móc.
Trong nhà chỉ có một chiếc giường, Đức Duy Hoàn rất có ý là hai người cùng ngủ, Lăng Thịnh Duệ lại nói: “ Tối nay tôi ngủ ngoài sô pha.”
Đức Duy Hoàn cười như không cười nhìn anh.
Lăng Thịnh Duệ hơi xấu hổ, vừa nghĩ đã biết anh lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, chỉ là cái ký ức anh và Đức Duy Hoàn phát sinh quan hệ vẫn còn như mới ấy.
Không ngờ tới mình lại nghĩ về chuyện này, Lăng Thịnh Duệ xua xua tay, dời lực chú ý đi.
Đức Duy Hoàn ôm cánh tay, nhướng mi nói: “ Có cần thiết không?”
Anh cúi đầu, hắn không buông tha đứng trước mặt anh, Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành trả lời: “ Được rồi, tôi ngủ trong phòng.”
Đức Duy Hoàn thỏa mãn nở nụ cười.
Giường rất lớn, Lăng Thịnh Duệ vừa leo lên giường đã bò ngay vào mép giường, đưa lưng về phía Đức Duy Hoàn.
Đức Duy Hoàn cũng thuận thế leo lên theo.
Theo động tác của hắn, nệm giường bị lún xuống một chút, phát ra âm thanh kẽo kẹt nho nhỏ, mà theo âm thanh đó truyền vào khiến tâm của anh cũng nhảy lên khẩn trương theo, vô thức nhích từng chút một ra ngoài mép giường.
Sau đó……..
Rầm!
Một tiếng vang lên nặng nề, anh hoa lệ đáp… xuống dưới sàn.
“Ưm….” Che cái mũi bị đụng đau, Lăng Thịnh Duệ chống đất đứng lên, may mà dưới sàn có lót thảm lông, mới không khiến đầu gối anh bị trật.
Anh vùng vẫy bò lên giường lần nữa, vừa lúc đối mặt với biểu cảm kỳ quái trên mặt Đức Duy Hoàn, trán nổi gân xanh, hai má phồng lên trông thấy, nơi bả vai còn run run bất định.
Rất rõ ràng, hắn đang cố nhịn cười.
Lăng Thịnh Duệ cảm thấy vô cùng mất mặt, ũ rũ nằm xuống giường, đưa lưng về phía hắn.
Cuối cùng Đức Duy Hoàn cũng cười ra tiếng: “ Hahahaha, anh thú vị thật.”
“………..”
Lăng Thịnh Duệ nghĩ tìm một cái lỗ để chui vào.
Cười cho đã xong, hắn cũng nằm xuống phía sau, dựa sát lại kéo anh vào lòng mình.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ trở nên cứng ngắt.
“Rõ ràng là ăn anh rồi, có cần phải lo lắng vậy không?” Cằm Đức Duy Hoàn để tựa lên vai anh,cười cười nói: “Chỉ đơn giản ngủ một giấc thôi, năng lực kiểm soát hành động của tôi không có kém tới vậy đâu.”
Hắn nói rất rõ ràng, Lăng Thịnh Duệ rầu rĩ, cũng không muốn nói nữa, cơ thể cũng không căng cứng như lúc mới nãy.
“Cứ vậy đi, tôi tắt đèn đây.”
“Ừ.” Lăng Thịnh Duệ đáp lại.
“Dù thế nào tôi cũng không tỉnh lại đâu đó, nếu muốn đi vệ sinh, vậy thì anh nên đi đi, lỡ tối bị nghẹn tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Đức Duy Hoàn nửa đùa nửa thật nói.
Lăng Thịnh Duệ: “ …….”
Không phản ứng lại cái con người nhàm chán này, Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ, chỉ là, anh cảm giác hình như có gì đó…..
Trước khi Đức Duy Hoàn tắt đèn, hai má Lăng Thịnh Duệ hồng lên, không cách nào khác đành lên tiếng: “ Thật ra, cậu chờ tôi một chút đã, tôi muốn đi vệ sinh…”
Tay Đức Duy Hoàn khựng một chút trên nút đèn bàn, sau đó cười nói: “ Anh… anh đáng yêu quá đi, ha ha ha!”
Lăng Thịnh Duệ xấu hổ tới không còn mặt mũi.
Cười chết cậu luôn đi! Lăng Thịnh Duệ cắn răng.
Đi vệ sinh xong, Lăng Thịnh Duệ trở lại phòng, Đức Duy Hoàn hiện đang nửa nằm trên giường, cười tủm tỉm nhìn anh, cơ thể vốn được quần áo ngủ bao bọc ban đầu, lúc này lại trần truồng nửa người trên, còn nửa dưới lại bị chăn che đi, nhưng mà anh cũng đoán được bên trong chăn tuyệt đối cũng không có mảnh vải nào.
Khóe mắt co rút, Lăng Thịnh Duệ thấy mình ngủ một mình trên sô pha có vẻ an toàn hơn, nhưng còn chưa cử động, Đức Duy Hoàn đã cười mở miệng nói: “ Xong rồi? ngủ thôi.”
Câu hỏi vô cùng xấu hổ.
Lăng Thịnh Duệ phồng má, bò lại giường.
Vừa mới nằm xuống, Đức Duy Hoàn lại lần nữa kéo anh ấp vào lòng mình.
Lăng Thịnh Duệ bất đắc dĩ nói: “ Cậu không thể buông tôi ra à? Như vầy, tôi không ngủ được.”
“Tôi sợ anh lăn xuống sàn.”
Sáu chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến Lăng Thịnh Duệ nói không ra lời, thậm chí xém chút nữa bị chính mình làm cho nghẹn luôn.
Còn chuyện nào mất mặt hơn thế nữa không?
Hai người không nói nữa, Đức Duy Hoàn tắt đèn bàn, toàn bộ không gian trong phòng phút chốc tối đen như mực.
Lăng Thịnh Duệ một chút buồn ngủ cũng không có, tuy rằng Đức Duy Hoàn nói chỉ đơn giản ngủ một giấc thôi, nhưng chỉ cần nghĩ tới thanh niên phía sau trên người không một mảnh vải, hơn nữa còn dính sát vào nhau thế này, anh liền cảm thấy cả người khó chịu.
Rất ái muội……
Lăng Thịnh Duệ thử thăm dò dịch thân người ra một chút, nhưng lại phát hiện lực đạo ôm ấp của Đức Duy Hoàn mạnh mẽ hơn tưởng tượng của mình nhiều lắm, căn bản anh không có chút khe hở nào để giãy dụa.
Thử vài lần, cũng không có kết quả, Lăng Thịnh Duệ thở dài, thôi quên đi, như vậy cũng không sao, quan trọng là Đức Duy Hoàn cũng đã hứa sẽ không làm gì rồi mà.
Chỉ là không buồn ngủ, cũng không ngủ được, Lăng Thịnh Duệ cứ thế tròn mắt, nhìn ra phía cửa sổ tối đen ngoài kia.
Người phía sau tay vòng qua ngực, cằm đặt trên vai anh, lưng Lăng Thịnh Duệ dính sát vào bờ ngực hắn, tư thế giống nhau thế này, làm anh nhớ tới Phương Nhược Thần.
Người thanh niên kia, lúc ngủ cũng ôm chặt lấy anh thế này……
Không biết cậu ta thế nào rồi? Mình tự dưng biến mất, nhất định cậu sẽ rất lo lắng, anh nghĩ mình có nên gọi cho cậu một cú điện thoại không, nghĩ nghĩ một chút, đành bỏ qua ý nghĩ đó trong đầu. Ni Kỳ không có chuyện gì, chắc hẳn cũng sẽ nói cho cậu anh bị “bắt cóc” nhỉ, nếu vẫn không tìm được, có lẽ sẽ nghĩ rằng anh bị diệt khẩu rồi, như vậy, qua một đoạn thời gian nữa hẳn là sẽ quên anh thôi.
Tính cách của thanh niên này cố chấp vô cùng, Lăng Thịnh Duệ nghĩ, chỉ có lấy vợ, sinh một đứa con, mới là tốt nhất với cậu.
(Kaze: thúc là vợ nè, Ni Kỳ là con nè:… nhà người quá ư hạnh phúc:)
Chỉ có thể đứng ở vị trí người cha, biết được trách nhiệm làm cha, mới có thể khiến cậu trưởng thành hơn…..
Chỉ là, cậu ta sẽ thật sự quên đi sao?
Ký ức trở về với cái đêm mưa, lúc đó anh vừa mới từ nước ngoài về, ra khỏi sân bay không bao lâu, thì lại đụng phải Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ vốn tưởng rằng cậu đã quên hết rồi, nhưng hoàn toàn ngược lại, cậu vẫn dây dưa không dứt ra được.
Lúc sau hai người làm tình trong xe, Phương Nhược Thần để lộ ra ánh mắt mất mát và tuyệt vọng, khiến bây giờ anh nhớ mãi không thôi.
Nếu chuyện lại diễn ra như vậy thì sao bây giờ…….?
Đầu tiên không đề cập tới Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật đã từng đánh đập và làm nhục anh, nhưng anh đã sớm chấp nhận Chu Dực rồi, tuyệt đối không cho phép bản thân mình bên ngoài……
Đầu óc rối loạn, Lăng Thịnh Duệ lắc đầu, không suy nghĩ nữa.
Thôi ngủ đi….
Nhưng mà anh nhắm mắt không được bao lâu,thì thanh niên phía sau, ở chỗ nào đó trên cơ thể đã bắt đầu có phản ứng….
Lòng Lăng Thịnh Duệ nhảy lên, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh hơn, Đức Duy Hoàn vẫn không làm động tác gì, hô hấp vững vàng, đại khái vẫn còn đang ngủ, phản ứng thế này, chắc hẳn là phản ứng sinh lỹ cơ thể bình thường mà thôi.
Lăng Thịnh Duệ dơ dự, có nên đánh thức hắn ta không?
Không gọi, sẽ cứ như thế bị “chọc” một đêm, ngẫm mà da đầu tê dại, nhưng nếu gọi dây, lỡ như đối phương thú tính nổi lên thì phải làm sao?
Cảm giác càng ngày càng rõ ràng, vật thể cực nóng chọc vào giữa mông Lăng Thịnh Duệ, khiến anh không thể nào gạt bỏ đi được.
Thật là khó chịu……..
Thân thể Lăng Thịnh Duệ dịch về phía trước một chút, dự định tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Cái ôm của Đức Duy Hoàn cũng lỏng lẻo ra một ít.
Nội tâm Lăng Thịnh Duệ vui lên, thật cẩn thận nắm lấy cánh tay quàng trước người mình của hắn, nhẹ nhàng lấy ra.
Thanh niên không phản ứng, xem ra đang ngủ rất say.
Ngay khi chuẩn bị thành công thoát được rồi, Đức Duy Hoàn đột nhiên kêu lên một tiếng “Lăng thúc!” Sau đó vươn tay ra, mạnh mẽ áp anh sát ngực mình!
Lăng Thịnh Duệ xém nữa bị dọa ra bệnh tim mất.
“Đức Duy Hoàn?” Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng hỏi: “Cậu tỉnh rồi?”
Người phía sau không hề phản ứng……
Anh đợi một chút, lại gọi một tiếng, vẫn như trước không hề có câu trả lời nào.
Chắc không phải là nói mớ chứ? Khóe mắt Lăng Thịnh Duệ co rút.
Vừa mới yên lòng, người phía sau lại bắt đầu không an phận, cười nhẹ một chút, thân thể lại cọ cọ, cái thứ chết tiệt nào đó tại giữa mông Lăng Thịnh Duệ hung hăng ma sát mấy cái.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ chấn động, chút nữa là trực tiếp bị dọa nhảy dựng lên.
Hóa ra cái tên này giả bộ ngủ hả?
Nhưng rất nhanh, anh phát hiện ra cái gì đó không đúng, trừ việc hắn không ngừng “Ủi” bên ngoài, thì cũng không làm hạnh động quá đáng nào khác.
Đột nhiên anh có một dự cảm không tốt cho lắm……
Vươn tay ra, sờ soạng mặt Đức Duy Hoàn một chút, đôi mắt thanh niên, thế mà vẫn còn nhắm chặt lại!
Một bụng máu xém nữa bị anh phun ra.
Tên này, lại dám nằm mộng xuân……
Động tác bên dưới lại càng dùng sức nhiều hơn, cách một tấm vải quần mỏng, không ngừng cọ cái đó vào chỗ khiến anh khó mở miệng, rất có khí thế “Phá cửa mà vào”.
Đại não Lăng Thịnh Duệ trống rỗng, thân thể cứng đơ, một chút cũng không dám động đậy, anh rất rõ ràng, hậu quả đánh thức cậu thanh niên này, chính là đi đào đường chết cho mình, anh không có ngốc tới nỗi không nghĩ tới hậu quả như thế.
Rơi vào đường cùng, anh không làm gì khác được ngoại trừ cắn răng, đợi Đức Duy Hoàn thỏa mãn no nê đã.
Chỉ là, tuy anh là người bảo thủ, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường, không hề có bất cứ bệnh hiếm muộn khó nói nào, cũng là đàn ông, bị một thanh niên anh tuấn trẻ tuổi đối xử như vậy, không có khả năng sẽ không phản ứng. rất nhanh sau đó, anh kinh hoàng phát hiện ra, bản thân mình cũng đã bắt đầu phản ứng lại rồi.
Thân thể hai người tiếp túc trực tiếp dán dính vào nhau, hô hấp của Đức Duy Hoàn càng lúc càng gấp, hơi thở từng đợt phả vào mặt và cổ anh.
Chiếc giường vì động tác mà hơi lung lay, phát ra âm thanh kẽo kẹt nhỏ.
Bầu không khí ám muội vô cùng…..
Vượt qua trong đau khổ, người phía sau hoàn toàn không có ý thỏa mãn nào, Lăng Thịnh Duệ sắp ngất luôn, định lực của anh từng chút một sắp bị phá vỡ rồi, Đức Duy Hoàn mà còn như thế, anh sẽ không khống chế được chính mình nữa mất.
Không được, không thể lại buông thả nữa……