“Chân anh bị thương rất nghiêm trọng, trước tiên về nhà xử lý vết thương đã, con chó lúc nãy không biết có mắc bệnh dại hay không nữa, để tôi gọi bác sĩ tới khám rồi tiêm cho anh vac-xin phòng ngừa.” Phương Nhược Thần lạnh lùng nói, cậu không có ý định để anh phản kháng, cúi xuống mạnh mẽ bế anh lên ôm vào lòng.
Biết cầu xin cũng vô dụng, Lăng Thịnh Duệ không giãy dụa, anh chỉ tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Phương Nhược Thần không nói nữa, ôm anh đi về nhà.
Về đến Phương gia, Phương Nhược Thần lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân của mình, không quá mười phút bác sĩ đã mang dụng cụ y tế của mình đến nơi.
Quá trình xử lý vết thương vô cùng rắc rối và hành hạ người ta, chỉ là khử độc miệng vết thương thôi mà đã khiến người Lăng Thịnh Duệ đổ đầy mồ hôi lạnh. Một bên Phương Nhược Thần chăm chú nhìn anh, một bên nắm chặt tay anh, sắc mặt tái nhợt.
Sau khi cẩn thận chữa vết thương trên đùi cho anh xong, bác sĩ liền nhanh chóng tiêm cho anh vác xin phòng ngừa chó dại.
Sau khi tất cả đã xong xuôi, Lăng Thịnh Duệ gần như là sức cùng lực kiệt, toàn thân không còn chút sức nào dựa vào sô pha cả mắt anh cũng lười mở ra.
Phương Nhược Thần tiễn bác sĩ xong, mới quay lại bế anh lên, trở vào phòng ngủ.
Đến khi thân thể cảm nhận được độ mềm mại của nệm giường thì Lăng Thịnh Duệ đột nhiên mở mắt ra, cảnh giác nhìn cậu.
Mới đầu Phương Nhược Thần còn cảm thấy ngỡ ngàng, sau thì lập tức phản ứng được, cậu cười khổ: “ Đừng lo, anh ngủ trước đi, tôi sẽ không làm gì anh đâu.”
Bộ dáng anh, dường như đang thở phào nhẹ nhõm.
Nội tâm Phương Nhược Thần đau khổ không thôi.
Người đàn ông này đến giờ, vẫn không hề tin tưởng cậu……
Thật sự đã quá mệt mỏi rồi, Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp. Phương Nhược Thần nhẹ nhàng bước xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt một cái, rồi lập tức quay về giường.
Thật cẩn thận kéo Lăng Thịnh Duệ vào lòng mình, đầu Phương Nhược Thần chôn sâu vào cổ anh, an tâm nhắm mắt lại.
“Ưm……”
Dường như có chút khó chịu, Lăng Thịnh Duệ nhẹ giọng kháng nghị.
Sợ làm anh thức giấc, Phương Nhược Thần đành thả lỏng cái ôm ra.
Kim đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng, thế nhưng Phương Nhược Thần vẫn tỉnh táo, không hề buồn ngủ chút nào.
Hình như đã vài ngày không tắm, mùi vị trên người anh có hơi khó ngửi, hơn nữa còn thêm cả thuốc sát trùng y tế hòa trộn lại, có chút… gay mũi. Nhưng Phương Nhược Thần lại chôn chặt ở cổ anh, tham lam hít lấy mùi hương trên người anh, cậu nhắm mắt lại, ý cười trên mặt không thể nào giấu nổi.
Mãi cho đến rạng sáng, Phương Nhược Thần mới đi vào giấc ngủ.
Mấy ngày này, hầu như ngày nào cậu cũng thấp thỏm không ngủ đủ giấc được, nhưng hôm nay, cậu lại vô cùng an tâm mà thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại, đã là buổi trưa rồi.
Người này vẫn chưa tỉnh lại, vẫn như cũ an tĩnh nằm ngủ trong lòng cậu, khóe môi Phương Nhược Thần câu lên, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của anh.
Động tác đó lại khiến Lăng Thịnh Duệ tỉnh giấc, anh mất tự nhiên tránh đầu ra một chút.
“Xin lỗi, làm anh tỉnh giấc.” Phương Nhược Thần vội vàng thu tay lại.
Lăng Thịnh Duệ mở mắt ra, nhưng lại cảm giác đầu choáng mắt hoa, hôm qua gặp nhiều chuyện như vậy khiến cho cả người anh đau nhức khó nhịn được, tuy rằng ngủ cũng lâu, nhưng so với trước đó thì hiện giờ còn mệt mỏi hơn.
“Anh đói à, ăn cái gì không?” Phương Nhược Thần hỏi.
Lăng Thịnh Duệ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cho dù không muốn cũng phải ăn một chút gì đó đi, dạ dày của anh không được tốt, không thể nhịn đói.”
Ngữ khí Phương Nhược Thần ôn nhu vô cùng, nhưng không chừa cho anh một khoảng để cự tuyệt nào, Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu ra khỏi phòng, rồi mới nhìn cánh cửa đờ ra.
Bữa sáng là món há cảo hấp anh thích ăn nhất, nhưng anh lại không có chút hứng thú nào để ăn, chỉ là dưới sự dụ dỗ, ép buộc của Phương Nhược Thần, anh đành miễn cưỡng ăn mấy miếng, mà cảm giác cũng không khó chịu cho lắm.
Phương Nhược Thần ngồi bên cạnh anh, tươi cười nhìn anh.
Sau khi ăn xong, Lăng Thịnh Duệ nhìn Phương Nhược Thần: “Thả tôi đi đi.”
Nụ cười trên gương mặt Phương Nhược Thần vẫn không mất đi: “ Anh có thể đi đâu? Đây chính là nhà anh mà.”
Lăng Thịnh Duệ không bao giờ….. trốn tránh đường nhìn của cậu nữa, anh nhìn chằm chằm vào cậu: “Phương Nhược Thần, cậu làm vậy là có ý gì? Cho dù cậu có nhốt tôi ở đây, thì có ý nghĩa gì? Cưỡng cầu không có kết quả tốt đâu, cậu làm vậy, chỉ càng khiến tôi thêm ghét cậu thôi.”
Giọng anh không lớn, nhưng ngôn từ lại rõ ràng đến đáng sợ.
Phương Nhược Thần không nói gì, nụ cười trên mặt dần dần mất đi.
Đây là lần đầu tiên người đàn ông này dùng giọng điệu đó nói chuyện với cậu……
Thấy cậu không có phản ứng, Lăng Thịnh Duệ cắn cắn môi dưới, tự ý xoay người xuống giường, hướng cửa phòng đi tới.
Phương Nhược Thần kéo anh lại, Lăng Thịnh Duệ muốn thoát khỏi tay cậu, nhưng một chút cũng không được, chỉ là anh vẫn không bỏ cuộc, tay kia nắm chặt lấy cổ tay của Phương Nhược Thần cố sức tách tay cậu ra.
Bộ dạng ôn nhu trong mắt Phương Nhược Thần chậm rãi trôi đi……
Lăng Thinh Duệ ngang bướng muốn tránh khỏi xiềng xích của cậu, thậm chí còn dùng chân đá cậu, nhưng Phương Nhược Thần lại không né đi, ngay cả mi cũng không nhăn lấy một cái.
Lăng Thịnh Duệ cắn răng lại, vốn anh bị bệnh mới khỏi, thì làm gì có nhiều sức lực đây? Chưa tới mười phút thì anh đã thở hổn hển rồi, Phương Nhược Thần nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng trắng bệch của anh thì có chút không đành lòng, thẳng thắn ôm lấy anh. Đột nhiên bị ôm lấy khiến Lăng Thịnh Duệ sửng sốt, rồi lập tức phản kháng lại.
Phương Nhược Thần thế nhưng không quan tâm tới, nắm chặt hai tay anh, đặt anh xuống giường, cố sức lấp kín môi anh.
Lăng Thịnh Duệ cắn chặt răng, lại bị cậu dùng đầu lưỡi ép buộc mở ra, bắt được lưỡi anh lập tức cuốn chặt lấy, bắt đầu hôn điên cuồng.
Lăng Thịnh Duệ có cảm giác như mình sắp bị nuốt lấy, hô hấp cũng cực kỳ khó khăn, mà sức lực cơ thể cũng không còn bao nhiêu nữa,rất nhanh anh không thể động đậy được.
Phương Nhược Thần tham lam xâm chiếm đôi môi anh, lý trí đã sớm bị cậu vứt ra sau đầu rồi, cậu vốn chỉ định dùng phương pháp này khiến anh bình tĩnh lại, nhưng mà hiện giờ, cỗ dục vọng bị cậu cực lực giấu kín ở nơi sâu nhất trong tim đã phá vỡ tuyến phòng thủ, tràn ra ngoài như nước vỡ đê mất rồi.
Tay cậu nhanh nhảu tiến vào áo sơ mi của anh, xoa lấy thân thể thanh lãnh nhưng vẫn mềm dẻo như ngày nào của anh, tay kia thì nhanh chóng cởi cúc áo của mình.
Đợi đến khi cậu cởi được áo của mình xong, bắt đầu cởi đồ của anh thì bỗng nhiên nhận thấy có gì đó không đúng, động tác ngừng lại.
Ngẩng đầu lên, Lăng Thịnh Duệ đang nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì.
Lửa dục đang cháy của Phương Nhược Thần lập tức tan đi, cậu do dự một lát mới gian nan thu tay về.
Yên lặng mặc đồ vào, Phương Nhược Thần ngồi bên giường, đầu cúi thấp xuống.
“Xin lỗi….” Một lát sau, cậu mới nhỏ giọng nói.
Lăng Thịnh Duệ lặng thinh nhìn trần nhà, sau đó ngồi bật dậy, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, Phương Nhược Thần nghe được âm thanh, quay đầu lại nhìn anh, nhất thời bị cảnh tượng làm cho ngây ngốc cả ra.
(Kaze: đừng vội mừng, anh Hoàn là một ví dụ điển hình đó:v:v)
“Sao anh lại….”
Lăng Thịnh Duệ không nói chuyện, một cái lại một cái chậm rãi cởi áo ra.
Động tác của anh rất chậm, Phương Nhược Thần nhìn ngực và bụng của anh dần dần bại lộ ra ngoài, ánh mắt không dời đi lấy một phân.
Rất nhanh Lăng Thịnh Duệ cởi xong áo của mình, tiếp đó là cởi tới dây lưng.
Não bộ Phương Nhược Thần hiện đang trống rỗng, Lăng Thịnh Duệ dụ nhân quá rồi, khiến cậu hầu như không còn khả năng tự hỏi nữa.
Lăng Thịnh Duệ cởi thắt lưng ra, đưa đến tay cậu.
Phương Nhược Thần nhìn anh, rồi lại nhìn dây lưng, không hiểu gì hết.
Lăng Thịnh Duệ cũng không nói, chỉ mỉm cười nhìn cậu.
Phương Nhược Thần dùng thời gian lâu sau mới hiểu được ý của anh, chỉ thiếu chút là nhảy cẩn lên: “Anh có ý gì?”
Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, chậm rãi nói: “Hai anh em các người không phải rất vui với trò này sao?”
Nụ cười mỉm của anh biến thành cười nhạt: “ Cậu giữ tôi ở đây, không phải là chỉ vì muốn cơ thể này thôi sao, nếu cậu đã muốn thì tôi cho cậu chơi đùa, cũng không phải chuyện cao cả gì cả. Theo tôi, thì cậu và Phương Vân Dật hoàn toàn không có gì khác nhau, chỉ là cậu ta sẽ không dối trá như cậu, cũng không ngụy trang thành người tử tế như cậu thôi.”
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng Phương Nhược Thần nghe ra sự giận giữ của anh.
Phương Nhược Thần nhìn chằm chằm vào dây lưng trên tay mình, gắt gao siết chặt, sắc mặt tức giận đến khó có thể tin được, cuối cùng lại hóa thành hư vô.
“Đừng như vậy…. anh biết rõ tôi sẽ không đối xử với anh như vậy mà.” Phương Nhược Thần đau khổ nói.
Lăng Thịnh Duệ khinh bỉ nhìn cậu, sau đó mới cực kỳ thả lỏng nhả ra từng từ một: “ Tôi…. Không….. tin….. cậu.”
Thái độ của anh so với trước đây, có thể nói là nghiêng trời lệch đất, Lăng Thịnh Duệ của trước đây, vào tình huống này, chỉ có thể giãy dụa một chút, sau đó là bất đắc dĩ tiếp nhận cậu, nhưng mà, Lăng Thịnh Duệ của hiện tại, ánh mắt so với khi đó, là hoàn toàn biến thành một con người khác
Lạnh, không hề có một chút tình cảm nào…..
Sắc mặt Phương Nhược Thần dần dần trắng bệch như anh, cậu hé miệng, nhưng phát hiện mình lại không biết phải nói cái gì.