Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dường như cảm thấy vô cùng an toàn, nên đợi đến khi Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại thì trời đã chập tối mất rồi.
Mặt trời chiếu ánh sáng màu da cam xuống len qua cửa sổ đáp lên người anh, nhuộm cả căn phòng thành một màu vàng kim lộng lẫy, đồng hồ báo thức chỉ hơn sáu giờ rưỡi.
Thiếu đi tiếng ồn của Trình Trí Viễn và Đức Duy Hoàn, căn phòng giờ phút này lại yên tĩnh đến lạ kỳ.
Lăng Thịnh Duệ híp mắt lại, nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, hưởng thụ một chút yên tĩnh hiếm hoi này.
Chỉ là, hình như có hơi yên lặng quá….
Mặc dù tất cả cửa đều đóng hết, nhưng cũng không đến nỗi cách âm không nghe thấy tiếng động gì, Lăng Thịnh Duệ tỉ mỉ nghe kỹ một hồi, thật sự là bên ngoài không có bất cứ một âm thanh nào.
Cảm giác quỷ dị quá.
Lăng Thịnh Duệ tự nhiên lại nghĩ đến một phương diện xấu khác, nhất thời run lên sợ hãi, cuối cùng anh không còn can đảm ngồi trên giường nữa, tức tốc xốc chăn lên nhảy xuống giường, vội vàng chạy ra ngoài.
Mở cửa phòng ra, cảnh tượng ngoài phòng khiến anh hơi giật mình.
Cả ba người đều ngồi trên sô pha, Đức Duy Hoàn đang dùng Ipad (Tui viết đúng không vậy?) lên mạng, Trình Trí Viễn thì ngồi một bên đọc tạp chí, mà Chu Tường thì đeo tai nghe chơi PSP (), ba người đều đang chú tâm làm chuyện của mình, không khí hòa hợp vô cùng.
( Kaze: PSP là từ viết tắt của Play Station Portable PSP là hệ máy chơi game cầm tay đc Sony phát hành có cấu hình mạnh nhất hiện giờ (trong các dòng máy chơi game cầm tay thôi) cho đến thời điểm PSP (NGP: Next Generation Portable) ra đời thì PSP vẫn là hệ máy cầm tay có cấu hình mạnh nhất.)
Lăng Thịnh Duệ chớp mắt mấy cái, hoài nghi không biết mình có bị hoa mắt hay không.
Cái khung cảnh này có hơi….. hài hòa quá.
Lăng Thịnh Duệ đứng sững một chỗ, bên kia Trình Trí Viễn lật tạp chí, quay đầu liền thấy anh.
“Dậy rồi?” Hắn cười hỏi.
Lăng Thịnh Duệ chần chừ một lúc rồi gật đầu.
Mặt khác mấy người kia cũng nghe thấy đều quay lại nhìn, tất cả đều sửng sốt, rồi lập tức gắt gao nhìn chòng chọc vào anh.
Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, khuôn mặt lập tức đỏ một mảng, vội vàng chạy trốn về lại phòng mình.
Vừa rồi vì quá lo lắng, nên anh cứ thế không mặc đồ trực tiếp chạy ra ngoài.
Anh mặc đồ vào, một lần nữa đi ra. Ánh mắt của ba người thanh niên ngồi trên sô pha không dời đi mà nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt cười như không cười dán lên người khiến anh mặt lại nóng lên.
Lăng Thịnh Duệ giấu đi sự ngượng ngùng của mình, nhẹ giọng khụ một cái: “À, các cậu ăn cơm chưa?”
“Buổi trưa ăn rồi, cơm chiều thì vẫn chưa.” Chu Tường trả lời.
“Vậy, tôi đi nấu cơm cho mấy cậu ăn.”
“Ừm, được, vừa hay tôi đang đói.” Trình Trí Viễn mỉm cười nói.
Lăng Thịnh Duệ từ tủ lạnh chọn ra được vài món nguyên liệu nấu nướng, anh đi vào bếp, giữa lúc đang buộc dây tạp dề thì đột nhiên phát hiện ra mình bây giờ lại trở thành bảo mẫu của ba tên đó rồi.
Ây….
Anh thở dài một hơi trong lòng, một bên xắt rau, một bên nghĩ thầm, xem ra bản thân cho dù có chạy đi tới đâu chăng nữa cũng không thể thoát nổi việc này, nhưng mà như bây giờ cũng tốt rồi, ít nhất bọn họ không cưỡng ép anh.
( Kaze: tính để cưỡng bức mà thôi, thấy thô quá..:)
Nếu đã vậy, thì cứ vậy đi….
Lăng Thịnh Duệ luôn luôn là người có sao thì vậy, nên rất nhanh anh đã tiếp nhận trạng thái hiện tại.
Buổi tối ngày hôm đó,Trình Trí Viễn la hét đòi phải tắm rửa.
(Kaze: không uổng công e cưng anh nhất dàn Viễn ca:v:v)
Tắm không thì không nói làm gì, đằng này hắn lôi cánh tay bị thương của mình ra, nói là không được để nó thấm nước, kiên trì đòi Lăng Thịnh Duệ phải tắm cho.
Tất nhiên Lăng Thịnh Duệ không muốn rồi, nhưng anh không có tư cách để từ chối được, bởi vì Trình Trí Viễn đã coi vết thương của mình là do anh gián tiếp tạo ra. Do dự nửa ngày, không còn cách nào khác anh đành phải đồng ý.
Cứ như thế, Đức Duy Hoàn và Chu Tường mặc kệ, kiên quyết không cho anh bước vào phòng tắm.
Đức Duy Hoàn rất hiểu tính cách Trình Trí Viễn, tên này nhiều mưu lắm kế, nếu để Lăng Thịnh Duệ vào trong, thì tám chín phần mười là không có kết quả tốt rồi.
Hắn giữ chặt tay Lăng Thịnh Duệ, lạnh lùng nói với Trình Trí Viễn: “ Cậu tự tắm đi.”
Trình Trí Viễn lườm lườm cánh tay quấn đầy băng vải của mình, mỉm cười nói: “ Như cậu thấy đó, tôi bị thương, không thể chạm nước được.”
Đức Duy Hoàn cười lạnh: “Đừng bảo với tôi cậu làm sát thủ nhiều năm vậy rồi, mà bây giờ vì một vết thương nhỏ lại không thể làm được mấy động tác đơn giản như tắm rửa này nọ, nếu thật vậy thì cậu đúng là phế nhân rồi đó.”
Hắn dùng chiêu khích tướng, nếu là bình thường thì cái người này nhất định sẽ lập tức nổi trận lôi đình, nhưng hôm nay thật quái lạ là không hề trúng chiêu, mà nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi: “Nếu cậu đã khẳng định như thế thì tôi đây cũng không có cách nào, sự thật là vậy, tôi vẫn không tự làm được, nên đành phải nhờ đại thúc hỗ trợ rồi.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ nhìn hắn một cái, rồi lập tức nhìn qua Đức Duy Hoàn: “Chỉ giúp cậu ấy tắm thôi mà, cậu không cần phải lo đến thế…..”
Đức Duy Hoàn lắc đầu: “Anh không hiểu cá tính thật của cậu ta đâu, tôi là cộng sự nhiều năm của cậu ta rồi, chẳng lẽ mớ cá tính đó tôi không biết? Chắc chắn hiện giờ cậu ta không có ý tốt gì đâu.”
Chu Tường cũng sợ Lăng Thịnh Duệ bị chiếm tiện nghi, nên rất tự nhiên đứng về phe của Đức Duy Hoàn, sắc mặt không mấy thiện cảm nhìn Trình Trí Viễn: “Tôi cũng nghĩ thế đó.”
Lăng Thịnh Duệ liếc mắt nhìn hai người họ một cái, rồi lâp tức nhìn về phía Trình Trí Viễn, bắt đầu do dự.
Trình Trí Viễn cũng nhìn anh.
Lăng Thịnh Duệ không dám đối mặt với hắn, nên đành cúi đầu.
Trình Trí Viễn lạnh mặt, đứng lên đi về phía phòng tắm, hắn vừa đi, vừa than thở: “ Ai, người ta đúng là vô tình quá đi ~, hại tôi mất đi toàn bộ ký ức của hai mươi mấy năm thì thôi, còn làm tôi bị thương nặng, rồi hiện giờ cũng không đồng ý giúp tôi tắm nữa chứ, ây….”
(Kaze: hết sức “nai tơ” …..)
Hắn cố ý đem cụm từ “bị thương nặng” kéo ra thật dài, giọng nói hết mực khoa trương, Lăng Thịnh Duệ nghe vào rất chói tai, thế là một phen giật ra khỏi tay Đức Duy Hoàn: “Thôi đi, tôi sợ cậu rồi, để tôi giúp cậu tắm.”
“Đừng….”
Đức Duy Hoàn muốn giữ anh lại, Lăng Thịnh Duệ liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt không biểu tình nói: “Đừng cản tôi, tôi không muốn người ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.”
Cánh tay vươn ra của Đức Duy Hoàn lập tức khựng lại giữa không trung.
Quỷ kế đã đặt thành, khóe môi Trình Trí Viễn hơi nhếch lên, người đàn ông này, dễ dụ dỗ quá đi….
Quay người qua, hắn nhíu mày nhìn Lăng Thịnh Duệ: “ Anh đã lo lắng tôi sẽ làm gì đó với anh vậy, thì anh đến giúp làm gì? Cho dù anh không giúp, tôi cũng không trách anh đâu, có lẽ trong mắt anh, tôi chỉ là một tên không có ký ức, đã vậy còn là một thằng thần kinh có khuynh hướng tự ngược bản thân mà thôi, anh ghét tôi như vậy cũng là chuyện bình thường mà….”
Nói đến gần hết, giọng hắn nhỏ dần lịa, trong ánh mắt còn hàm chứa sự cô đơn nữa.
Luôn luôn là một người kiên cường, thế mà nay lại lộ ra bộ mặt này, thoạt nhìn yếu đuối vô cùng, nội tâm đồng cảm của Lăng Thịnh Duệ cứ thế bị moi ra, anh hạ giọng giải thích: “ Xin lỗi, tôi không nên quá đáng với cậu như vậy.”
Trình Trí Viễn khuôn mặt ai oán nhìn anh: “Thật không?”
Lăng Thịnh Duệ gật đầu, ôn nhu cười cười: “ Vào phòng tắm đi, tôi giúp cậu tắm.”
“Ừm ~” Trình Trí Viễn nhẹ nhàng trả lời.
Lăng Thịnh Duệ vẫn cứ cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào hắn, nên không hề phát hiện ra sâu trong ánh mắt đang tràn ngập vẻ đắc ý.
Hai người từ phòng khách đi tới phòng tắm, Đức Duy Hoàn không cam lòng gọi Lăng Thịnh Duệ lại: “ Đừng đi, cậu ta thật sự….”
Lời còn chưa nói xong, Lăng Thịnh Duệ đã quay người qua, trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái.
Đức Duy Hoàn thức thời ngậm miệng lại.
“Mong hai cậu yên lặng ngồi ngoài này, đang làm việc gì thì cứ tiếp tục làm, đừng quậy phá lung tung, tôi tắm cho cậu ta xong sẽ ra ngay.” Lăng Thịnh Duệ thản nhiên nói.
Nói xong, cùng Trình Trí Viễn đi vào phòng, đóng cửa lại.
Sự tình đã biến thành như thế thì Đức Duy Hoàn cũng bất lực, hắn không muốn người kia có ấn tượng xấu về mình thêm nữa, nếu không thì gian kế của Trình Trí Viễn đại thành công rồi. không còn cách nào khác đành gãi gãi mái tóc mềm mại, mặt mày nôn nóng ngồi lại trên ghế.
Chu Tường nhìn cánh cửa phòng, có chút lo lắng hỏi: “ Chắc là không có vấn đề gì chứ?”
Đức Duy Hoàn không trả lời, ngước mắt nhìn trần nhà.
Hy vọng là thế……
Trình Trí Viễn không có đồ để thay, Lăng Thịnh Duệ để Trình Trí Viễn đứng trước phòng tắm, còn mình thì về tủ đồ tìm một bộ đồ dự phòng và một cái khăn tắm mới cho hắn.
Đến khi vào lại phòng tắm thì cả người Trình Trí Viễn đã không còn miếng vải che thân nào, thân thể rắn chắc thon dài cứ như thế không chút che giấu nào bại lộ trước mặt anh.
Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng anh đột nhiên nhìn thấy Trình Trí Viễn trần truồng thế này thì Lăng Thịnh Duệ có chút xấu hổ.
Trình Trí Viễn nhìn anh, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Rõ ràng là một nụ cười rất bình thường, nhưng đối với Lăng Thịnh Duệ lúc này đây thì, ẩn sâu trong đôi mắt đối phương là một cái gì đó không nói rõ ra được.
Có chút nguy hiểm…..
Chỉ là, đã tới tình trạng này rồi thì cũng không thể quay đầu lại được nữa.
Đặt khăn tắm và bộ đồ qua một bên, Lăng Thịnh Duệ đi ra phía sau Trình Trí Viễn, mở vòi nước của bồn tắm ra, bắt đầu điều chỉnh nhiệt độ dòng nước.
Trình Trí Viễn ôm cánh tay đứng đằng sau anh, nheo mắt lại theo dõi thân thể vì cúi xuống của anh mà vòng eo thon gầy mà mông phải vểnh lên. Đường cong vốn đã rất duyên dáng, nay lại được chiếc áo sơ mi mềm mại và chiếc quần tây vẽ thêm nền ngoài làm cho càng gợi cảm hơn, theo động tác của người kia mà phấp phới, nó giống như chất dẫn vô hình dụ dỗ hắn vậy. Trình Trí Viễn liếm liếm môi, cố gắng nhịn xuống xúc động bay qua vươn tay sờ soạng một phen cho thật đã.
Điều chỉnh nhiệt độ ổn rồi, Lăng Thịnh Duệ nói với Trình Trí Viễn: “ Cậu có thể vào bồn tắm được rồi đó.”
Trước khi anh xoay người qua thì biểu tình tà ác trên gương mặt Trình Trí Viễn đã nhanh chóng chuyển thành nụ cười thản nhiên rồi, hắn sải bước đi tới bồn tắm, ngồi vào trong nước ấm.
(Kaze: như một bạn đã nói…. Viễn ca ca rất giống với Chiến ca bên Nhiên tình:v:v… diễn đạt quá anh ơi ~)
Lăng Thịnh Duệ mất tự nhiên quay đầu đi…., giả bộ như không hề nhìn thấy cái YY của hắn đã nổi lên phản ứng rồi.
“Nước nóng quá.” Trình Trí Viễn nhíu mày.
“A, để tôi chỉnh thấp xuống một chút.” Lăng Thịnh Duệ cúi người, điều chỉnh nước một lần nữa.
Hai tay Trình Trí Viễn khoát lên thành bồn tắm, bình thản ngồi ngắm người kia không hề hay biết mà vô tình “Trưng bày” ra bộ dạng gợi cảm tiếp xúc thân mật với hắn.
Điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn, Lăng Thịnh Duệ quay đầu hỏi: “Được chưa?”
“Có hơi lạnh.” Trình Trí Viễn ngửa đầu dựa vào thành bồn tắm phía trên, nhắm mắt lại, miễn cưỡng nói.
“…….”
“Bây giờ thì sao?”
“Quá nóng, giảm nhiệt xuống chút.”
“Còn giờ? Chắc là ổn rồi đó.”
“Ừm, lạnh rồi.”
…………
Tới tới lui lui hơn mười lần, thắt lưng Lăng Thịnh Duệ đã không thể nào đứng thẳng lên được nữa rồi, nó đang tê rần, thế mà Trình Trí Viễn vẫn không hài lòng, cứ la nóng quá rồi lại lạnh quá. Lau lau mồ hôi trên trán, anh đột nhiên phản ứng lại, Trình Trí Viễn căn bản là từ nãy giờ đang trêu anh!
Lăng Thịnh Duệ phẫn nộ quay đầu lại, còn chưa mở miệng, Trình Trí Viễn đã cười nói: “Bây giờ được rồi nè, nhiệt độ vừa ấm lắm.”
Tất cả những gì Lăng Thịnh Duệ định nói đều bị nuốt trở về, đến mức anh sắp nội thương luôn.
“Được rồi, nếu đã vậy, bắt đầu tắm thôi.” Trình Trí Viễn cười tủm tỉm nói.
Lăng Thịnh Duệ phồng má, không nói một lời dùng bao plastic bọc cánh tay băng bó của hắn thật cẩn thận, để ngừa nước vào. Anh cố ý buộc rất chặt, muốn phát tiết hết oán khí tích tụ trong ngực mình ra, nhưng là cho dù anh dùng sức đến đâu thì gương mặt tươi cười của Trình Trí Viễn vẫn còn đó không hề thay đổi, thậm chí Lăng Thịnh Duệ siết chặt tới nỗi khiến cho cái bọc rách ra luôn mà mí mắt vẫn không giật lấy cái nào.
Lăng Thịnh Duệ lập tức càng buồn bực hơn.
Quấn cánh tay tốt rồi, Lăng Thịnh Duệ mới cầm lấy chai sửa tắm, Trình Trí Viễn đột nhiên đứng bật dậy, mà hai người ngồi quá sát nhau, khiến cho nửa người dưới của hắn gần như là dính sát vào mặt Lăng Thịnh Duệ, đồng thời, một vật thể cứng nóng nửa cương cũng trượt sát qua cằm và môi anh, lên đến đỉnh đầu.
Lăng Thịnh Duệ cứng ngắc ngửa đầi lên, vừa vặn khiến cho cái vật thể đó một lần nữa trượt qua tiếp xúc với mặt anh, khiến nhất thời sắc mặt anh biến sắc.
“Cậu tính làm gì!” Lăng Thịnh Duệ vội vàng che miệng lại, đứng lên.
Vừa nghĩ tới việc miệng mình và cái vật thể đó của Trình Trí Viễn vừa mới tiếp xúc thân mật với nhau xong thì anh liền cảm thấy buồn nôn.
Trình Trí Viễn bước ra khỏi bồn tắm, đi về phía anh.
Lăng Thịnh Duệ như cây cỏ trước gió khẽ xanh mặt.
“Cậu muốn làm gì?” Lăng Thịnh Duệ chậm rãi lùi về phía sau, ánh mắt từ phẫn nộ chuyển thành kinh hoàng.
Trình Trí Viễn vẫn như trước không hề mở miệng, chỉ mỉm cười nhìn anh, vật nóng đã sớm có phản ứng lại càng “Bốc cháy bừng bừng” hơn,hắn từng bước từng bước một đi về phía anh…..