Dã Thú Pháp Tắc

quyển 4 chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thể chất của Lăng Thịnh Duệ cũng tốt lắm, chỉ là cho dù là người có thể lực tốt bao nhiêu đi nữa thì đứng dưới tình huống không mấy khả quan này cũng không thể nào chịu nổi, cuối cùng vào một ngày trước khi Chu Tường hoàn thành hết công việc trong nước thì anh đã tái xanh mặt mày không chống đỡ nỗi nữa trực tiếp té xỉu ở chỗ chụp hình, rồi được Chu Tường lòng như lửa đốt ngay lập tức mang anh vào bệnh viện.

Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có, cơ thể không có gì nghiêm trọng, chỉ là mệt mỏi quá độ dẫn đến suy nhược thần kinh mà thôi, chẩn đoán bệnh cho thấy anh bị hội chứng uất ức nhẹ.

Kaze: theo logic có lẽ thúc mắc bệnh tự kỷ ấy:

Kết quả này khiến cho nhóm người Trình Trí Viễn cảm thấy rất kinh ngạc.

Bọn họ không thể nào hiểu được vì sao anh lại mắc chứng bệnh này. Mặc dù bình thường anh ít trò chuyện với người khác, tính tình cũng lạnh nhạt, nhưng mà trên người không hề có dấu hiệu mắc chứng bệnh tự kỷ mà, sao lại đột nhiên nhảy ra vậy?

Lăng Thịnh Duệ ở bệnh viện hai ngày sẽ xuất viện.

Anh ghét bệnh viện, cái chốn này đã cho anh rất nhiều ký ức bây giờ nghĩ lại mà còn thấy sự hãi, mỗi khi nhìn thấy bác sĩ mặc áo khoác trắng đeo mắt kính thì tinh thần anh sẽ trở nên vô cùng khẩn trương.

Tất nhiên mấy người Trình Trí Viễn sẽ không đồng ý rồi, thậm chí Chu Tường còn xin công ty cho anh nghỉ dài hạn, muốn anh phải nghỉ ngơi cho tốt. Thái độ của bọn họ quá mạnh mẽ, kiên quyết không cho anh lấy giấy phép xuất viện của bác sĩ, Lăng Thịnh Duệ không thể thương lượng được với họ, bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài việc ngồi ngốc ra trong bệnh viện.

Một lần nằm nghỉ là đã một tuần trôi qua.

Dựa vào nhân viên điều dưỡng tỉ mỉ cẩn thận chăm sóc, Lăng Thịnh Duệ dần dần khôi phục lại.

Chỉ là hội chứng tự kỷ của anh thì lại càng có xu hướng nặng thêm, anh thường thường ngồi đờ người ra nhìn cửa sổ, trong ngực có một loại cảm giác không tên nào đó, tựa như một khoảng trống vắng tự đào ra, thậm chí anh còn bắt đầu tự hỏi bản thân mình sống trên thế giới này rốt cuộc có ý nghĩa gì, rồi vài lần trong đầu anh mọc ra ý niệm tự sát, nhưng vẫn bị anh mạnh mẽ kềm nén lại.

Anh không nỡ rời xa đứa con Lăng Hạo của mình.

Vào một buổi tối trước ngày xuất viện, Lăng Thịnh Duệ cũng giống như bình thường, nằm lên giường ngủ.

Không biết trải qua bao lâu, cửa phòng bệnh bị mở ra, đang lúc nửa mê nửa tỉnh, thì tiếng bước chân chợt vang lên, chậm rãi đi tới bên giường bệnh của Lăng Thịnh Duệ.

Lăng Thịnh Duệ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, anh hoảng sợ ngồi dậy.

Một dáng người cao to đang đứng bên giường anh, đang lặng lẽ nhìn chằm chằm anh.

Dựa theo ánh đèn u ám truyền tới từ bên ngoài cửa sổ, Lăng Thịnh Duệ thấy rõ được gương mặt của người kia, lập tức nội tâm đầy sợ hãi của anh chuyển biến thành sự kinh ngạc.

Anh vươn tay mở đen lên, chầm chậm hỏi y: “ Chu Dực, sao cậu lại tới đây?”

Chu Dực không nói chuyện, đôi con ngươi tối đen như mực của y trông cực kỳ sâu lắng, hệt như bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không hề có một chút độ ấm nào, cả người y dường như đều tản ra một cỗ khí tức lạnh như băng hàn.

Nội tâm Lăng Thịnh Duệ rơi lộp bộp.

Anh xoay người xuống giường, định chạy ra khỏi phòng bệnh.

Chu Dực kéo cánh tay anh, Lăng Thịnh Duệ quay đầu lại, Chu Dực lạnh lùng quét mắt liếc nhìn anh một cái, dùng sức ném anh trở về giường.

Động tác của y rất mạnh, khiến lưng anh đập thật mạnh vào vách tường ở đầu giường, làm anh rên lên một tiếng đau đớn, sau đó bị bật lại xuống giường.

“Cậu muốn gì?” hai tay Lăng Thịnh Duệ che lấy sau lưng mình, hoảng sợ nhìn y.

Chu Dực không đáp lời, một tay nắm lấy anh lật lại, bắt anh nằm ngửa ra giường, sau đó là cởi dây lưng của mình ra, cột chặt hai tay anh lên cột sắt ở đầu giường.

“Chu Dực, rốt cuộc cậu muốn gì đây?” Lăng Thịnh Duệ thật sự rất luống cuống.

“Làm anh.”

Chu Dực trắng trợn phun ra hai chữ cực kỳ đơn giản, rồi lập tức bò lên giường, nằm đè lên người anh.

Lăng Thịnh Duệ không thể nào tin được câu nói này lại xuất phát từ miệng y, trong ký ức của anh, người này luôn là một con người tính tình ôn như vô cùng, mỗi lần hai người nói chuyện y đều dùng ngôn ngữ rất uyển chuyển, chưa từng có lần nào quá đáng cả, càng đừng nói tới những lời thô tục, nhưng hiện giờ, đối phương như là một người hoàn toàn khác vậy, thái độ thô bạo cực kỳ.

Đây thật sự là Chu Dực sao?

Lăng Thịnh Duệ gần như là lầm tưởng con người biểu tình lạnh băng trước mặt này là Phương Nhược Thần.

Chu Dực cũng không nhiều lời, một bên kéo xuống cái quần bệnh nhân rộng thùng thình của anh, tách ra vắt chúng lên vai mình, sau đó y kéo khóa quần của bản thân xuống tới đầu gối, để phân thân của mình đặt ngay lối vào.

Chu Dực vừa tới đã vào ngay chủ đề chính, Lăng Thịnh Duệ bị y làm cho sợ hãi không nhẹ, giãy dụa mạnh hơn: “Đừng, không mà, Chu Dực, cậu đừng đối xử với tôi như vậy!”

Cậu đã tổn thương tôi một lần rồi, đừng làm đau tôi lần nữa mà…..

Tôi không chịu được nữa đâu…..

Chu Dực siết lấy cằm anh, u ám cất lời: “Anh ít giả bộ thuần khiết trước mặt tôi đi! Anh tưởng mình còn có thể lừa tôi được nữa sao? Có tôi còn chưa đủ, anh thậm chí còn lén phén với em trai ruột của tôi, giấu diếm tôi trốn theo nó, được, nếu anh đã đói khát như thế thì chính tôi đây sẽ hoàn toàn thỏa mãn anh.”

“Không, không phải như cậu nghĩ đâu mà!” Lăng Thịnh Duệ hoảng loạn giải thích cho mình.

“Hả? Vậy thì là gì?” Chu Dực cười lạnh nói, tuy đó là câu hỏi nghi vấn, nhưng nghĩ khí mang theo thì hoàn toàn không phải, tựa như dẫn ra loại ý nghĩa châm chọc anh.

Thái độ lạnh lùng của y khiến nội tâm Lăng Thịnh Duệ đau lắm.

Sự thật chứng minh, Chu Dực không hề tin anh…..

Ánh mắt Chu Dực đã nói rõ hoàn toàn dự định của y, Lăng Thịnh Duệ biết cho dù anh có biện hộ thế nào đi chăng nữa y cũng nhất định không tin, vì vậy anh quyết định yên lặng.

Sự trầm mặc của anh khiến Chu Dực nghĩ rằng anh đang chột dạ.

“Không phản đối à?” Chu Dực hỏi lại, nhưng không đợi Lăng Thịnh Duệ trả lời, y đã thẳng thắt lưng lên, đem toàn bộ phân thân của mình tiến vào trong cơ thể Lăng Thịnh Duệ.

“A….” Cơ thể Lăng Thịnh Duệ giật bắn lên một cái, rên ra thành tiếng.

“Thoải mái không?” Chu Dực cười hỏi.

Lăng Thịnh Duệ nhìn y, cắn chặt môi dưới lại, mặc dù anh đang đau đớn đến cả người run lên, nhưng không nói một lời nào.

Sau một lúc tạm nghỉ ngơi, Chu Dực bắt đầu thẳng thắt lưng về trước, động tác tuy không nhanh nhưng lực đạo lại không hề nhẹ nhàng chút nào, mỗi một lần là rút ra hoàn toàn rồi không chút lưu tình đâm thẳng vào toàn bộ.

Cơ thể Lăng Thịnh Duệ bị y thúc đến không ngừng chuyển động, thậm chí đến ngay cả lực phủ ngũ tạng cũng sắp bị thúc ra ngoài rồi, trong phổi truyền tới một trận đau thắt lại.

Lăng Thịnh Duệ điên cuồng giãy dụa,hai tay bị dây lưng trói chặt không ngừng quơ quào lung tung, nhưng cũng không có tác dụng gì, thậm chí tay anh còn bị cắt đến nỗi chảy máu.

“Quả nhiên rất đói khát nhỉ, sướng đến vậy sao…..”

Trong lúc hỗn loạn, Lăng Thịnh Duệ nghe được giọng nói của Chu Dực từ bên trên truyền tới, ngữ khí vẫn như cũ mang theo ý cười chế nhạo nồng đượm.

Lăng Thịnh Duệ nhìn Chu Dực, đối phương cũng đang nhìn anh, trong ánh mắt nay đã không còn dáng vẻ cùng nụ cười dịu dàng lúc xưa nữa, mà thay vào đó chỉ có tàn nhẫn và thô bạo mà thôi.

Lúc này đây y đã hoàn toàn hóa thân thành một con dã thú khát máu.

Đại não anh trống rỗng, vô ý thức nhìn y, trong mắt không thể xác định được.

Người này thật sự là Chu Dực sao……

Lăng Thịnh Duệ nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu mình, sau đó bình tĩnh mở ra một lần nữa, nhìn về phía cậu thanh niên đang đè trên cơ thể mình, gương mặt đó vẫn không hề thay đổi, vẫn là gương mặt của Chu Dực.

Không phải ảo giác…..

Lăng Thịnh Duệ đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại khi xưa của Chu Tường, lúc đó cậu nói rằng Chu Dực hoàn toàn không hề giống như bên ngoài biểu hiện ra đâu, ý nói là Chu Dực cũng không phải người tốt đẹp gì, lúc đó anh không tin, còn tưởng đâu cậu tưc giận nên nói xấu anh trai mình, nhưng hiện giờ, thì anh tin.

Chỉ là, Lăng Thịnh Duệ không thể nào tin Chu Dực của ngày xưa và một Chu Dực có bộ mặt điên cuồng và máu lạnh này là cùng một người được.

Chẳng lẽ, đây mới chính là bộ mặt thật của y sao…..

Không, không phải đâu, làm sao mà, Chu Dực anh yêu lại là người như thế được chứ?

Nhất định là có chỗ nào đó không đúng rồi……

Sự thật rành rành ra trước mắt, nhưng trong lòng anh lại phản đối, anh tự lừa mình dối người không chịu chấp nhận, ánh mắt càng trở nên u tối hơn.

Bộ dáng thất thần của anh khiến nhãn thần của Chu Dực càng lạnh xuống như băng: “Anh thất thần…. đang nghĩ tới Chu Tường phải không?”

Lăng Thịnh Duệ lắc đầu.

“Phủ nhận cũng vô dụng.”ánh mắt của Chu Dực nổi lên tơ máu.

“Có phải Chu Tường nó làm anh đến sướng lắm đúng không? Cho nên anh mới bỏ rơi tôi chạy trốn theo nó?” Chu Dực hỏi anh.

Lăng Thịnh Duệ vốn không nghe thấy những gì y nói, chỉ mơ hồ biết là y đang hỏi chuyện gì đó thôi, anh mơ mơ màng màng không suy nghĩ gì nhiều, gật gật đầu.

Sắc mặt Chu Dực khó coi vô cùng, động tác của y càng lúc càng mạnh bạo hơn, đáp án của Lăng Thịnh Duệ đã thành công phá nát lớp phòng thủ lý trí cuối cùng của y.

Y lấy điện thoại di động trong túi quần ra, ở mục dạnh bạ tìm đến tên của Chu Tường ấn gọi. trong lúc chờ điện thoại được nối máy y cười lạnh nói với Lăng Thịnh Duệ: “ Nếu đã vậy thì tôi sẽ gọi Chu Tường tới đây, cả hai chúng tôi sẽ cùng nhau làm anh, cùng nhau thỏa mãn cái cơ thể dâm đãng của anh, thế nào?”

Y nói rất chậm, âm lượng cũng không lớn, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại nghe cực lỳ rõ ràng lời y nói, an him lặng nhìn y, trên mặt Chu Dực tràn đầy vẻ điên cuồng, thậm chí còn mang theo nỗi oán hận dày đặc.

Y điên rồi…..

Lăng Thịnh Duệ nghĩ, rồi thì thào mở miệng: “ Sao lại đối xử với tôi như thế…..”

Lời anh nói khiến Chu Dực càng trở nên tức giận, hạ người xuống, áp mặt tới gần anh, nắm chặt cằm anh, tàn bạo gằn từng tiếng một: “Tại sao ư? Anh còn dám hỏi tôi tại sao à? Loại người như anh mà cũng dám nói ra câu này sao? Anh ở sau lưng tôi dụ dỗ Chu Tường, bây giờ còn dám hỏi tôi tại sao? Anh là đồ đê tiện!”

Lúc này Chu Dực đã hoàn toàn không thể khống chế được bản thân nữa, dáng vẻ trầm ổn, ôn nhu trước đây so với bộ dạng bây giờ như hai người hoàn toàn khác nhau.

Lăng Thịnh Duệ nhìn y, cảm thấy có vết thương đã sắp lành nào đó sâu trong ngực mình đang chậm rãi vỡ toang ra, từng mảnh nhỏ rơi xướng, rồi chậm rãi tan ra sau đó bị gió thổi cho tan thành mây khói….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio