Chu Dực gian nan ngẩng đầu lên, vẻ mặt vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, Chu Tường khinh thường nhìn y một cái,sau đó hờ hững đứng lại chỗ của mình, tiếp tục nhìn người đàn ông đang nằm trong phòng bệnh cách ly.
Trong một phút này, cậu thấy trong lòng mình vô cùng hối hận.
Nhớ lại hành động tàn nhẫn đêm đó mình đối với anh, cậu hận không thể hung hăng tát cho mình mấy cái.
Cậu không thể tha thứ cho mình, cho dù có là do Chu Dực ép buộc đi chăng nữa.
Không biết qua bao lâu, từ hành lang trống vắng chợt truyền tới bước chân, tiết tấu dồn dập gấp gáp. Từ đầu hành lang, Phương Vân Dật không biết mất tích ở đâu đã vội vã chạy tới đây.
Mọi người đều thản nhiên liếc nhìn cậu một cái, Phương Nhược Thần nhìn cậu chạy đến cạnh mình thì mới lên tiếng: “Tiểu Dật, cuối cùng em cũng tới rồi.”
Phương Vân Dật thở hồng hộc, nhìn thoáng qua bên trong phòng bệnh, khi nhìn đến Lăng Thịnh Duệ nằm bất động trên giường thì trên gương mặt xinh đẹp của cậu hiện lên vẻ sợ hãi.
Cậu ấp úng hỏi Phương Nhược Thần: “Anh ấy….. đại thúc sao rồi?”
Kể từ lúc rời khỏi nhà họ Phương, thật ra cậu vẫn liên lạc với Phương Nhược Thần, mặc dù mối quan hệ rất gượng gạo nhưng Phương Nhược Thần vẫn xem cậu như em ruột mà đối xử, cậu không nỡ cắt đứt mối quan hệ anh em của hai người, ban đầu Phương Vân Dật vẫn không tình nguyện phản ứng lại với cậu, nhưng dần dần cậu cũng gỡ xuống chướng ngại vật trong lòng.
Mặc dù không gặp mặt, nhưng quan hệ của hai người đã cải thiện hơn rất nhiều.
Phương Nhược Thần gục đầu xuống: “Tình trạng rất nghiêm trọng, chủ yếu là vì anh ta không muốn sống nữa. Bác sĩ nói, nếu cứ để như thế thì anh ta….. là chuyện sớm muộn.”
Cậu dừng một chút, tận lực tránh nói chữ kia ra.
Phương Vân Dật nghe xong, mãi vẫn không nói được gì, tâm tình giống như bị cái gì đó buộc lại, cảm giác sợ hãi từ trong lòng ngực ào ạt trào ra, khiến cậu gần như không thể đứng vững được.
Lúc nhận được điện thoại của Phương Nhược Thần thì cậu tức tốc chạy lại đây. Trong điện thoại Phương Nhược Thần nói rất qua loa, không hề nói rõ tình huống của Lăng Thịnh Duệ lúc này,chỉ nói là anh gặp chuyện hiện đang nằm trong bệnh viện, bảo cậu mau chóng tới đây, Phương Vân Dật vội vã chạy tới thì mới biết được tình trạng của anh còn nguy hiểm hơn cậu tưởng tượng nhiều.
“Anh ấy còn cứu được không?” Giọng nói của Phương Vân Dật run rẩy.
“Cũng không biết nữa.” Phương Nhược Thần lắc đầu: “Cái này còn phải xem bản thân anh ấy, nếu anh ta thật sự không muốn sống nữa….”
Câu tiếp theo, cậu không nói cũng biết.
Phương Vân Dật cảm thấy trước mắt mình toàn là một màu đen, cơ thể lảo đảo, gần như không thể đứng vững lên được, cậu lấy tay chống tường, cậu vẫn còn muốn hỏi nữa, nhưng một chữ cũng không thốt lên được.
Cậu cố nén nội tâm đau đớn của mình, nhìn về phía người đàn ông trên giường bệnh kia,anh im lặng nằm đó, trên mặt có đeo thêm dụng cụ dưỡng khí, vẻ mặt bình thản khiến lòng người nhói đau.
Rời khỏi nhà họ Phương, cậu sinh hoạt một mình, hoàn toàn biến thành một cậu công tử hào hoa, cả ngày cậu chỉ lưu luyến ở quán bar đồng tính, tìm kiếm con mồi thích hợp cho mình, tùy ý phóng túng bản thân. Trước đây khẩu vị của cậu rất hỗn tạp,chỉ cần lớn lên xinh đẹp,vóc người tốt một chút, là cậu có thể để vào mắt.
Nhưng trong đoạn thời gian nà, cậu lại phát hiện ra khẩu vị của mình càng ngày càng ít đi, cậu thích loại đàn ông thành thục trầm tính, có cá tính ôn hòa thôi.
Ngay từ đầu cậu băn khoăn không giải thích được, cho đến một ngày, cậu vô thức phát hiện ra hình tượng người đàn ông trong lòng cậu với Lăng Thịnh Duệ giống hệt nhau, một người luôn ngại phải cười nhưng khi cười thì lại lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề, dáng người cực kỳ tốt, màu da cũng đẹp vô cùng.
Trong một phút đó, cậu chợt phát hiện ra, cậu đã yêu Lăng Thịnh Duệ rồi, loại tình cảm này không chừng đã thâm nhập vào sâu trong cốt tủy của cậu rồi cũng nên.
Vì thế, trong lòng cậu chối bỏ thật lâu, cuối cùng mới chấp nhận chuyện này.
Cũng bắt đầu từ hôm đó, cả người cậu đều thay đổi, cậu không bao giờ….. đi tới chỗ đó ăn chơi trác táng nữa, cậu trở nên giữ mình thật trong sạch, nghĩ đến một ngày nào đó tìm được Lăng Thịnh Duệ thì sẽ đối tốt với anh, bù đắp lại khoán thời gian phạm sai lầm trước đây, tận tâm tận lực yêu thương người đàn ông này.
Sau đó, cậu cũng yên lặng cùng chờ đợi tin tức của Lăng Thịnh Duệ.
Chỉ là, cậu không thể nào ngờ tới được, lần tiếp theo khi nhận được tin tức của anh lại là trong loại tình huống thế này.
Trong ngực cậu có rất nhiều điều muốn nói với anh, lời xin lỗi này, sự áy náy này, còn có yêu thương anh nữa, thậm chí là dịu dàng với anh….. cậu muốn cho Lăng Thịnh Duệ nhiều lắm, nhưng cậu lại không có cơ hội đó rồi, người kia đã không còn nghe cậu nói nữa, mà cậu chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn người đó ở sát biên giới tử vong mà thôi.
Máu trên mặt cậu dần dần biến mất, gương mặt trắng nõn của Phương Vân Dật giờ phút này đây lại trắng bệch tựa như bông tuyết.
Đột nhiên, cậu như nghĩ ra cái gì đó, vội vàng kéo tay Phương Nhược Thần, kích động mở miệng: “Đại thúc không phải có con trai sao? Hình như anh ta rất thương đứa con đó đúng không, nếu bảo cậu nhó đó tới đây, nói không chừng anh ta sẽ bị kích thích, bệnh tình sẽ chuyển biến tốt đẹp thì sao? Chúng ta lập tức kêu cậu ta tới đi!”
Phương Nhược Thần lắc đầu: “Trước đó anh có tìm rồi, nhưng cậu ta không có nhà, anh cũng không điều tra được bất cứ tin tức gì. Bây giờ đang là kỳ nghỉ, nói không chừng cậu ta đã cùng với bạn trai mang mắt kính kia ra nước ngoài nghỉ phép rồi, nếu thật sự là thế thì nội trong một thời gian ngắn cậu ta sẽ không quay về nước đâu…..”
Niềm hy vọng cuối cùng bị phá vỡ, Phương Vân Dật mặt xám xịt quay về chỗ, cúi đầu thật thấp.
Dưới tình huống này, bọn họ đã không còn cách nào nữa rồi…..
Không một ai lên tiếng, trên hành lang là một mảnh tĩnh mịch, sáu thanh thiếu niên yên lặng đứng bên ngoài cửa phòng cách ly, bầu không khí chợt ám mùi thê lương ảm đạm.
Không biết qua bao lâu, Trình Trí Viễn vẫn im lặng nhìn chằm chằm Lăng Thịnh Duệ đột nhiên mở miệng thì thào: “Anh đã làm tôi mất đi ký ức rồi, lẽ nào còn muốn phá nát tâm can tôi luôn sao…..”
Một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng những người khác đều nghe ra trong câu nói đó là niềm xúc động lớn lao, khiến tất cả đều nhìn về phía hắn.
Sau đó, dường như nhớ tới chuyện gì đó, hắn đứng bật dậy, nhìn về phía Phương Nhược Thần, gáp gáp hỏi: “Nhà của anh ta ở đâu? Nói địa chỉ cho tôi.”
Phương Nhược Thần vốn định nói với hắn là có đi cũng vô dụng thôi,nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Phương Nhược Thần dừng một chút, nói địa chỉ của anh ra: “Đường XX khu nhà YY, chỗ đó là nhà của anh ta.”
Cậu vừa dứt lời, Trình Trí Viễn đã tức tốc chạy đi.
Phương Nhược Thần vốn không có nhiều hy vọng gì, cậu chỉ liếc nhìn bóng lưng hắn một cái, rồi trầm mặc quay đầu đi.
Nửa tiếng sau, Trình Trí Viễn đã trở về, trong tay hắn cầm một cuốn nhật ký. Hắn nói với những người khác: “Trong ngăn kéo của Lăng Hạo tôi tìm được thứ này, tôi có lật xem một chút rồi, bên trong có rất nhiều nội dung viết về đại thúc, nếu chúng ta đọc cho anh ta nghe, nói không chừng sẽ có hiệu quả.”
“Ý hay!” Đức Duy Hoàn đứng bật dậy, lập tức tỏ vẻ tán thành.
Mấy người khác cũng vô cùng kích động, đều cảm thấy làm thế có thể sẽ khiến Lăng Thịnh Duệ có động lực sống tiếp, Phương Nhược Thần cảm thấy buồn bực, tại sao mình lại không sớm nghĩ ra chuyện này chứ? Như vậy thì anh sẽ không cảm thấy đau khổ nhiều như vậy.Nghĩ đến đây, cậu lại tự trách….
Dưới sự trợ giúp của nhân viên, Trình Trí Viễn mặc đồ phòng hộ cách ly vào, cầm lấy cuốn nhật ký đã được khử độc xong rồi bước vào bên trong phòng bệnh.
Nhìn đến Lăng Thịnh Duệ nằm trên giường, hắn đè nén xuống cảm giác đau thắt trong lòng ngực mình, ngồi bên giường, hắn mở nhật ký ra, bắt đầu đọc nội dung có liên quan đến Lăng Thịnh Duệ cho anh nghe.
[ Ngày tháng năm X.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười lăm của tôi, nguyện vọng ngày sinh nhật của tôi là mong papa có thể quay về, nhưng tôi đợi đến hơn mười hai giờ đêm rồi mà papa vẫn không trở về, chiếc bánh kem tôi mua riêng bị tên Quan Thế Kiệt biến thái kia ăn hết mất, thật tức chết mà!
Papa, pa đang ở đâu vậy? Con nhớ papa lắm, về với con đi…..
Ngày tháng năm X
Hôm nay là ngày họp phụ huynh trong trường, nhưng papa lại không có đây, tôi không tìm được người đi họp cho mình, phiền thật! Nhưng nếu không tìm được người đi thì mất mặt chết mất, cái tên Quan Thế Kiệt biến thái kia lại nói anh ta sẽ đi, tôi không thèm, anh ta cũng đâu phải người thân của tôi chứ, ây, nếu có papa ở nhà thì tốt quá.
Ngày tháng năm X
Giết, hôm nay tên biến thái Quan Thế Kiệt ấy vậy mà lại cưỡng hôn tôi, chém! Thiếu gia đây còn chưa thành niên đó, tên khốn kia! Nếu có papa ở đây thì chắc chắn tên đó sẽ ăn một đấm nhớ đời rồi nha!
Ngày tháng năm X
……]
Trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, Trình Trí Viễn vẫn luôn một mực đọc cuốn nhật ký này, lúc đầu hắn chỉ chọn những phần nội dung có liên quan tới Lăng Thịnh Duệ thôi, nhưng rồi sau đó mỗi ngày đều đọc hết, đem những phiền não và buồn chán trong cuộc sống hằng ngày của thiếu niên nói hết cho anh nghe.
Lăng Thịnh Duệ nghe xong nhưng cũng không tỉnh lại, nhưng những con số đo đạc trên người anh lại chuyển biển tốt một chút.
Nước mắt từ khóe mắt anh trào ra, theo gương mặt chậm rãi chảy xuống.
Nước mắt của anh khiến Trình Trí Viễn vô cùng lo lắng, nhưng rất nhanh sau đó lại biến thành vui mừng, kích động: anh khóc, chứng tỏ anh có nghe thấy được…. những chuyện này, cứ vậy thì, sớm muộn gì anh cũng sẽ tỉnh thôi……
Mấy ngày tiếp theo, sáu người luân phiên nhau tiến vào phòng bệnh, đọc cuốn nhật ký cho Lăng Thịnh Duệ nghe.
Nội dung trong đó rất trẻ con, một Lăng Hạo trẻ tuổi học cách trưởng thành, hệt như một ông cụ non vậy, vô cùng đáng yêu, khiến cho mọi người sẽ bất tri bất giác có ấn tượng tốt với đứa nhỏ này, nhưng bọn họ lại cảm thấy đố kỵ, trong lòng người đàn ông đó, đứa con trai này luôn giữ vị trí thứ nhất.
Mà bọn họ……
Anh thà chết chứ không thèm nhìn mặt.
Anh ghét bọn họ.
Tuy rằng chán ngán, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Anh vẫn không tỉnh lại, nhưng cơ thể đã bắt đầu có dấu hiệu hồi phục, bác sĩ nói, cứ tiếp tục như thế, chuyện anh tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi.
Tin tức này khiến nhóm người họ hưng phấn vô cùng.
Một ngày nọ, đến phiên Đức Duy Hoàn đọc nhật ký cho anh, lúc hắn đứng dậy chuẩn bị đi ra thì ngón tay phải của Lăng Thịnh Duệ đột nhiên giật giật.
Lúc này Đức Duy Hoàn đã xoay người đi, không để ý thấy được, nhưng mấy người vẫn luôn dán mắt vào trong xem tình huống thì lại thấy rõ mồn một, bọn họ kích động đến gần như sắp điên cuồng.
Trình Trí Viễn dùng sức gõ tấm thủy tinh, tiếng vang đó khiến Đức Duy Hoàn ngạc nhiên nhìn về phía họ, Trình Trí Viễn dùng khẩu hình miệng nói với hắn: đại thúc vừa mới có phản ứng, cậu mau đọc tiếp đi……
Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng Đức Duy Hoàn vẫn ngồi xuống mép giường, tiếp tục đọc nhật ký.
Qua một hồi, ngón tay của Lăng Thịnh Duệ lại giật một chút.
Lần này, Đức Duy Hoàn cũng nhìn thấy được, hắn mừng rỡ đến mức sắp nhảy dựng lên, nhưng lại mạnh mẽ kìm nén xuống, tiếp tục đọc nhật ký, chỉ là hai bàn tay cầm nhật ký không nhịn được mà phát run,đến nổi lật vài trang mà cũng không thành công.
Vài phút trôi qua, lông mi của Lăng Thịnh Duệ bắt đầu run nhẹ, sau đó, anh chậm rãi mở mắt ra.
Cuối cùng anh cũng tỉnh lại.
Ngay lúc anh hôn mê gần tròn một tháng trời…….
Đức Duy Hoàn thật sự không thể nhịn được nữa rồi, hắn buông nhật ký ra, đến gần bên người Lăng Thịnh Duệ, khẩn trương nhìn chằm chằm anh, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.Những người khác đều đã nhanh chóng khoác đồ phòng hộ vọt vào trong phòng, trước khi bọn họ vào tới, Đức Duy Hoàn tựa vào sát bên tai anh, giọng nói run rẩy của hắn vang lên đầy dịu dàng: “Xin lỗi, đại thúc. Tôi yêu anh…..”