“Đại thúc à, tôi đói.” Thanh âm trong trẻo vang lên trong phòng, mang theo một chút hàm ý làm nũng.
Buông tờ báo trong tay xuống, Lăng Thịnh Duệ nhìn chàng thanh niên tuấn mỹ đang đứng làm nũng trước mặt mình, nhăn mày lại: “ Không phải tôi vừa mới nấu một nồi cháo cho cậu sao?”
“Hiện giờ tôi không có cách nào cầm muỗng được mà.” Thanh niên mở đôi tay ra, trên cổ tay là miếng băng gạc trắng tinh.
Lăng Thịnh Duệ trầm mặc.
Thanh niên luôn dùng đôi mắt tím xinh đẹp nhìn anh, ánh mắt luôn tràn đầy sự hớn hở, khí phách giờ đây lại mang vẻ đáng thương vô cùng.
Trong phòng yên lặng một cách đáng sợ.
Anh bất lực vỗ trán, đứng lên: “ Được rồi, tôi đút cậu ăn.”
Thanh niên nhếch môi, lập tức lộ ra khuôn mặt vui vẻ, nụ cười sáng chói trên gương mặt tuấn tú khiến tim Lăng Thịnh Duệ đập trật mất một nhịp: “ Biết ngay bảo bối anh tốt với tôi nhất.” Dứt lời liền nhào tới, ra vẻ như muốn ôm lấy anh.
Mí mắt Lăng Thịnh Duệ giật giật, vội vàng lùi về phía sau hai bước, tránh khỏi cánh tay hắn, cánh giác nhìn: “ Trình Trí Viễn, đút cậu ăn cơm thì được, nhưng tôi có cho phép cậu thừa cơ lấy cớ làm những chuyện khác không hả?”
Trình Trí Viễn chớp chớp đôi mắt, trên mặt là biểu tình rất ư là vô tội: “ Làm chuyện gì với anh cơ?”
“Cậu tự biết!”
“Thật sự tôi không biết mà.”
Trình Trí Viễn tiếp tục giả bộ ngây thơ.
“Giống như hôm qua, cậu kiếm cớ bắt tôi tắm cho rồi làm vài chuyện…” Lăng Thịnh Duệ cắn răng nói. Khi nói tới đây, ngữ khí có chút tức giận. Từ sau khi hai tay bị thương, mỗi ngày Trình Trí Viễn đều lấy cớ này cớ kia để anh giúp hắn làm vài chuyện, hết giúp tắm rửa, mặc quần áo, đến cuối cùng thường thường là “giúp” lên trên giường luôn, lợi dụng sự đồng tình và áy náy bắt anh tuân theo sự chi phối, đem sự “Chủ động” dâng lên của anh làm anh đến chết đi sống lại, bây giờ từ eo trở đi vẫn đau chết đi được.
Trình Trí Viễn không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn anh, khuôn mặt tươi cười dần dần biến mất.
Tim anh thiếu chút nữa lại mềm xuống, vội vàng chuyển tầm nhìn, tránh đi tầm mắt hắn, anh nắm chặt hai tay, cảnh cáo chính mình ngàn lần cũng không được mềm lòng.
“Được rồi, nếu anh không muốn thế thì tôi không làm phiền anh nữa, dù sao thì việc phế bỏ hai tay là tự tôi quyết định, nếu có trách thì chỉ có thể trách tôi tự làm tự chịu thôi.” Ngữ khí của Trình Trí Viễn lọt vào tai nghe ũ rũ tột cùng.
Lăng Thịnh Duệ tiếp tục trầm mặc.
“Dù sao thì người trong nhà cũng chết hết rồi, không ai để ý tới tôi, có chết đói cũng không ai thương xót.” Nói xong, Trình Trí Viễn xoay người ra khỏi phòng, bóng lưng có hơi cô đơn hiu quạnh.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước…
Trong lòng Trình Trí Viễn đếm bước chân, đợi đến khi bước ra bước thứ ba, thì âm thanh của Lăng Thịnh Duệ từ phía sau truyền đến, trong giọng nói tràn đầy ý nghĩa không còn cách nào khác: “Thôi quên đi, vẫn là để tôi đút cho.”
Khóe miệng Trình Trí Viễn hơi cong lên, sâu trong ánh mắt là ý cười giảo hoạt của âm mưu đã đạt được.
Người kia đầu hàng so với tưởng tượng của hắn nhanh hơn một chút.
Trình Trí Viễn xoay người, nửa tin nửa ngờ mở miệng: “Thật không? Anh sẽ không đút được một nửa lại bỏ đi chứ?”
“Sẽ không.” Lăng Thịnh Duệ thở dài.
“Anh thề.”
“…………”
“Bỏ đi, anh hoàn toàn không có thành ý gì hết, để tôi tiếp tục tự sinh tự diệt đi.” Hai người mắt trừng mắt một hồi, Trình Trí Viễn mới hạ mi xuống, nhìn thoáng qua đôi tay của mình, thở dài: “Aizz, không biết tôi có thể chống đỡ đến khi hai tay hồi phục không nữa.”
“Được được, Tôi thề là được rồi chứ gì?” Lăng Thịnh Duệ cố nén xúc động, bất đắc dĩ giơ tay phải hướng lên trời: “ Tôi Lăng Thịnh Duệ xin thề, trước khi đút Trình Trí Viễn ăn no tuyệt đối không bỏ đi nửa chừng.” Sau đó hung tợn liếc mắt trừng hắn: “ Như vậy vừa lòng chưa?”
“Cực kỳ vừa lòng.” Trình Trí Viễn nhếch môi, lập tức cười tà mị không gì sánh được.
Sau lưng Lăng Thịnh Duệ dâng lên luồng khí lạnh, anh lập tức ủ rũ. Thậm chí anh đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến đôi tay bị thương kia anh đành nhịn mà chống đỡ.
Mấy năm nay, tổ chức sát thủ ở chỗ Trình Trí Viễn liên tục phái người tới ám sát anh, chỉ là do được bảo hộ quá chặt chẽ cho nên anh vẫn bình an vô sự. vì muốn rời khỏi tổ chức, cũng vì bảo đảm an toàn cho anh, Trình Trí Viễn mới đàm phán với tổ chức, thẳng đến khi gần đây mới đạt thành hiệp ước giảng hòa, nhưng điều kiện hắn phải tự cắt đứt gân tay của mình thì mới có thể tự do, làm thế là để phế đi võ nghệ và tài năng của mình, bởi tất cả những cái này đều do tổ chức dạy cho hắn.
Tuy biết rằng chấp niệm của hắn với mình rất sâu, nhưng Lăng Thịnh Duệ trăm triệu lần cũng không ngờ được Trình Trí Viễn thật sự đáp ứng điều kiện này, trước mặt thành viên mà tổ chức phái tới không chút do dự cầm lấy dao găm tự chặt đứt gân tay của mình, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại dù chỉ một chút, giống như đôi tay kia hoàn toàn không phải của hắn.
Lăng Thịnh Duệ còn nhớ rất rõ ràng, sau khi làm xong hết, Trình Trí Viễn ném dao găm xuống đất, không thèm nhìn đôi tay đang máu me đầm đìa của mình, xoay người dùng ngữ khí vô cùng thoải mái nói với anh: “ Chú à, từ nay trở đi sẽ không còn người nào đến uy hiếp anh nữa, còn có, về sau anh phải chăm sóc tôi cho tốt đó.”
(Kaze: hiu hiu… thay mặt thúc em đồng ý …. =^=)
Nghĩ đến đây, hai mắt Lăng Thịnh Duệ hơi cay cay, một là đau lòng vì Trình Trí Viễn, mặt khác là vì anh bị tấm chân tình của hắn làm cảm động.
“Anh ngây ra đó làm gì thế?” Giọng nói của Trình Trí Viễn đột nhiên từ phía sau vang lên.
“Không, không có gì.” Anh hồi phục tinh thần, lúc này mới phát hiện Trình Trí Viễn đã chạy tới trước mặt mình, cười như không cười nhìn anh.
“Mắt anh hơi đỏ, chẳng lẽ chăm sóc tôi khiến anh khó chịu thế sao?”
“Không có, cậu nghĩ nhiều rồi.” Lăng Thịnh Duệ vội vàng nở một nụ cười ôn hòa: “Được rồi, vào phòng khách đi, tôi đút cậu ăn.” Nói xong, anh vòng qua hắn, ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng anh, khóe môi Trình Trí Viễn câu lên, trong mắt tràn đầy hàm ý cưng chiều.
Thật sự là người đàn ông lương thiện dễ bị lừa mà….
Quá trình đút cơm là một trải nghiệm đầy gian nan, không phải Trình Trí Viễn không hợp tác, thực tế hắn vô cùng phối hợp, cái anh không chịu được là, một bên Trình Trí Viễn vừa ăn, một bên là dùng ánh mắt YY cực điểm nhìn anh chằm chằm, còn thường thường vươn đầu lưỡi ra liếm thìa, phát ra âm thanh “Ngon” quá mức phô trương, cái đó nhìn không giống đang ăn uống gì hết, mà ngược lại như đang liếm láp gì đó khiến người khác mặt đỏ tim đập thì đúng hơn.(diamondking.wordpress.com)
Không khí xấu hổ muốn chết, anh cười gượng hai tiếng, chủ động khơi lên đề tài: “Cháo ngon không? Bên trong tôi bỏ nhiều thịt nạc lắm.”
“Ngon.” Trình Trí Viễn nheo mắt lại, đánh giá trên dưới người anh một phen, ý đồ ám chỉ điều gì đó: “ Nhất định là món ăn ngon nhất, còn có dư vị nữa, đúng thật đã cho rất nhiều “Thịt” nha~~~”
Giờ phút này đây, Lăng Thịnh Duệ thật sự đang nuôi một loại xúc động mang tên chạy trốn.
Vất vả đút xong hai chén cháo, Đại Ma Vương sờ sờ bụng, nói: “ Tôi khát.”
“Cậu hẳn là có thể tự cầm ly chứ.” Lăng Thịnh Duệ đứng lên, nhanh chóng dọn dẹp đồ ăn.
“Không cầm nổi.”
“Cậu chưa thử mà, sao biết là không nổi?” (diamondking.wordpress.com)
Trình Trí Viễn “Gian nan” giơ tay phải lên, nhẹ nhàng cầm cái ly một chút, rồi thu tay về, nhìn qua Lăng Thịnh Duệ: “Anh xem, thật sự tôi cầm không nổi.”
Gân xanh trên trán Lăng Thịnh Duệ đồng thời khởi nghĩa: “Vốn dĩ cậu không dùng tí sức nào hết.”
“Có dùng.”
“Không dùng.”
“Có.”
“Hoàn toàn không dùng sức.”
Đối mặt với sắc mặt xanh mét của anh, Trình Trí Viễn đột nhiên im lặng, hắn lẳng lặng cúi đầu một lát, sau đó tủi thân nói: “Được rồi, để tôi khát chết luôn cho rồi.”
“………..”
Trong phòng khách một mảnh yên tĩnh.
“Được, tôi đút cậu uống nước.” Lăng Thịnh Duệ không tình nguyện cầm lấy ly nước, đột nhiên rất muốn khóc lên.
Ly nước đưa tới miệng, Trình Trí Viễn lại không chịu há miệng.
Anh khó hiểu nhìn hắn: “Mở miệng ra, không phải cậu muốn uống nước sao?”
“Tôi không muốn uống thế này, anh phải dùng phương thức khác đút cho tôi.” Trong mắt Trình Trí Viễn đột nhiên lóe lên một tia tà ác.
Anh có loại dự cảm không lành: “Phương thức nào?”
Trình Trí Viễn nở nụ cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề cùng răng nanh trắng nõn: “ Dùng miệng đút ấy.”
“…….”
Trong phòng khách lại một lần nữa yên lặng.
Trầm mặc đặt ly nước xuống bàn, Lăng Thịnh Duệ tiếp tục dọn dẹp bàn ăn.
Ánh mắt Trình Trí Viễn dần dần dâng lên niềm ai oán.
Lăng Thịnh Duệ không để ý tới hắn. (diamondking.wordpress.com)
“Tôi muốn uống nước.” Trình Trí Viễn không chớp mắt nhìn anh.
Lăng Thịnh Duệ tiếp tục tự động bỏ qua sự tồn tại của hắn.
“Tôi rất khát.”
Lăng Thịnh Duệ mặt không thay đổi bưng đồ lên đi vào nhà bếp, vừa bỏ chén vào bồn rửa, thì bên ngoài lại vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Nội tâm Lăng Thịnh Duệ nhảy dựng lên, phát hiện ly thủy tinh đã rơi xuống sàn nhà, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, Trình Trí Viễn thì đang ngồi xổm trên mặt đất, cố sức tìm nhặt những mảnh thủy tinh vỡ, trên tay đã bị cắt thành mấy đường, máu đang chảy ra.
“Cậu làm gì vậy?” Anh vội vàng chạy lên, khẩn trương nắm hai tay hắn.
“Khi uống nước không cẩn thận làm rơi thôi.” Đầu cũng không ngước lên, Trình Trí Viễn thản nhiên nói.
“Vậy cũng không cần cậu tự nhặt chứ, xem này, tay bị cắt hết rồi.” Nhìn vết thương trên tay Trình Trí Viễn bị thêm mấy vết cắt, Lăng Thịnh Duệ đau lòng vô cùng: “ Để tôi nhặt không phải được rồi sao?”
“Hừ hừ, dù sao cũng không ai quan tâm tôi sống chết ra sao.” Trình Trí Viễn hừ lạnh một tiếng.
Vô lực gục đầu xuống, Lăng Thịnh Duệ bị đánh bại hoàn toàn, nội tâm thở dài một hơi, anh bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng: “Haizz, để tôi đút cậu uống nước.”
“Muốn dùng miệng cơ.” Trình Trí Viễn được một tấc lại muốn lấn một thước.
“Rồi….” Lăng Thịnh Duệ kéo dài thanh âm, yếu ớt trả lời.
Tác giả: Phiên ngoại của Tiểu Trình sẽ tương đối thoải mái.
Kaze: hê hê tui cũng thấy anh Viễn cưng quá trời luôn:
Bù lại cho phiên ngoại anh Thần ấm áp bao nhiêu, phiên ngoài ngoại anh Viễn hài ngọt bất nhiêu: trình độ đeo bám, mặt dày làm nũng của anh không ai sánh bằng