Dã Thú Pháp Tắc

quyển 1 chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

A! xin lỗi!”

Lúc để ý thấy mình vừa mới không cẩn thận phun huyết bọt lên người Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ vội vàng nói tiếng xin lỗi.

Nhìn nam nhân dáng vẻ gương mặt co quắp, biểu tình trên mặt Phương Nhược Thần lập tức lại càng trở nên lạnh lùng.

“Anh cho rằng xin lỗi có tác dụng sao?”

Thoáng thả lỏng hai nắm tay, cố ý để các đốt ngón tay tạo ra âm thanh ma sát “rắc rắc”, Phương Nhược Thần lạnh lùng cười, lộ ra hai hàm rằng trắng đều, đôi mắt nham hiểm làm nam nhân không nhịn được mà rùng mình lùi lại phía sau.

Nhìn chàng trai trẻ trước mắt này còn cao hơn mình nửa cái đầu, Lăng Thịnh Duệ cười khổ, y thực sự là vận rủi tìm đến nhà mà, vừa bị người ta coi là kẻ trộm mà đánh đập, bây giờ lại trêu phải một người không dễ chọc thế này.

“Việc đó, thật ngại quá, tôi mới bị thương, nhất thời nhịn không được cho nên...”

Vừa nói, Lăng Thịnh Duệ vừa vươn ra đôi tay có chút run rẩy, cố sức xoa xoa bộ tây trang dính đầy huyết bọt của chàng trai.

Nhưng khi y vừa mới chạm vào, trên bộ tây trang của Phương Nhược Thần lập tức liền xuất hiện hai dấu tay đen xì xì.

Phương Nhược Thần: “............”

Lăng Thịnh Duệ: “............”

Hơi vụng về đưa hai tay lên trước mặt, Lăng Thịnh Duệ nhìn vào vật thể sền sệt không biết là cái gì đen xì xì dính trên tay mình, nụ cười khổ trên mặt lại càng sâu thêm.

Mình hình như lại gặp rắc rối rồi...

“Cái đó, ngại quá đi mất, tôi không chú ý tay tôi thì ra lại bẩn như vậy...Oa!”

Không đợi y nói xong lời xin lỗi, Phương Nhược Thần vẻ mặt hắc tuyến thần tốc vung ra một đấm, không chút lưu tình đánh lên mặt y.

Hét thảm một tiếng, cơ thể Lăng Thịnh Duệ trực tiếp bay ra ngoài, đập mạnh vào cái lan can ở sau y.

Mệt mỏi tê liệt ngã trên đất, Lăng Thịnh Duệ ho khù khụ đau đớn, thân thể kịch liệt run rẩy theo động tác ho khan, dáng điệu trông có vẻ cực kì thảm thương.

Hơi chút chán ghét lau lau nắm tay bị “làm bẩn”, Phương Nhược Thần khinh thường liếc nhìn một cái nam nhân đang nằm trên mặt đất “thoi thóp”, xoay người liền bước đi.

Nam nhân thô tục đáng ghét này, nếu để anh liếc mắt thêm một cái, anh chỉ sợ mình sẽ trực tiếp nôn mửa mất.

“Khoan đã, cậu... cậu sao có thể tùy tiện đánh người, khụ khụ!”

Giọng nói có chút khàn khàn của nam nhân từ phía sau truyền đến, hơi yếu ớt, nhưng lại cực kì kiên định.

Phương Nhược Thần dừng bước, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lẽo... Nam nhân đáng ghét này có vẻ như còn chưa biết sống chết là gì.

“Tôi đánh anh, thế thì sao?” Phương Nhược Thần xoay người, nhét hai tay vào túi quần, ngoài cười nhưng bên trong không cười nhìn nam nhân đang vịn vào lan can gian nan đứng lên, trong mắt không thèm che giấu sự khinh thường.

“Cậu… cậu sao có thể dã man như thế chứ!” Lăng Thịnh Duệ lập tức bị kiểu ăn nói vô lý của anh làm cho tức giận đỏ bừng mặt, phẫn nộ quát anh, tức giận đến mức cả người run rẩy, thở dốc từng hơi.

Mặt mũi vốn đã bầm dập của Lăng Thịnh Duệ dưới một đấm mạnh mẽ của Phương Nhược Thần lúc nãy, có vẻ như càng thêm thê thảm, thoạt trông có chút hèn nhát.

Tuy rằng gương mặt xanh tím nhìn không rõ mặt y, nhưng Phương Nhược Thần trực giác lại cảm thấy nam nhân này lớn lên cực kì xấu xí. Anh chắc chắn cho là như thế, một tên nam nhân thoạt nhìn thật hèn hạ, khuôn mặt kia tuyết đối không thể có chỗ nào đẹp được. (Sự thực chứng minh, suy đoán của Anh chàng Phương đẹp trai thực thái quá.)

Sự chán ghét trong mắt Phương Nhược Thần ngày càng tăng, anh ghét nhất loại nam nhân hèn mọn thế này, nhìn thấy là đã muốn giết bọn chúng rồi.

Ấn tượng đầu tiên cực kém khiến anh nhận định đây là một kẻ biến thái, chưa biết chừng một tên đồng tính luyến ái buồn nôn.

Vừa nghĩ đến mình đang bị một tên nam nhân có thể là đồng tính luyến ái biến thái quấy rầy, cả người Phương Nhược Thần lập tức nổi đầy da gà, vốn tính tình đã không tốt, anh thực sự xúc động đến muốn giết người.

Biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên cực kì tàn độc, Phương Nhược Thần đen mặt đi về phía Lăng Thịnh Duệ, gân xanh trên bàn tay nắm chặt như ẩn như hiện, chứng tỏ một điều rất rõ ràng là anh hiện tại cực kì phẫn nộ.

Không thể nào......

Nhìn cơ thể cao lớn của chàng trai trẻ ngày càng tiến lại gần, Lăng Thịnh Duệ lập tức thấy khổ không chịu nổi, lúc nãy y chỉ là vì đột nhiên bị đánh mà bật thốt ra câu kia, chỉ có điều không nghĩ tới lại lần nữa chọc giận nam nhân nóng nảy tàn bạo này, thật sự là không đoán được.

Nắm chặt áo Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần dùng sức lôi thân thể có chút thối chí nản lòng dậy, tàn bạo mở miệng nói: “Hừ, xem ra anh bị đánh còn chưa đủ nhỉ, không dạy dỗ anh một trận thật tốt, anh thật đúng là không biết trời cao đất rộng, anh này tên biến… thái… già!”

Sự chán ghét cùng cực trong mắt chàng trai trẻ tuổi như vô số lưỡi lê sắc bén, từ nhiều hướng khác nhau đâm vào trái tim đã chai sạn mệt mỏi của nam nhân.

Cố ý kéo dài giọng ở hai chữ “Biến • thái” khiến Lăng Thịnh Duệ nhớ lại quá khứ xa xôi trước kia, đánh thức một đoạn kí ức không chịu nổi bị y niêm phong đã lâu, giống như axit sunfuric đậm đặc đang ăn mòn dần những vết thương đã sớm chảy máu đầm đìa nơi trái tim kia.

Không lâu trước kia, người kia cũng là kéo áo y như vậy, tàn nhẫn mắng y ” biến • thái ghê tởm”.

Ký ức một khi nhớ lại, thì đổi lấy là nỗi đau khắc cốt ghi tâm, từng trận đau đớn tê tâm liệt phết đó, khiến y gần như là sắp ngạt thở.

Nhìn gương mặt đột nhiên trở nên bi thương của y, Phương Nhược Thần bỗng nhiên cảm thấy kinh ngạc, nắm tay vốn đã giơ lên, chuẩn bị đấm về phía y, bất giác lại buông xuống.

Từ nỗi bi thương và sầu muộn nồng đậm trên người Lăng Thịnh Duệ tỏa ra, khiến sự tức giận trong nội tâm Phương Nhược Thần dần dần tiêu tan, trở thành nỗi tò mò sâu sắc.

Anh muốn biết, là chuyện gì đã khiến cho nam nhân có chút hèn mọn này lộ ra biểu cảm “văn nghệ” như vậy...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio