“Rốt cuộc anh muốn gì?” Phương Vân Dật lạnh lùng nhìn hắn, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đã nhuộm một tầng nộ ý, chỉ là đang bị cậu mạnh mẽ áp chế xuống thôi.
Lăng Thịnh Duệ niết niết cổ tay bị nắm đến phát đau của mình, không có trả lời, cau mày nhìn cậu, trên mặt không có một tia sợ hãi nào, tuy rằng, hắn biết Phương Vân Dật lần này khẳng định lại sắp nổi trận lôi đình nữa rồi.
Thấy hắn không nói gì, Phương Vân Dật triệt để nổi giận, từ trước đến giờ chưa có ai dám nhìn cậu ta như thế cả.
“Anh đang phát điên cái gì đây?” Phương Vân Dật tiến tới, lần nữa dùng sức nắm tay hắn, bị Lăng Thịnh Duệ lần thứ hai đẩy ra.
Phương Vân Dật đã giận đến sôi trào, không hề nghĩ ngợi vung lên nắm đấm, hướng phía mặt hắn đánh tới.
“Tiểu Dật, đừng có quậy loạn nữa, về nhà rồi nói.” Thấy sự tình đang có xu hướng càng náo càng lớn chuyện, Phương Nhược Thần đứng một bên vươn lấy tay, chặn lại cú đấm của Phương Vân Dật, thản nhiên nói.
Phương Vân Dật kinh ngạc một lúc, cuối cùng vẫn buông lỏng nắm tay.
Cậu rất tôn kính người anh trai Phương Nhược Thần của mình, nhất nhất nghe lời của anh.
Xoay đầu lại nhìn đám đông đang xem náo nhiệt ở bốn phía, cơn giận không nơi trút của Phương Vân Dật khiến cậu đỏ mắt hét lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cút hết cho tôi! Còn nhìn nữa đánh chết các người!”
Đám người ở xung quanh lập tức bỏ chạy tán loạn.
Lăng Thịnh Duệ thở ra một hơi dài, hắn thực sự không nghĩ tới hắn có ngày lại cùng một đứa nhóc chỉ lớn hơn con trai mình vài tuổi đứng tranh chấp giữa đường phố đông người, việc này khiến hắn rất hổ thẹn, giống như một ông chú nhỏ mọn đang khi dễ trẻ con vậy, tuy rằng, hắn mới là người bị tên trẻ con kia khi dễ.
Phương Vân Dật tàn bạo trừng mắt nhìn hắn, một ẩn ý hàm chứa trong ánh mắt ấy chính là “Để xem về nhà tôi thu thập anh thế nào.”
Khóe miệng Lăng Thịnh Duệ có chút co rút, tên khốn này, thật sự là một thằng nhóc thối bị nuông chiều đến hư rồi.
“Bỏ đi, chúng ta mau về nhà thôi.” Phương Nhược Thần nhàn nhạt nói, nhãn thần như có như không đưa mắt nhìn sang người Lăng Thịnh Duệ.
Phương Vân Dật hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu bỏ đi.
“Đi thôi.”
Lăng Thịnh Duệ nhìn sang hai bên một lúc, sau khi xác định Phương Nhược Thần đúng là đang nói chuyện với hắn, mới nhè nhẹ gật gật đầu.
Động tác cẩn trọng này có điểm khả ái, Phương Nhược Thần khóe miệng câu lên nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Lăng Thịnh Duệ ngây ngẩn cả người, hoài nghi chính mình vừa nãy có nhìn lầm hay không, Phương Nhược Thần thế mà… mỉm cười sao? Thế giới tận thế rồi chăng? Hay là thần kinh hắn bị loạn rồi?
Lăng Thịnh Duệ trong phút chốc nổi da gà toàn thân.
Về được đến nhà, Phương Vân Dật cũng không giống như trước đây, chạy tới tìm hắn làm phiền, mà là trực tiếp về phòng, khóa trái cửa lại.
Lăng Thịnh Duệ thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, tiểu bá vương này đã yên tĩnh trở lại.
Vừa lúc muốn quay về phòng, Phương Nhược Thần đứng sau lưng hắn đột ngột mở miệng: “Một lát nữa anh vào trong phòng tôi đợi tôi, tôi có chuyện muốn tìm anh.” Ngữ khí có chút lạnh.
Lăng Thịnh Duệ thân thể cứng đờ, chậm rãi xoay người.
Phương Nhược Thần diện vô biểu tình nhìn hắn, vẫn là gương mặt không biểu cảm như mọi khi, nhưng con ngươi tối tăm lại thêm nhiều phần sâu thẳm, ánh mắt có chút phức tạp.
Lăng Thịnh Duệ nháy mắt đổ một thân mồ hôi lạnh.
Giống như không có xác định lắm, Lăng Thịnh Duệ mở miệng hỏi: “Cái đó, cậu muốn tôi lát nữa tới phòng cậu?”
“Ừ, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Trong thanh âm nghe không được là loại tâm tư gì.
Lăng Thịnh Duệ vẫn cứng đầu tiếp tục hỏi: “Cái đó, không thể nói ở đây sao?” Tuy biết hỏi một câu như thế có thể bị mắng một trận, nhưng Lăng Thịnh Duệ thực sự không muốn vào phòng cậu ta, lần “nhìn lén” trước thiếu chút nữa bị bắt gặp khiến hắn cứ nghĩ đến là thấy sợ.
Sắc mặt Phương Nhược Thần trong chốc lát lạnh đi.
Cậu từ trước đến nay là loại người quả đoán quyết tuyệt, không thích bất kì chuyện gì quá mức dài dòng ướt át.
Bị áp suất đột kích, Lăng Thịnh Duệ nhìn gương mặt tuấn mỹ đầy hàn ý của cậu, tim đập sợ hãi một hồi, vội vàng mở miệng: “Biết rồi biết rồi, tôi đi thay quần áo xong sẽ tới tìm cậu.”
Dứt lời, hắn giống như đang chạy trốn mà vọt thẳng lên lầu, chạy vào phòng của mình.
Đường nhìn truy đuổi theo thân ảnh thon dài đang lúng túng chạy đi, ánh mắt của Phương Nhược Thần càng trở nên phức tạp hơn.
Về được trong phòng, Lăng Thịnh Duệ dùng sức đóng sập cửa lại, sau đó trực tiếp ngã người lên giường.
Thân thể đặt trên chăn bông mềm mịn, từ phía trong dâng trào một loại hương vị của ánh nắng, hiển nhiên, vào lúc hắn không có ở đây, có người đem chăn bông của hắn đi phơi nắng.
Lăng Thịnh Duệ ôm lấy tấm chăn, lấy mặt cọ cọ vài cái, nhắm hai mắt lại.
“Thật tốt, có người giúp mình phơi chăn rồi.” Lăng Thịnh Duệ mỉm cười, tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều.
Có lẽ hai anh em kia đã phân phó như vậy, Lăng Thịnh Duệ âm thầm nghĩ ngợi.
Từ lúc hắn vào nhà này ở, những người làm ở đây đều tẩy chay hắn, không đặt đinh ghim trên giường hắn đã là may lắm rồi, loại chuyện giúp hắn phơi chăn này nếu không phải có người dặn dò, bọn họ chịu làm mới là lạ.
Điển hình của chuyện lợi ích phân tranh.
Nghĩ đến đây, Lăng Thịnh Duệ đối với hai anh em Phương gia hảo cảm tăng lên nhiều lắm.
Nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi được một lát, Lăng Thịnh Duệ không cam tâm mà leo khỏi, đi đến phía tủ quần áo, chuẩn bị thay y phục.
Chỉ là, vừa mới mở tủ, Lăng Thịnh Duệ bị dọa sợ đến nhảy dựng.
Vài bộ quần áo bình thường của hắn đã không cánh mà bay, đổi thành một nhóm các tây trang cao cấp và thường phục (casual clothes), thậm chí bộ quần áo người hầu của hắn cũng biến mất luôn.
“Đây… rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Lăng Thịnh Duệ có một lúc thất thần, hoài nghi chính mình có phải nhìn lầm rồi không.
Đóng lại cửa tủ, rồi mở lại.
Vẫn là cảnh tượng sang trọng xa hoa kia.
Không thay đổi.
Lăng Thịnh Duệ một mặt hắc tuyến, đây… cái này rốt cuộc là gì vậy? Sẽ không phải bị nhóm người hầu vì muốn vu oan giá họa, đem quần áo của huynh đệ Phương gia bỏ vào tủ hắn chứ?
Da đầu Lăng Thịnh Duệ có chút tê dại.
Nghĩ lại nghĩ, Lăng Thịnh Duệ cũng không dám trì hoãn, chọn một bộ thường phục trông giản dị nhất có thể, mau chóng thay vào, sau đó ra khỏi phòng, không tình nguyện mà đi tới phòng riêng của Phương Nhược Thần.
Đứng trước cửa phòng Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ do dự cả ngày trời không dám gõ cửa.
“Đứng ở đây mà không vào thì làm gì?”
Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói, thiếu chút nữa dọa cho hồn phách Lăng Thịnh Duệ bị bay biến hết ra ngoài.
Lăng Thịnh Duệ cứng ngắc quay đầu.
Phương Nhược Thần đứng bên cạnh hắn, vóc dáng cao hơn hắn, rất có tính áp bức.
Lăng Thịnh Duệ vẻ mặt hắc tuyến, tên gia hỏa này, người thì cao to cưởng tráng, sao lại đi không có tiếng động vậy chứ…
Nỗ lực khôi phục lại trái tim đang gấp gáp đập loạn, Lăng Thịnh Duệ có hơi ngượng ngùng mở miệng: “Ách, cậu không ở trong phòng à, tôi còn cho rằng…”
Phương Nhược Thần ngoài cười nhưng trong không cười: “Không phải vừa nãy tôi để anh vào phòng đợi tôi sao?”
Lăng Thịnh Duệ tiếp tục lúng túng: “Ách, lúc nãy không có nghe rõ lắm.”