Mắt nhìn Phương Vân Dật đang dần dần tiến gần bên giường, sắc mặt Lăng Thịnh Duệ càng trở nên trắng bệch, tình huống hiện tại này, ngay cả một tên ngốc cũng biết tiếp theo sẽ phát sinh loại chuyện gì.
Phương Vân Dật nhẹ nhàng leo lên giường, bắt chéo chân ngồi kế bên Lăng Thịnh Duệ, mỉm cười tươi nhìn hắn: “Xem ra anh đang rất sợ hãi ha.”
Dáng dấp thất kinh của Lăng Thịnh Duệ, khiến cậu cảm thấy máu lưu thông toàn thân đều sôi trào cả lên, cậu rất thích biểu tình này của người đàn ông đó, sợ hãi, kinh hoảng, nhưng lại vô pháp chống cự, chỉ có thể nằm đó ngoan ngoãn chịu đựng…
Bàn tay của Phương Vân Dật sờ lấy bên mặt của Lăng Thịnh Duệ.
Thân thể Lăng Thịnh Duệ nhất thời căng cứng.
“Anh rất ghét tôi?” Phương Vân Dật nắm lấy cằm hắn.
Lăng Thịnh Duệ mím môi không nói, nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên đáp án trong lòng hắn nghĩ.
Phương Vân Dật cười, cậu biết người đàn ông này ghét cậu, nhưng cậu lại chẳng hề có chút cảm giác tổn thương gì. Rất kỳ quái, nếu là bình thường, thì nắm đấm của cậu đã sớm giáng xuống người kia, vậy mà hiện tại, cậu lại yêu thương người đàn ông này vô cùng.
Nơi nào đó trong lòng cậu đột nhiên mềm hẳn xuống, trở nên âm ấm, tràn ngập cảm giác ngọt ngào nhè nhẹ, cả con tim phảng phất như được bao bọc bởi mật đường, rất ngọt, nhưng lại không hề ngấy.
Đây, có phải là yêu?
Một cảm giác khác thường, khiến nội tâm Phương Vân Dật có chút mê man.
Phương Vân Dật từ trước đến nay chưa từng nghĩ qua chính bản thân mình lại có một ngày nảy sinh cảm giác như thế, theo góc nhìn của cậu, cái thứ gọi là tình yêu chỉ luôn do vài thiếu nữ loli hoang tưởng trong lúc buồn chán mà ra thôi. Ấy vậy mà vào lúc này, cậu phát hiện bản thân cũng sẽ nảy sinh loại cảm giác ấy, rất ngọt ngào, rất dịu nhẹ, rất say đắm người khác, thậm chí trong tim cậu còn đang dập dờn vô số bong bóng của màu hồng, cậu cảm thấy chính mình phảng phất như đã bị tan chảy mất rồi.
Phương Vân Dật cười khổ, xem ra lần này cậu thực sự đã sa lầy vào nó.
“Buông, buông tôi ra.” Dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng đầy từ tốn của Phương Vân Dật, Lăng Thịnh Duệ một mạch không phản kháng gì rốt cuộc cũng mở miệng, căn bản hắn cho rằng Phương Vân Dật sẽ đối đãi rất thô lỗ với hắn, vậy mà…
Sự ôn nhu của đối phương khiến nội tâm hắn dâng trào một nỗi hoảng loạn khó hiểu, cái cảm giác ấy tựa như sự bình yên trước sóng gió bão táp, tựa như dưới một bầu trời đang trong lành nắng ấm sắp sửa nổi lên sự bùng nổ lớn lao nào đó.
Sự phản kháng yếu ớt của Lăng Thịnh Duệ, hoàn toàn bị Phương Vân Dật tảng lờ một cách tự nhiên.
Phương Vân Dật cúi đầu, gương mặt cậu từ từ tiến sát đến mặt của Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ hoảng hốt muốn nghiêng đầu sang, nhưng lại bị Phương Vân Dật nắm chặt cằm dưới, không thể động đậy hơn.
“Đừng có sợ như thế, tôi sẽ không làm anh bị thương, tôi sẽ thật dịu dàng với anh.” Phương Vân Dật mỉm cười: “Bất quá, trước lúc đấy thì tôi phải trừng phạt anh một chút mới được, ai bảo anh dám tự ý rời nhà tôi thế chứ.”
Trong lúc nói, đôi mắt của Phương Vân Dật nhất thời lạnh đi.
Lăng Thịnh Duệ trong lòng cả kinh, lời của Phương Vân Dật, khiến hắn có loại dự cảm không lành.
“Tôi muốn dạy anh một bài học mà suốt đời này anh sẽ không bao giờ quên được, để anh sau này cũng không dám lén lút rời khỏi bên người tôi nữa.” Tay của Phương Vân Dật đang nắm lấy cằm của Lăng Thịnh Duệ đột nhiên siết chặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Rõ ràng vừa nãy còn đang ôn hòa vui vẻ, vậy mà biểu tình của Phương Vân Dật vào thời khắc này nhất thời trở nên giá lạnh, ẩn ẩn tản mác hơi thở đầy mùi ngược đãi cùng hành hạ.
Trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
Sự sợ hãi của Lăng Thịnh Duệ đối với Phương Vân Dật lại càng tăng thêm một bậc, hắn hoài nghi cậu ta có phải tâm thần phân liệt hay không, tại sao cái con người này vừa nói trở mặt liền trở mặt, hơn nữa còn xoay ngoắt một cách triệt để như vậy.
“Cậu, cậu đang muốn làm gì? Không, không được làm bậy!” Quai hàm đã bị nắm đến tựa hồ sắp vỡ vụn, Lăng Thịnh Duệ ngữ khí hàm hồ nói, đau đến toàn thân ra mồ hôi lạnh.
“Anh nói xem?” Phương Vân Dật cười lạnh, biểu tình âm ngoan đến cực điểm.
Lăng Thịnh Duệ chỉ còn vài tia máu trên gương mặt trắng bệch, cũng vào thời khắc này lặng lẽ rút mất.
“Đừng vọng tưởng tôi sẽ buông tha anh.” Phương Vân Dật nhẹ híp lại mi, nhìn lấy người đàn ông dưới thân mình đang không ngừng giãy dụa, trong ánh mắt của đối phương là sự sợ hãi dày đặc khiến cậu cảm thấy rất hài lòng.
Hay là như vầy, nếu như làm cho anh ta sợ, sau này cũng sẽ không bỏ trốn nữa đâu nhỉ…
Khóe miệng Phương Vân Dật lộ ra một tia cười hưng phấn.
Cậu vươn tay, nhắm tới cái nút bấm màu đỏ ở phía đầu giường bên trái, không hề do dự từ tốn ấn xuống.
Chỉ trong giây lát, một luồng điện lưu cực mạnh chạy từ xiềng xích đang trói lấy tứ chi của Lăng Thịnh Duệ truyền tới, nhất thời quét xuyên toàn thân hắn.
Mọi vật xung quanh trước mắt hắn đã trở nên trống rỗng trong tức khắc, cơn đau đớn kịch liệt đồng thời dâng cao trên khắp người hắn, giống như đang muốn xé rách linh hồn hắn vậy.
Lăng Thịnh Duệ hét lên thảm thiết.