Lăng Thịnh Duệ tỉnh lại trong tình trạng bị ngạt thở nghiêm trọng, phổi hắn vì thiếu oxy mà đau nóng như thiêu đốt, có cảm giác như một quả khí cầu được thổi căng, cứ như có thể nổ tung vào bất cứ lúc nào vậy.
Trước mắt là một cảnh tượng mơ hồ, phía trước tựa như bị phủ kín bởi một màn sương trắng dày đặc, cái gì cũng nhìn không rõ.
Lăng Thịnh Duệ có hơi mê man, đây rốt cuộc là nơi đâu? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
“Cuối cùng anh cũng tỉnh.” Giọng nói trong trẻo dễ nghe truyền đến từ phía trên, ngữ điệu mang theo một tia vui mừng.
Vật nặng từ trên thân di dời khỏi mình, mất đi chướng ngại che chắn, ánh sáng trắng chói mắt khiến mắt hắn đau nhức, trong vô thức nhắm hai mắt lại.
Ký ức ngắn ngủi trong đầu dần dần khôi phục, Lăng Thịnh Duệ lúc này mới nhớ lại lúc nãy đã phát sinh chuyện gì.
Cảm giác bị điện kích tựa như một vết hằn in sâu sắc trong đầu hắn, khắp thân thể hắn tựa như lại bắt đầu một cơn đau kịch liệt, giống như đã bị hỏa thiêu đao sắc cắt qua vậy.
Lăng Thịnh Duệ cắn chặt lấy môi dưới, hơi hơi nhăn lại chân mày, mở to hai con mắt, trên mặt không cảm xúc nhìn về phía Phương Vân Dật, ánh mắt ảm đạm không tia sáng.
Cậu vốn dĩ cho rằng người đàn ông này sau khi tỉnh lại sẽ bị dọa đến run rẩy cả người, nhưng đối phương lại bình tĩnh ngoài ý muốn, tựa hồ như chuyện lúc nãy căn bản chưa từng xảy ra, trấn tĩnh nằm trên giường mà ngây người.
Phương Vân Dật đột nhiên có chút sợ hãi, anh ta sẽ không bị dọa đến phát ngốc chứ hả…
“Anh không sao chứ.” Phương Vân Dật vươn cánh tay, huơ huơ vài cái trước mặt hắn, có hơi lo lắng hỏi.
Dáng vẻ hồi hộp khẩn trương của thiếu niên giống như một đứa trẻ đang làm chuyện gì có lỗi, ánh mắt vô tội lại đáng thương, bộ dáng cẩn thận thoạt nhìn khiến người ta vừa thương lại vừa yêu vô cùng.
Trái lại, Lăng Thịnh Duệ đột nhiên cảm thấy gương mặt xinh đẹp như thiên sứ này khá là chướng mắt.
Vừa một khắc trước thôi, cậu ta còn đang mang vẻ mặt dữ tợn hành hạ hắn, vậy mà lúc này lại trở nên nhu thuận đáng thương, tính cách nắng mưa thất thường của cậu ta rất khiến Lăng Thịnh Duệ chán ghét, nhưng phần nhiều lại sợ hãi nó hơn.
“Cậu có còn ý định dùng công cụ gì đó hành hạ tôi nữa thì cứ dùng, đừng có chơi trò biến mặt trở mặt nữa, tôi sợ cậu rồi đấy.” Nhè nhẹ than một một hơi, Lăng Thịnh Duệ nhàn nhạt nói, ngữ điệu còn mang theo chút ý bất đắc dĩ.
Phương Vân Dật hơi sửng sốt, sau lại cười lên to tiếng.
“Ha ha ha…”
Lăng Thịnh Duệ trong lòng lạnh run, không biết tên khốn này lại phát thần kinh gì nữa rồi, hễ nghĩ tới việc Phương Vân Dật có khả năng tìm một cách khác lại tra tấn mình, thì trong lúc nhất thời ngay cả ý muốn được chết Lăng Thịnh Duệ cũng đã lập sẵn trong đầu.
Nhìn thấy mỹ thiếu niên cười đến muốn chảy cả nước mắt, Lăng Thịnh Duệ vừa sợ đến toàn thân phát run, trong lòng vừa âm thầm rơi lệ.
Hắn sao lại xui xẻo đến như vậy? Gặp một tên tiểu diêm vương như thế…
“Ông chú à, anh thật sự quá là đáng yêu.” Phương Vân Dật cười đến cơ mặt cũng đau, nhưng lại không thể ngừng được, vẻ mặt mờ mịt của người đàn ông càng khiến cậu cảm thấy anh ta khả ái đến cực điểm, tính trẻ con không khỏi nổi lên, hai tay bưng lấy mặt của Lăng Thịnh Duệ, dùng sức ép vào.
Gương mặt của Lăng Thịnh Duệ bị ép biến dạng, miệng bị ép vào biến thành hình chữ O rất buồn cười.
Phương Vân Dật cảm thấy không cách nào nhịn được nữa, lúc nãy bởi vì Lăng Thịnh Duệ đang hôn mê, nên cậu mới không có chuyện “giậu đổ bìm leo”.
Nhưng bây giờ thì…
Phương Vân Dật đột nhiên cười lên, cười đến vẻ mặt tươi roi rói, lộ ra hai hàng răng trắng noãn chỉnh tề, so với người mẫu quảng cáo kem đánh răng còn trắng sáng hơn.
Lăng Thịnh Duệ bỗng nhiên có loại dự cảm cực kì không lành…
“Anh cũng đã tỉnh lại rồi, vậy chúng ta bắt đầu vào chủ đề chính đi nha… Ha ha…”
Hai tiếng cười gian cuối câu của Phương Vân Dật thật khiến Lăng Thịnh Duệ thấy hoảng.
Còn chưa đợi Lăng Thịnh Duệ buông lời cự tuyệt, Phương Vân Dật đã dùng tốc độ ánh sáng mở khoen hai chân của Lăng Thịnh Duệ, hai tay rất lành nghề dang ra hai chân anh, gác chúng lên hai vai, cả một quá trình được thực hiện trơn tru tựa như nước chảy mây trôi, chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi.
Quả nhiên…
Lăng Thịnh Duệ nhất thời vẻ mặt hắc tuyến.
Hắn vốn cho rằng Phương Vân Dật chỉ là một thiếu niên có hơi xung động, bên trong đơn thuần, thế nhưng bây giờ thì…
Hắn nhìn thế nào cũng chỉ thấy tên nhóc con này thật sự là một cao thủ đã qua thân chinh bách chiến.
Lăng Thịnh Duệ bỗng dưng thấy đau dạ dày.
Bởi vì hai tay bị khóa lại, hắn đã không còn cách nào phản kháng được, càng không nói đến việc tháo chạy, cho nên, chuyện gì xảy ra tiếp theo, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán được.
Phương Vân Dật cười tà, mạnh mẽ thúc eo về phía trước.
“A…!” Hầu như cùng lúc, tiếng kêu thảm thiết của Lăng Thịnh Duệ vang vọng khắp căn phòng.
Chỉ là sau một tiếng kêu ấy, Lăng Thịnh Duệ sống chết vẫn chỉ cắn lấy môi dưới, có thể thấy hắn đang cực lực khắc chế bản thân, nhưng vẫn không chặn được vài tiếng kêu rên tràn ra từ trong cổ họng.
Tiếng tim đập kịch liệt càng thêm nhanh, Phương Vân Dật đột nhiên nghĩ, tên đàn ông này quả thật là đại diện từ của hai chữ ‘tội ác’.
Anh tuấn, ẩn nhẫn, thành thục, ôn nhuận…
Thật là quá mức dụ hoặc mà…
Dùng sức ấn lấy vai của Lăng Thịnh Duệ, Phương Vân Dật không dừng lại được bao lâu, chỉ thoáng điều chỉnh tư thế một lát, rồi lại bắt đầu va chạm.
Cơ thể của Lăng Thịnh Duệ khiến Phương Vân Dật sướng đến đỉnh điểm, nhưng sự hung mãnh dồn dập của Phương Vân Dật lại khiến Lăng Thịnh Duệ thống khổ đến không nỗi đau nào đau hơn.
Giống như có một cây côn sắt bị nung nóng cứ ra ra vào vào ngay trong cơ thể mình, cơn đau như bị xé tan ra thân thể cứ tăng lên tại nơi nào đấy khó mở miệng của Lăng Thịnh Duệ, tựa như có vô số đốm lửa nhảy nhót bên trong, đau như bị thiêu cháy, đau đến thấu tận tim gan hắn.
Với động tác vô cùng kịch liệt, trong lòng Phương Vân Dật cũng đang dâng trào một loại tình cảm phức tạp.
Vào thời khắc này, trong lòng cậu lặng lẽ thề, bất luận là dùng cách thức nào đi chăng nữa, cậu cũng phải đem người đàn ông này buộc bên mình thật chặt, mãi mãi không cho anh ta rời đi mình.
Lăng Thịnh Duệ không biết bản thân có phải bị đau đến chết rồi hay không. Hắn không chống trả nữa, bởi vì hắn cảm giác được cường thế của Phương Vân Dật một cách sâu sắc, bất kì sự chống trả nào của hắn đều trở thành trò cười trong mắt đối phương, thậm chí còn có khả năng bị coi như một ít tình thú nho nhỏ nữa.
Nội tâm hắn âm thầm khẩn cầu Phương Vân Dật mau chóng cả thèm chóng chán, sau đó buông tha hắn.
Nhưng hắn không tài nào ngờ được, điều này đã không còn khả năng nào xảy ra…
Hoàn quyển
________________________________
Chú thích:
(): từ chủ chốt trong nguyên văn là 没种. Giải thích: người TQ thì coi trọng huyết thống, hai từ ở đây đại khái là ‘mất huyết thống’ (hoặc ‘mất giống’) nên sẽ mang ý xúc phạm người khác. Ngoài ra còn chỉ những người không có can đảm, không có khí phách. (tham khảo gg)