Khi sự kinh ngạc lúc đầu đã qua đi, nét mặt của Lăng Thịnh Duệ rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường, dù gì thì việc nhìn chằm chằm vào một người nào đó cũng là một hành vi vô cùng bất lịch sự.
Từ ánh nhìn đầu tiên, khuôn mặt của người đàn ông này giống Phương Nhược Thần đến kinh người, chỉ là tuổi của ông ta lớn hơn rất nhiều, tuy được bảo dưỡng rất tốt, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt vẫn đã tiết lộ độ tuổi của ông ta hiện có.
Theo Lăng Thịnh Duệ suy đoán, vị này tám chín phần là cha của Phương Nhược Thần.
“Chào anh.” Người đàn ông đánh giá anh từ trên xuống một phen, cười cười mở miệng.
“Chào ông.” Lăng Thịnh Duệ đáp lại bằng một nụ cười.
Người đàn ông đứng dậy từ sô-pha, thân người thậm chí còn cao hơn cả Phương Nhược Thần một ít, vô cùng có cảm giác áp bức, Lăng Thịnh Duệ vô thức lùi về sau một bước.
“Tôi tên Phương Kiến Hồng, là cha của Phương Nhược Thần.” Người đàn ông vươn tay phải ra.
Lăng Thịnh Duệ nhất thời không phản ứng kịp, mãi đến khi nhìn thấy nụ cười hiền hòa trên mặt của Phương Kiến Hồng mới chậm chạp vươn ra tay: “Tôi tên Lăng Thịnh Duệ, là…” hai cái từ “người làm” kia, anh thế nào cũng không nói nên lời.
“Anh ta là người làm của Phương gia.” Phương Nhược Thần ngồi trên sô-pha vẻ mặt khinh bỉ giúp anh bổ sung.
“Người làm?” Phương Kiến Hồng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn bắt lấy tay của Lăng Thịnh Duệ, tựa hồ không hề để tâm đến của anh, ánh mắt nhìn anh khá là thú vị.
Lăng Thịnh Duệ cảm thấy cực kì mất mặt, nhưng cũng không còn lời nào để nói. Những gì Phương Nhược Thần nói là sự thật.
“Ha ha, Tiểu Thần, từ khi nào mà nhà con có một người làm có khí chất tới như vậy?” Phương Kiến Hồng cười nhìn về phía Phương Nhược Thần, nửa đùa nói: “Cha còn tưởng là gia sư Tiểu Dật mời tới nữa ấy chứ.”
Phương Nhược Thần nhíu mày: “Đừng có dùng loại xưng hô buồn nôn này gọi tôi, còn nữa, nếu không có chuyện gì ông có thể về rồi chứ? Lát nữa tôi còn có chuyện phải xử lí.”
Dứt lời, đường nhìn cậu ta nhàn nhạt quét về phía Lăng Thịnh Duệ một chốc, nhìn như lơ đãng, nhưng vẻ dữ tợn trong ấy thì Lăng Thịnh Duệ thấy được rõ ràng, nhất thời có chút nhát cáy.
Phương Nhược Thần quả nhiên nổi giận rồi…
Lời của Phương Nhược Thần không thể gọi là lễ phép, sắc mặt của Phương Kiến Hồng trong nháy mắt lạnh xuống: “Đây là lời lẽ mà một thằng con nên nói với cha nó hay sao?”
Phương Nhược Thần diện vô biểu tình: “Nếu tôi nhớ không lầm, vài năm trước tôi đã tách mình khỏi Phương gia rồi.”
“Máu chảy từ trong xương mày, vẫn là máu của Phương gia.”
“Tôi trước giờ chưa một lần để tâm mấy chuyện đó.”
“…”
Những người có mặt ở sảnh lớn đều ngơ ngác nhìn hai người đối chọi gay gắt với nhau, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc, không ai dám nói một lời, cũng hầu như chẳng ai dám làm ra động tác gì quá lớn khác.
Nơi to lớn như vậy, lúc này lặng ngắt như tờ.
Lăng Thịnh Duệ vừa đến không lâu, cho nên không hiểu rõ lắm tình hình nhà Phương gia, nhưng lúc trước từ những thái độ của nhóm người giúp việc trong nhà cũng phát giác được một ít manh mối, anh biết quan hệ giữa Phương Nhược Thần và cha cậu ta không được tốt lắm, không nghĩ tới nó lại tệ đến như vậy, quả thực như kẻ thù không bằng.
“Anh về phòng trước cho tôi, những chuyện khác lát nữa tôi sẽ tính sổ với anh.” Phương Nhược Thần đột nhiên nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ, chỉ vào phòng anh trên lầu, lạnh lùng bảo.
Ngữ khí Phương Nhược Thần rất bình tĩnh, nhưng ý tứ hàm ẩn lại rất căng thẳng, Lăng Thịnh Duệ bị đường nhìn dữ tợn của cậu ta trừng đến mức cả người rét run, không thể làm gì khác hơn là xoay người lên lầu.
Đường nhìn Phương Kiến Hồng dao động giữa hai người kia một chốc, nhìn bóng dáng của Lăng Thịnh Duệ, có chút đăm chiêu.
“Con dường như rất coi trọng hắn?” Đợi Lăng Thịnh Duệ đi thật xa, Phương Kiến Hồng thu hồi đường nhìn, nhìn vào gương mặt đầy phẫn nộ của Phương Nhược Thần, ra vẻ thú vị.
“Ông không cần động tay vào anh ta.” Phương Nhược Thần bắt đầu cảnh giác: “Bằng không, tôi sẽ khiến ông phải hối hận.”
Phương Kiến Hồng nhún nhún vai: “Tuy ngoại hình không tồi, bất quá không phải loại ta thích.”
Phương Nhược Thần không phản ứng lại ông.
“Cơ mà, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng không tồi nhỉ, mấy tên nhóc trẻ người không chịu nổi mấy loại hành hạ, có lẽ, một tên lớn tuổi hơn một chút sẽ có kinh nghiệm hơn.”
Mặt Phương Nhược Thần không chút cảm xúc, nhưng ngữ điệu lại ngập tràn ý uy hiếp: “Anh ta là người của tôi.”
Phương Kiến Hồng nhãn thần hứng thú: “Ồ? Từ khi nào mà con cũng chơi cả đàn ông vậy? Mà còn thích chơi một tên lớn tuổi nữa chứ?”
Phương Nhược Thần lời ít ý nhiều: “Di truyền.”
“…”
Phương Kiến Hồng đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ Phương Nhược Thần, bất kể biểu tình âm trầm của cậu ta, xoa xoa hai cái lên mái tóc cậu, phủ lên tai, nhẹ giọng cười bảo: “Chỉ có lúc này, con mới thừa nhận quan hệ giữa con và cha với nhau. Thật đúng là một thằng nhóc không nghe lời mà.”
Lời lẽ của Phương Kiến Hồng vô cùng mờ ám, khiến Phương Nhược Thần nổi lên một thân da gà, không chút lưu tình mà hất tay ông ta, đôi môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Vớ vẩn.”
Cậu suýt chút nữa đã quên, lão già này là một tên biến thái cực phẩm, không có một chút quan niệm nào về luân thường đạo lý. Ban đầu cậu chính vì chịu không nổi tác phong không có tiết tháo của Phương Kiến Hồng mà tách rời khỏi Phương gia, đây chính là sự thật mà những người trong Phương gia đều biết tất nhưng tuyệt đối sẽ không nói rõ ra miệng.
Xoa xoa bàn tay bị đánh ra có chút đỏ lên của mình, Phương Kiến Hồng thu lại biểu tình mờ ám trên mặt mình, đem điếu thuốc trên tay phải đưa đến miệng, hút một hơi, sau đó phả một làn khói thuốc trắng từ trong miệng về phía mặt của Phương Nhược Thần.
Trong làn khói mờ ảo, gương mặt của Phương Nhược Thần có chút méo mó.
Xua đi đám khói trước mắt, Phương Nhược Thần cướp lấy điếu thuốc trên tay ông ta, ném vào thùng rác.
“Đừng có hút thuốc ở chỗ của tôi.”
Phương Kiến Hồng bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Con vẫn ghét thuốc lá như thế.”
“Chỉ cần là những thứ ông yêu thích, trước giờ tôi đều thấy ghét hết.” Phương Nhược Thần điềm tĩnh nói.
“…”
Có chút yên lặng nhìn cậu, Phương Kiến Hồng đột nhiên chỉ vào căn phòng Lăng Thịnh Duệ đang có ở, cười bảo: “Thế ta đây thích tên đàn ông đó, có phải con sẽ ghét hắn ta luôn không?”
Phương Nhược Thần nhìn chằm chằm ông, không nói gì.
“Ta thật sự rất thích hắn, cho nên, ta đem vài tên nhóc trẻ đẹp nhất trong tay đổi với con được không nào?” Hồ như có ý định kích giận Phương Nhược Thần, Phương Kiến Hồng tiếp tục trêu chọc: “Phải biết rằng, mấy thằng trẻ tuổi càng có nhiều sức trai hơn những tên lớn tuổi đấy.”
Phương Nhược Thần cố nhẫn nhịn để không bộc phát, nhưng mấy đoạn gân xanh đang không ngừng giật nảy trên trán đã hoàn toàn nói rõ cơn phẫn nộ của cậu ta lúc này.
Vươn tay ra, Phương Nhược Thần chỉ vào cửa lớn, lạnh lùng hạ lệnh trục khách: “Ông có thể đi.”
Phương Kiến Hồng không tức giận, biểu tình trên mặt dần trở nên nghiêm khắc: “Anh đã không hoan nghênh tôi như thế, tôi đây liền đi trước, bất quá những chuyện tôi và anh đã nói với nhau, anh vẫn nên suy nghĩ chút đi.”
Phương Nhược Thần không chút do dự mà từ chối: “Không cần suy nghĩ, tôi tuyệt đối không cùng ông thông đồng làm bậy.” Dứt lời, xoay người lên lầu.
Phương Kiến Hồng yên lặng nhìn lên trên: “Cứ coi như anh đã tẩy trắng, cũng không có khả năng thoát khỏi hắc đạo một cách chân chính, anh đừng quên, Phương gia chúng ta là lập nghiệp từ đâu.”
Phương Nhược Thần không để ý đến ông, thậm chí ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.
Lúc này, Lăng Thịnh Duệ đang ngồi yên trong phòng, mờ mịt không biết phải làm sao.
Phương Nhược Thần rõ ràng đang rất tức giận, căn cứ những hành vi trước đây của cậu ta, Lăng Thịnh Duệ biết mình chốc lát sau sẽ không có kết cục tốt đẹp, anh không sợ chịu đòn, nhưng anh thật sự rất ghét những lời Phương Nhược Thần đã nói, quá mức khó nghe, tuy rằng không một từ thô tục nào, nhưng mỗi một lần đều có thể trực tiếp bắn trúng nơi yếu hại của anh.
“Cạch.” Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, thân người Lăng Thịnh Duệ cũng theo đó mà giật mình một chút.
Phương Nhược Thần đen mặt bước vào, trở tay đóng lại cánh cửa, bước sang phía của Lăng Thịnh Duệ, tiếng bước chân tràn đầy tiết tấu càng ngày càng gần, mỗi một bước đều giống như đang giẫm lên tim anh, nhịp đập của tim anh ngày càng nhanh kịch liệt hơn, cứ như sắp bật ra khỏi lồng ngực vậy.
Phương Nhược Thần đứng trước mặt Lăng Thịnh Duệ, từ trên cao nhìn xuống anh, mặt không biểu cảm gì.
Lăng Thịnh Duệ cả người cứng ngắc, thiếu chút nữa quên cả việc hít thở.
“Hôm qua anh đã đi đâu?”
Giữa lúc Lăng Thịnh Duệ cho rằng Phương Nhược Thần sẽ hung hãn đánh mình một trận tơi bời, đối phương thế nhưng lại thái độ khác thường, ngữ khí thản nhiên mở miệng hỏi.
“Tôi phát sốt, cho nên…” Lăng Thịnh Duệ ấp a ấp úng trả lời.
“Nên liền trắng đêm không về?”
“Không đâu, tôi được một bác sĩ đưa về nhà…” Lăng Thịnh Duệ đang nói thật, chẳng qua đã giấu nhẹm đi phần quan trọng nhất.
Phương Nhược Thần lặng lẽ nhìn anh, không nói gì thêm, nhãn thần ngập tràn hoài nghi, rõ ràng là không tin lời anh nói.
Đối diện với đường nhìn như tia laser của cậu, trên trán Lăng Thịnh Duệ không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nếu nhìn kĩ một chút thì sẽ có thể phát hiện ra, thân người của anh cũng đang nhè nhẹ đánh ra run rẩy.
“Vậy bây giờ anh đã khỏe chưa?”
Lần đầu tiên Phương Nhược Thần không tiếp tục truy vấn thêm, Lăng Thịnh Duệ có chút kinh ngạc, còn tưởng cậu ta đang nói mát, ngẩng đầu lên, nhưng lại phát hiện sắc mặt của cậu cũng đã hòa hoãn đi rất nhiều.
“Đã khỏe rồi.” Lăng Thịnh Duệ do dự một hồi, thấp giọng trả lời.
PS: Hố mới đã được đào rồi, tên tác phẩm là “Cuồng thú nhiên tình”, vẫn là hữu ái đại thúc thụ NP văn, các vị thân môn cất chứa và ủng hộ nhiều nhiều nha. O(∩_∩)O~ (năm tác giả đăng cái chương này là )