Phương Nhược Thần một mặt hắc tuyến bước đến trước mặt Lăng Thịnh Duệ, tháo ra chiếc cà-vạt bị thắt đến lung tung trên cổ anh, cúi đầu xuống, giúp anh thắt lại nó.
Cử chỉ của Phương Nhược Thần rất cẩn thận, ánh mắt chuyên chú vào từng động tác trên tay Lăng Thịnh Duệ.
Hai người thân cao gần nhau, Phương Nhược Thần hơn Lăng Thịnh Duệ một vài xen-ti-mét, Lăng Thịnh Duệ hơi ngửa ngửa đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt cực kì đẹp trai của Phương Nhược Thần, cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, thân người hơi hơi lùi ra sau một chút.
“Đừng nhúc nhích.” Động tác của Phương Nhược Thần bị cắt ngang, nhất thời khó chịu bảo, dùng sức kéo chiếc cà-vạt đang vòng lấy trên cổ áo Lăng Thịnh Duệ, kéo nó hướng về mình. Chỉ là, cậu ta dùng sức quá tay, trên cổ Lăng Thịnh Duệ vừa thắt lại, thân người anh bất ngờ ngã vào lòng Phương Nhược Thần.
Lăng Thịnh Duệ nhất thời hóa đá.
Phương Nhược Thần cũng có chút sửng sốt, nhưng vẫn nhanh gọn hồi phục lại trạng thái bình thường, cậu vừa định đẩy Lăng Thịnh Duệ ra, nhưng đối phương lại không có chút động thái nào khác, nên cậu cũng đứng im không nhúc nhích.
Cái đầu của Lăng Thịnh Duệ vừa vặn ngã lên vai Phương Nhược Thần, đầu hai người đan xen nhau, gần như dán vào cùng nhau. Hơi thở cực nóng ấm của Phương Nhược Thần từng đợt từng đợt phả vào cổ anh, chui vào trong cổ áo của anh.
Phương Nhược Thần do dự chốc lát, vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Thịnh Duệ.
Thân người Lăng Thịnh Duệ nhất thời run bắn, lại càng không dám động đậy thêm. Anh sợ bản thân chống trả lại sẽ chọc trúng cơn thú tính của đối phương, nhưng ngoài dự liệu của anh, chính là sau khi Phương Nhược Thần ôm lấy anh, nhưng không hề có thêm bất cứ động thái nào khác.
Tựa hồ chỉ là một cái ôm đơn thuần…
Không biết vì sao, nhịp tim của Lăng Thịnh Duệ dần an ổn trở lại. Vòng tay của Phương Nhược Thần đã không còn là sự cường thế, bá đạo như trước, mà vô cùng ôn nhu. Cái ôm đầy vững vàng ấy khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy ấm lòng.
Anh lần đầu tiên nghĩ rằng, hóa ra được người khác ôm cũng là một chuyện thoải mái như thế.
Cửa sổ rộng mở, một cơn gió mát lành thổi vào, tấm rèm trắng tinh theo gió phất lên, hai người đứng kế bên cửa sổ, bên ngoài là ánh mặt trời rực rỡ, làm mờ đi hai bóng dáng ôm nhau không rời của họ.
Trong phòng hiện rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng phần phật nhỏ nhẹ của tấm rèm cửa đang bay trong gió. Phương Nhược Thần nhắm lại mắt, cằm tựa lên vai Lăng Thịnh Duệ, nghiêng đầu sang, đem cả gương mặt mình vùi vào trong cổ Lăng Thịnh Duệ, hít lấy mùi hương thanh nhã của một người đàn ông từ thân anh truyền tới.
Đó là mùi hương đặc biệt mà chỉ riêng một người đàn ông thành thục mới có.
Ánh nắng vào mùa đông cực ấm áp, khiến tâm tư con người cũng theo đó mà trở nên nhu hòa đi rất nhiều…
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, di động trong túi Phương Nhược Thần đột nhiên reo vang, phá vỡ sự tĩnh mịch của căn phòng hiện giờ.
Phương Nhược Thần mở choàng mắt, thoáng chốc tỉnh táo trở lại. Nhưng còn chưa đợi cậu nhúc nhích, Lăng Thịnh Duệ đã nhanh hơn cậu một bước mà giãy khỏi người cậu, xấu hổ lùi ra sau một bước, kéo xa khoảng cách giữa hai người lúc đó.
Trong lòng đột nhiên trống trải đi, tâm tình Phương Nhược Thần tựa hồ đã lạnh đi chỉ trong một khoảnh khắc đó.
Có chút bất đắc dĩ tiếp điện thoại, Phương Nhược Thần ngữ điệu không tốt mở miệng: “Chào, tôi là Phương Nhược Thần, xin hỏi anh tìm ai?”
“À, chúng tôi đang chuẩn bị, lập tức tới ngay.” Đôi mày Phương Nhược Thần níu chặt, có chút phiền não nới nới chiếc cà-vạt thắt quá chặt.
“Đúng đấy, đại khái khoảng một giờ nữa sẽ tới. Cứ thế đi, tôi cúp trước đây.”
Còn không đợi người gọi tới nói xong, Phương Nhược Thần rất không bình tĩnh dập máy trước, một lần nữa hướng đường nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ. Vừa nãy Lăng Thịnh Duệ dường như đang nhìn cậu ta, rồi ngay sau khi chạm phải ánh mắt của cậu ta nhìn về mình, thì thực vội vàng rũ mi mắt xuống.
Phương Nhược Thần tiến về trước một bước, định sẽ ôm lấy Lăng Thịnh Duệ vào lòng mình lần nữa, nhưng khi bắt gặp phải ánh nhìn đột nhiên trở nên đầy cảnh giác của đối phương, cuối cùng vẫn dừng lại.
Tâm bệnh của Lăng Thịnh Duệ còn chưa khỏi, cậu không dám hành động khinh suất.
“Cà-vạt của anh còn chưa thắt xong.” Phương Nhược Thần ổn định lại suy nghĩ đang rối bời của mình, trước sau như một vẫn không biểu lộ cảm xúc, chỉ là trong đáy mắt cậu lại tràn ngập một tia thất vọng.
Lăng Thịnh Duệ hơi sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn cổ áo của chính mình, bởi vì hành động lúc nãy của hai người, mà chiếc cà-vạt vốn đã sắp thắt xong lại bị xốc xếch, lỏng lẻo quấn lấy trên cổ áo anh.
“…”
Sau đó, Phương Nhược Thần lại giúp Lăng Thịnh Duệ thắt cà-vạt lần nữa. Chỉ là lần này, bầu không khí giữa hai người hoàn toàn bất đồng so với lúc nãy, tĩnh lặng, cứng nhắc, mang lại một loại xa lạ không ăn ý. Phương Nhược Thần có chút khó chịu, vì sao đồng dạng một việc làm, mà cảm giác lại khác xa nhau như vậy?
……………………………… phân cách tuyến nồng ấm ngẫu nhiên xuất hiện…………
Địa điểm tổ chức tiệc rượu là một đại sảnh của tòa khách sạn năm sao hai mươi tầng sang trọng nhất của thành phố. Lúc hai người tới nơi, trời đã bắt đầu tối dần. Đêm đầu đông đặc biệt lạnh, nhưng bên trong khách sạn thì khung cảnh lại rực sáng và ấm cúng.
Lăng Thịnh Duệ từ đó đến nay chưa từng tham dự qua một buổi tiệc rượu hoành tráng nào, chỉ đứng ở cửa thôi mà đã bị cảnh tượng xa hoa ở bên trong làm lóa mất cả mắt.
Đèn treo bằng thủy tinh đầy hoa lệ, sàn nhà cẩm thạch bóng đến mức có thể phản chiếu cả bóng người, bàn tiệc dài là cả một bữa thịnh soạn với đủ loại món ngon rượu quý, hơn nữa còn có cả những vị nam thanh nữ tú ăn mặc sang trọng và những chàng phục vụ tuấn mỹ cao gầy, nơi đây, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là sự phơi bày toàn diện nhất của cuộc sống xa xỉ thuộc về giới thượng lưu trong xã hội.
“Thế nào, bị dọa rồi sao?” Chú ý tới biểu cảm có chút ngây người ra của Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần mỉm cười hỏi.
Lăng Thịnh Duệ cảm thấy có chút ngượng, nhưng vẫn vô cùng thành thực trả lời: “Đây vẫn là lần đầu của tôi ở đây, lần đầu nhìn thấy cảnh tượng… như thế này.” Anh quả thực không tìm được một tính từ nào thích hợp, vì vậy mà thẳng thắn nhảy câu, sau đó xấu hổ cười cười.
Phương Nhược Thần ngoài dự liệu của mọi người, không hề giễu cợt anh, khóe miệng ngày càng giương cao: “Sau này anh sẽ thường xuyên tới những nơi như thế đấy, tập quen đi là được.”
Lăng Thịnh Duệ đang định nói sau này có thể không muốn tới nữa, nhưng lại nhìn thấy biểu tình hiếm khi có được nhu hòa của Phương Nhược Thần, thì lấp lửng bâng quơ mà “a” lên một tiếng đáp lại.
Anh không muốn làm mất hứng Phương Nhược Thần.
Sau khi xuất trình thư mời cho phục vụ sinh tại cửa, Phương Nhược Thần và Lăng Thịnh Duệ tiến vào đại sảnh tiệc rượu.
Hai người vừa bước vào đại sảnh, lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Bọn họ có được địa vị đáng tự hào hơn người, tướng mạo đều thuộc loại tuấn mỹ bất phàm, ngàn người chỉ một, hơn nữa khí chất lại xuất chúng. Tất cả những điều ấy đều là tư chất do thiên bẩm mà có.
Có một số người trời sinh đã mang sẵn khí chất đặc biệt, chỉ cần đặt chân đến một nơi chốn thích hợp, sẽ tỏa phát loại hào quang chói mắt tựa như kim cương lấp lánh.
Thật trùng hợp làm sao, Phương Nhược Thần và Lăng Thịnh Duệ đều là những người mang sẵn những khí chất như thế.
Phương Nhược Thần thì đã không cần nói nữa, trời sinh đã là một quý công tử, bữa tiệc rượu này quả thực được tổ chức dựa trên sở thích và yêu cầu của cậu, cậu từ lâu đã là tiêu điểm chính của những ánh nhìn xung quanh; mà khí chất nho nhã thành thục của Lăng Thịnh Duệ cũng khiến vô số con người phải ghé mắt liếc nhìn.
Chỉ là, những ánh nhìn chăm chú vào Lăng Thịnh Duệ rõ ràng còn nhiều hơn Phương Nhược Thần một ít. Trong phạm vi quan hệ cực hạn hẹp của giới thượng lưu, những kẻ có thể trụ chân được không nhiều, Phương Nhược Thần chính là một trong số ấy, vì thế mà danh tiếng của cậu ta trong giới này đã sớm là không ai là không rõ, là không ai không hay. So sánh nhau mà nói, lần xuất hiện đầu tiên của Lăng Thịnh Duệ tất sẽ đem lại thêm vài phần cảm giác mới mẻ.
Được nhiều tia nhìn sáng quắc như vậy nhìn chằm chằm, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy cực kì mất tự nhiên, thế là rụt người về phía sau, lùi về sau lưng Phương Nhược Thần.
Nhận thấy được phản ứng thu mình lại của người kia, khóe miệng Phương Nhược Thần nhẹ nhàng giương lên trên.
Hai người vừa bước vào không bao lâu, liền đã có hai quý cô xinh đẹp trẻ tuổi bước tới, mỉm cười và chào hỏi Phương Nhược Thần.
“Thần, đã lâu không gặp.” Người bắt chuyện đầu tiên là một cô gái cao gầy khoác lên chiếc váy dạ hội hở lưng màu tím, dáng người không phải loại xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại rất xinh xắn, khí chất ưu nhã cũng thuộc loại khá.
“Đã lâu không gặp, Thi Tuyền, Vi Tư.” Phương Nhược Thần nghiêng thân, mỉm cười gật đầu với các quý cô.
“Lần gặp anh gần đây cũng đã cách mấy tháng trời rồi, dạo này anh bận lắm sao?” Một cô gái khác cũng tươi cười mở miệng hỏi, cô thuộc dạng nhỏ nhắn khả ái, một đôi mắt vừa to vừa long lanh ánh nước khiến cô trông càng thêm quyến rũ, giọng nói ngọt ngào thánh thót, hệt như chú chim sơn ca.
“Đúng vậy, gần đây công ty bề bộn nhiều việc, hơn nữa tại gia cũng có chút chuyện cần xử lý.”
Vừa nói, Phương Nhược Thần vừa hơi nghiêng đầu sang, dư quang nơi khóe mắt quét sang phía sau một chút, sau khi đã xác định Lăng Thịnh Duệ vẫn đang đứng sau lưng, nhất thời yên lòng trở lại.
Động tác cực nhỏ của Phương Nhược Thần đã hấp dẫn sự chú ý của hai cô gái. Bọn họ đã chú ý đến Lăng Thịnh Duệ, cảm thấy rất hứng thú đối với vị khách đầy anh tuấn thành thục này, quý cô cao gầy tên Thi Tuyền hướng một ánh nhìn tươi cười về phía Lăng Thịnh Duệ, cười hỏi: “Vị này là…”
Cô gái còn lại cũng mang vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Lăng Thịnh Duệ, ánh mắt mang theo ý dò xét đang đánh giá anh.
Ánh mắt của các cô quá mức lộ liễu, Lăng Thịnh Duệ nghĩ có lẽ các cô đang suy đoán thân phận và địa vị của anh, tuy bọn họ có lẽ không có ác ý gì, nhưng vẫn khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Anh ta tên Lăng Thịnh Duệ, là… một người bạn của tôi.”
Phương Nhược Thần tươi cười đẩy Lăng Thịnh Duệ tới trước mặt mình, sự tiếp xúc cơ thể quá mức thân mật, không chút nào e dè, thậm chí còn thân thiết vô cùng đưa tay khoát lên bờ vai của anh, kề sát lưng anh, từ xa trông lại, tựa như cậu ta đang từ đằng sau ôm lấy anh vậy.