CHƯƠNG
“Vì sao? Vừa nãy ta thấy ngươi cũng khá là hưởng thụ kia mà.”
Tiết Lăng Phong thu hồi kiếm, cầm chén rượu trong tay hất vào mặt ảnh vệ của y, sau đó ném chén, ôm ngực cười nhạt.
“Chủ nhân…” Tiết Lăng Phong nhìn thấy trên gương mặt lãnh tuấn của hắn còn vương vài giọt rượu, nhưng không vì vậy mà động dung, trải qua nhiều năm sự phục tùng đã ăn sâu vào não, hắn khom người, cúi đầu nói “Xin hãy trừng phạt ta.”
“Hừ, thân là ảnh vệ, không thủ hộ bên người chủ nhân, một mình chạy tới chỗ này tầm hoan tác nhạc, ngươi cũng biết phải bị phạt sao?!” Trong lòng Tiết Lăng Phong vốn không vui vẻ gì, hiện tại đối phương chủ động yêu cầu bị phạt, y lại càng không vui —— đã tự giác được thân là thứ thuộc về Tiết Lăng Phong, nhưng lại tằng tịu với người khác, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây!
Tiết Lăng Phong còn chưa ý thức được mình phẫn nộ như vậy, nhiều ít có chút dị thường, y tự dối lòng, coi như là cẩu mình nuôi, tùy tiện chạy ra ngoài quấn lấy dã cẩu khác, mình hẳn cũng sẽ khó chịu.
“Tự mình tới hình đường lĩnh ba mươi trượng đi.”
Tiết Lăng Phong vừa nói xong, mới nhớ ra hôm nay là Nguyên Tiêu, lúc này ảnh vệ vốn không ở bên người chủ nhân, nhưng mà y muốn nghiêm phạt ảnh vệ của mình cũng cần lý do chắc! Không cho thị vệ này chịu đòn, thì sẽ khó tiêu tan nỗi hậm hực trong lòng y.
Người nọ lĩnh hình rời đi, một làn gió lạnh thổi qua liền biến mất trước mắt Tiết Lăng Phong. Tiết Lăng Phong một mình ở bên cạnh ao nhìn quanh một chút, dưới ánh trăng, bóng cây loang lổ. Ở trong những cái bóng này không biết ẩn tàng bao nhiêu ảnh vệ của Bàn Long sơn trang, ngay cả y cũng không biết, nhưng đên nay cũng từ trong những cái bóng đen méo mó này khai thác ra được một bảo vật.
Nghĩ xong, Tiết Lăng phong lại cười, mãi đến khi nghe có người gọi ‘Trang chủ’, y mới đi ra ngoài.
Người tìm đến Tiết Lăng Phong, là đại hộ pháp Bàn Long sơn trang —— Bạch Mạc, bởi vì Tiết Lăng Phong ra ngoài khá lâu, hắn liền tới tìm kiếm, không ngờ lại thấy chủ nhân của hắn đứng chắp tay một mình bên trì tử, lại còn mang theo nụ cười bí hiểm hiếm thấy.
“Bạch Mạc, Bàn Long sơn trang rốt cuộc có bao nhiêu ảnh vệ?”
Trên đường quay về chủ điện, Tiết Lăng Phong bắt chuyện với hộ pháp của y.
Bạch Mạc bị hỏi tới sửng sốt, không rõ vì sao chủ nhân của hắn lại quan tâm tới những ảnh vệ thấp hèn này, nhưng hắn vẫn cung kính hồi đáp “Việc huấn luyện và bồi dưỡng ảnh vệ đều là do Tam hộ pháp phụ trách, cụ thể thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng ảnh vệ an bài cho ngài tuyệt đối đều là ngàn dặm mới tìm được một. Số ảnh vệ nửa tháng trước bị tổn thất ở Thiếu Lâm kia, Tam hộ pháp đã chọn được người mới bổ sung cho ngài rồi.”
“Ta có mấy ảnh vệ?”
Tiết Lăng Phong tiếp tục hỏi, y chưa từng quan tâm tới loại chuyện này, cũng như y không biết Bàn Long sơn trang có bao nhiêu hạ nhân, bao nhiêu hoa tượng, bao nhiêu đầu bếp.
“Năm người.” Bạch Mạc hồi đáp theo sự thật, sau đó vội hỏi thêm một câu “Trang chủ muốn tăng thêm nhân thủ sao?”
“Không cần.” Tiết Lăng Phong xua tay, lại nói có vẻ tùy ý “Ngươi bảo Tam hộ pháp quản chặt một chút, cho dù là hạ nhân cũng không thể phá hủy quy củ.”
“Dạ.” Bạch Mạc vội vã gật đầu, nhưng trong lòng lại chẳng hiểu vì sao Tiết Lăng Phong nói chuyện không đâu, nhưng không dám truy vấn nữa.
Trở lại chủ điện, cuộc ăn nhậu chơi bời vẫn còn đang tiếp tục, Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp tại đường thượng đã uống tới say bí tỉ, thấy Tiết Lăng Phong đến, liền nghiêng nghiêng ngả ngà đứng dậy cúi chào, Tiết Lăng Phong khẽ gật đầu ra hiệu, đi tới vị trí của mình ngồi xuống, nhìn đám thủ hạ trong sảnh đường.
Đêm nay những người uống rượu mua vui ở đây, không biết sang năm còn có thể ngồi tại chỗ này hay không. Đây là giang hồ, sinh tử đều chỉ là chuyện trong nháy mắt, gương mặt của rất nhiều người, Tiết Lăng Phong y còn chưa kịp nhớ kỹ, đã vĩnh viễn ra đi.
Người trong giang hồ, ít nhiều đều có chút bấc đắc dĩ sáng nay có rượu sáng nay say cùng với sự hào hiệp, Tiết Lăng Phong không hiểu vì sao, nhìn những khuôn mặt say khướt trước mắt, lại nhớ tới gương mặt lãnh tĩnh mà hoàn mỹ vừa rồi ở ôn tuyền.
Đối lập với những tiếng hi hi ha ha trên chủ điện, là những âm thanh đáng buồn khi kim trượng đập vào thân thể tại hình đường.
“Song Phi, ngươi làm chủ nhân không vui sao? Hay là nhiệm vụ thất thủ?”
Hành hình xong, hình quan chấp chưởng hình phạt gỡ tay Song Phi từ trên cùm sắt xuống, đưa áo cho hắn. Từ sau khi huấn luyện xong rời khỏi Thiên Ảnh môn, nam nhân xinh đẹp phi phàm này chưa tới hình đường bao giờ.
Nhưng hình quan cũng không thấy kỳ quái, hắn là một ảnh vệ hoàn mỹ như vậy, mạnh mẽ lại phục tùng, không có bất cứ chủ nhân nào lại không hài lòng về hắn, chỉ tiếc bản thân không được thưởng thức gương mặt đẹp như vậy nữa.
Song Phi tiếp nhận y phục, không nói lời nào mặc vào, từ trước tới giờ hắn luôn cực kỳ ít nói, lạnh lùng xa cách như thể một khối băng, nhưng lúc này trên gương mặt không hề lộ xúc cảm của hắn phủ một lớp mồ hôi mịn.
Thương tích do kim trượng, tuy rằng không như tiên hình làm cho da tróc thịt bong, sẽ chỉ lưu lại vết bầm ở mặt ngoài cơ thể, nhưng tổn thương chân chính lại chạm tới nội phủ, so với roi còn gây nhiều đau thương hơn.
Hình phạt như vậy thiết lập là nhắm riêng vào ảnh vệ, bọn họ thông thường cần ẩn náu thân hình mình, mà chảy máu sẽ làm họ bại lộ.
“Mấy ngày tới nếu không có việc gì thì đừng vận công, thân thể là của mình, vẫn nên hảo hảo yêu quý…”
Hình quan còn chưa lải nhải xong, nam nhân đã mặc y phục vào, trong nháy mắt liền tiêu thất ở ngoài cửa, giống như lúc hắn tới, chỉ có một trận gió lạnh quất vào mặt.
“Aii.”
Lão hình quan thở dài, không biết là vì mỹ sắc đã rời đi, không được thưởng thức nữa, hay là bởi vì lão thật sự cảm thấy vài phần lo lắng cho cái người xinh đẹp kia.
Thu thập hình cụ xong, ngọn đèn trong hình đường cũng tắt. Ngọn gió u lãnh từ nơi này xuyên qua, mang theo máu tanh phảng phất.