Dạ Thuật

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Lúc xe ngựa trở lại Bàn Long sơn trang đã là hoàng hôn, ánh nắng rực rỡ phủ kín chân trời phía tây, thỉnh thoảng có bóng chim về tổ bay ngang qua bầu trời.

Tính thời gian bắt đầu đi và những ngày ở lại Tô Châu, bọn họ đã đi gần một tháng, ngay đến Bàn Long sơn trang địa thế dựa vào hướng bắc cũng đã bắt đầu có gió xuân ấm áp.

Bọn người hầu ở cửa sơn trang đợi xe ngựa dừng lại, họ tưởng rằng trang chủ ra ngoài tầm bảo đã trở về, dựa theo lệ cũ xếp thành hai hàng dài, hướng về phía Tiết Lăng Phong ở giữa chúc bình an.

Nhị hộ pháp đi qua đoàn người, lặng lẽ nói cho Tiết Lăng Phong, bên Tô Châu đã có người tiếp nhận tiền nhiệm, cả nhà Từ Hữu Tiến đã về quê, vạn sự đều đã thỏa đáng.

Tiết Lăng Phong gật đầu, chuẩn bị để cho mọi người lui ra, nhìn thấy dáng vẻ Nhị hộ pháp như là còn có điều gì đó nhưng muốn nói lại thôi.

“Ngươi lui xuống trước đi, buổi tối ta đến phòng tìm ngươi.”

Nhị hộ pháp gật đầu, lĩnh mệnh đi ra, những người còn lại cũng theo đó lui đi, quay về các nơi.

Tiết Lăng Phong quay đầu lại, ảnh vệ của y vẫn an tĩnh đứng ở phía sau y cách xa hai trượng.

“Tới đây đi, ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi.”

Tiết Lăng Phong vẫy Song Phi lại gần, kéo tay hắn, chậm rãi đi vào trong rừng rậm của Bàn Long sơn trang.

Trong rừng rất an tĩnh, chỉ có tiếng chim hót uyển chuyển và ánh chiều tà xuyên qua khe lá, làm cho bóng cây linh sam bị kéo ra rất dài rất dài.

Hai người bước đi song song, đều không nói lờinào.

“Song Phi.”

Bỗng nhiên Tiết Lăng Phong gọi một tiếng.

Song Phi dừng lại, nhìn y, im lặng chờ mệnh lệnh của chủ nhân.

Tiết Lăng Phong cũng nhìn ảnh vệ của mình, trải qua hơn nửa tháng nhiều lần huấn luyện, ảnh vệ của y rốt cuộc đã có thể nhìn y mà nói chuyện, không cúi đầu theo thói quen nữa.

Nhưng y lại căn bản chưa nghĩ ra muốn hắn làm gì, đã vô duyên vô cớ gọi tên hắn. Y nghĩ bản thân chính là thích ánh mắt hắn nhìn mình, rất an tĩnh, luôn khiến y có một loại cảm giác yên ổn và thỏa mãn.

“Chủ nhân?”

Song Phi thấy Tiết Lăng Phong chỉ nhìn mình không nói lời nào, thật sự không đoán ra chủ nhân muốn hắn làm gì.

Tiết Lăng Phong cũng thấy bản thân có chút thất thố, y quay đầu, tiếp tục dắt ảnh vệ của y đi về phía trước.

Đi một đoạn rất xa, Tiết Lăng Phong lại dừng lại, ảnh vệ của y cũng dừng lại theo, vẫn an tĩnh nhìn y như cũ.

“Song Phi, đợi sau khi ngươi tự do, ngươi sẽ đi đâu?”

Tiết Lăng Phong nhìn vào mắt Song Phi, mặt trời đỏ tươi phản chiếu bên trong, lại chiết xạ ra tia sáng ấm áp, xuyên vào g ngực hoang vắng của y. Không biết vì sao, trong khoảng thời gian này, y luôn bất giác suy nghĩ về việc sau khi ảnh vệ rời khỏi y sẽ đi nơi nào, có phải là từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại nữa hay không.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua giữa họ, thổi vào trong rừng cây rung động xào xạc, y đợi thật lâu mới thấy ảnh vệ trả lời, hắn chỉ là nói rất bình tĩnh:

“Ta không biết, chủ nhân.”

Tiết Lăng Phong không nói gì nữa, chỉ xoay người nhìn theo tầm mắt ảnh vệ của y, quay đầu lại ngắm vầng mặt trời đỏ tươi rất tròn kia, nó đọng ở phía xa xa trên dãy núi đạm mặc (mực nhạt màu), như gần trong gang tấc, lại như tương lai không chạm tới được.

Sau khi đưa Song Phi trở về nơi ở, Tiết Lăng Phong liền tới phòng Nhị hộ pháp.

Thái dương hạ xuống không bao lâu, Vương Tam liền tới. Ông đem theo thùng dụng cụ của mình, gõ cửa ‘cốc cốc’, nhìn thấy Song Phi mở rộng cửa, hình như ông có vẻ rất cao hứng: “Công tử, ngươi đã trở về.”

Song Phi nhìn lướt qua thùng dụng cụ kia, nghiêng người để Vương Tam đi vào.

Hóa ra lâu lắm rồi hắn không luyện tập gì, từ sau khi hắn thụ hình, rồi lại đi Tô Châu, bất tri bất giác đã lâu như vậy rồi.

Song Phi thấy ông đặt thùng dụng cụ lên bàn, đổ ra vang lên âm thanh lạch cạch, lại nhìn một chút bầu rượu hình hồ lô ông đeo bên hông, “Buổi tối chủ nhân không tới sao?”

Vương Tam lơ ngơ ngẩng đầu, lần đầu tiên ông thấy nam nhân này chủ động nói chuyện với ông, liền vội vã đáp: “Sẽ không tới đâu, trang chủ có thói quen như vậy, mỗi lần ra ngoài trở về, một đêm đầu tiên chỉ ở trong gian phòng của mình.”

Song Phi gật đầu, trầm mặc một hồi, lập tức nói thêm: “Ta muốn nếm thử cái kia, có thể chứ?”

Vương Tam thấy hắn nhìn bầu rượu của mình, còn tưởng rằng hắn khẩn trương vì phải chờ đợi luyện tập, liền gỡ bầu rượu xuống ném qua, “Rượu này của ta không ngon, không so được với rượu mà trang chủ uống, là ta tự ủ.”

Song Phi đón lấy bầu rượu Vương Tam ném tới, mở ra ngửi một chút, vị đạo rất mãnh liệt, khiến hắn bất giác nghiêng đầu đi.

Ảnh vệ đều không thể uống rượu, hắn chưa từng hưởng qua cái thứ có thể khiến cho người ta nhất túy phương hưu. Song Phi thử một ngụm, chất lỏng đắng chát đó khiến hắn thấy rất cay rất đắng.

(Nhất túy phương hưu đại khái là say tới mất hết phương hướng, quên hết tất cả)

Hắn lại uống vài ngụm, tiếp đó uống hết rượu bên trong, đến khi toàn thân đều bị mùi vị khổ sáp (đắng chát) này lấp đầy, dùng một loại khổ, để hòa tan một loại khổ khác.

Đợi Vương Tam cố định xong giá sắt cần dùng, bôi trơn dược cao cho ngọc thế, ông phát hiện nam nhân nọ đã say, đang tựa bên giường, sắc mặt ửng hồng, nhẹ nhàng thở dốc. Còn bầu rượu trống rỗng đang ‘tí tách’ nhỏ ra những giọt nước còn sót lại chẳng đáng bao nhiêu.

“Công tử, ngươi chưa từng uống rượu à?”

Vương Tam nhận lấy bầu rượu của mình, “Lần đầu tiên không nên uống nhiều như vậy.”

Đợi tới khi ông động vào người hắn, hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ nghe lời cởi quần mình ra.

Vương Tam biết hắn không thể theo tư thế quy định được nữa, quỳ rạp trên mặt đất, nâng thắt lưng lên, liền nâng người nọ lên giường, để nửa người hắn ghé vào trên giường.

Bởi vì chân hắn không dùng lực, cũng cự tuyệt mở ra, Vương Tam không có cách nào đưa ngọc thế vào trong.

Bởi tư thế này, eo hắn bị giường nâng chắc, không dùng giá sắt để cố định hai chân hắn được, Vương Tam nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra biện pháp. Ông mang sợi dây tới, tách hai chân nam nhân ra cột vào hai chân giường.

Bởi vì độ dài sợi dây có hạn, tư thế này kéo chân mở ra quá rộng, nam nhân trên giường rất nhanh bắt đầu nức nở, liều mạng muốn chống chân dậy, nhưng mỗi lần đều ngã xuống giường, sau vài lần, bởi vì tác dụng của cồn, hắn liền không từ chối nữa, chỉ nằm trên giường thở dốc.

“Công tử, một lúc nữa là ổn thôi. Ta biết ngươi khó chịu, đợi sau khi đẩy được vào, ta sẽ cởi ra cho ngươi.”

Vương Tam xoa xoa thắt lưng hắn, lại bôi thuốc lên động khẩu đang bị mở ra, rồi cầm ngọc thế đẩy vào trong.

Nam nhân lại bắt đầu giãy dụa, rồi lại chán nản buông xuôi.

Một lát sau, Vương Tam nghe thấy hắn bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Phiến tử… Lợi dụng ta…”

“Công tử?” Vương Tam không hiểu ra sao, tay cũng không dám dừng lại.

“Đừng đẩy nữa, đau.” Nam nhân với một tay ra, muốn kéo ngọc thế đã đi vào gần nửa ra ngoài, nhưng dễ dàng bị Vương Tam chế phục.

“Công tử, phải đau mới có hiệu quả, chậm rãi sẽ quen thôi, hiện tại chịu khổ là vì sau này sẽ khổ ít hơn.”

Đối phương hình như không nghe ra, vẫn rất chống cự muốn đẩy cái thứ trong người ra. Vương Tam cảm thấy mình thật là buồn cười, giảng đạo lý với người đang say rượu làm gì không biết. Ông liền càng dùng sức đẩy vào.

“Cho tới giờ hắn căn bản chưa từng yêu ta, ta quá ngu ngốc… vậy mà lại không nhìn ra.”

Lực đạo phản kháng yếu ớt biến mất, Vương Tam không ngờ lại thấy hắn khóc.

Ông bỗng nhiên nghĩ người này rất đáng thương, nhưng lại không biết hắn đang nói gì, tuy vậy vẫn an ủi vài lời: “Hắn rất yêu ngươi, đừng khóc nữa.”

Ông đã là người thất tuần rồi, tự nhiên nói ra một chữ ‘Yêu’, trong lòng bỗng nao nao. Ông đã qua cái tuổi dây dưa không thôi này rồi, yêu hay là hối hận cũng vậy, bất quá là một đoạn hồi ức câm lặng dưới ánh trời chiều mà thôi.

“Ta nghĩ rất lâu, rốt cuộc cũng hiểu ra rồi… Đó chỉ là ỷ lại, căn bản không phải yêu. Hăn đem loại cảm tình này nói thành là hắn yêu ta, dùng để gạt ta, lợi dụng ta…”

Sao hắn lại có thể quên, khi xưa Tiết Lăng Phong dùng tiền mua hắn, muốn chính là một người có thể chiếu cố y, có thể đối tốt với y, yêu y thật sâu, tuyệt đối không rời khỏi y. Thế nhưng chính y lại chưa từng hứa hẹn sẽ đáp lại cái gì.

Hắn gần như dùng hết cuộc đời, mới nhận ra một chân tướng đơn giản như vậy.

Đó chỉ là ỷ lại, không phải là yêu. Vậy nên không có sự bao dung quảng đại, không có bình đẳng và tôn trọng, mới có nhiều ‘hẳn là’ và ‘không nên’ như vậy.

“Công tử,” Vương Tam thật không biết nên nói gì nữa, vì vậy đành phải dồn thêm sức vào tay, “Công tử, sắp tiến vào rồi, ngươi nhịn chút nữa.”

.

Tiết Lăng Phong đi tới phòng Nhị hộ pháp, sau khi y đẩy cửa vào, mới phát hiện trong phòng không chỉ có Nhị hộ pháp Dư Phàm ngồi chờ y, mà ngay cả Tứ hộ pháp Hoắc Quân cũng có ở đó. Hắn vẫn mang cái gương mặt vừa nhìn đã khiến người ta có ý e ngại, không chút biểu cảm nhìn vào Tiết Lăng Phong.

Tiết Lăng Phong cũng không hề gì mà nhìn lại hắn một cái, rồi xoay người hỏi Dư Phàm, “Chuyện gì?”

“Cái này… Trang chủ…” Dư Phàm mẫn cảm nhận thấy trong phòng hắn tràn ngập sự bất hòa giữa hai người kia, lấp đầy khí tức mang tính đối kháng, cho nên đến cười cũng có chút lấy lòng, “Trang chủ, cái này, trong trang có một vài quản sự đã biết ngài kín đáo cho Từ Hữu Tiến thôi việc, có chút bất mãn, gần đây cũng bắt đầu nghị luận nhiều hơn. Ta xem có đúng hay không…”

Tiết Lăng Phong vừa nghe liền ngắt lời nói: “Cái này ngày mai bàn tiếp đi, ngươi còn chuyện gì nữa?”

Dư Phàm nghe ngữ khí của Tiết Lăng Phong, chỉ biết trong lòng y đang rất buồn bực, đại khái căn nguyên là bởi vì Tứ hộ pháp nọ ngồi phía sau hắn không nói một câu nào, nhưng lại tản ra khí tức cường đại khiến người ta không thể bỏ qua.

Dư Phàm quay đầu lại nhìn lướt qua Tứ hộ pháp, rồi quay đầu nhìn một chút Tiết Lăng Phong đang lạnh lùng chờ hắn, thu lại nụ cười nói: “Là như thế này, một ảnh vệ của ta đào tẩu rồi.”

Tiết Lăng Phong nhíu mày, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, rất nhiều năm chưa từng nghe nói tới chuyện có ảnh vệ chạy trốn, thảo nào hôm nay gặp phải Hoắc Quân ở đây.

“Trốn lúc nào?”

Tiết Lăng Phong nhìn Dư Phàm, Dư Phàm còn chưa kịp mở miệng, trả lời y chính là người vẫn ngồi phía sau chưa nói một câu.

“Thời gian cụ thể còn chưa rõ lắm, thế nhưng thuộc hạ đã phái người đi bắt. Xuất hiện loại chuyện này, là do kỷ luật rời rạc, ta chuẩn bị triệu hồi tất cả ảnh vệ trong trang, quay lại Thiên Ảnh môn một lần nữa để chỉnh đốn. Thế nhưng…” Hoắc Quân bỗng nhiên có vẻ vòng vo, thanh âm cũng lớn hơn, “Thuộc hạ cho rằng gặp phải loại chuyện này, là bởi vì có người vi phạm kỷ luật trước, thế nhưng không bị nghiêm phạt thích hợp, trái lại còn được trang chủ dung túng che chở, vi pháp loạn kỷ (vi phạm, làm loạn kỷ luật), mới có thể dẫn đến kết quả như vậy!”

Sau khi Hoắc Quân nói xong, trong phòng không còn ai lên tiếng nữa. Hắn dùng ánh mắt cực kỳ bất mãn để trừng Tiết Lăng Phong, Tiết Lăng Phong đương nhiên cũng hoàn toàn đáp lễ hắn.

Dư Phàm thấy tư thế đó, vội vã đi tới trước mặt Tiết Lăng Phong cười làm lành nói, “Trang chủ, kỳ thực ý của Tứ hộ pháp cũng không phải là như thế…”

Tiết Lăng Phong không liếc Dư Phàm một cái, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Quân “Vậy ngươi nói cho ta biết hắn có ý gì!”

Hoắc Quân không tỏ ra yếu kém chút nào, ‘Đằng’ một tiếng từ trên ghế đứng dậy, “Ý của thuộc hạ chính là như thế! Hy vọng trang chủ có thể giúp đỡ thuộc hạ, nghiêm minh pháp kỷ, không nên tiếp tục vì tình riêng mà làm việc trái phép tắc nữa!”

“Hoắc Quân!”

Tiết Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi đi về phía Hoắc Quân, Dư Phàm vội vã ngăn y, còn vừa lôi vừa kéo y ra ngoài cửa.

“Trang chủ, trang chủ hôm nay đi đường xa trở về, nhất định đã mệt nhọc vạn phần, sao không nghỉ ngơi sớm một chút, những chuyện phí sức này để hôm khác bàn lại, hôm khác bàn lại.”

Dư Phàm kéo thẳng Tiết Lăng Phong ra tới ngoài cửa, vẻ mặt tươi cười, “Trang chủ, ngươi cũng biết Tứ hộ pháp là người tính vội vàng xao động, lại luôn nghiêm cẩn tự phụ, loại chuyện như là ảnh vệ chạy trốn, đương nhiên là khiến hắn thấy không biết để mặt mũi vào đâu, trong lòng khó tránh khỏi có chút tức giận, ngài không nên tính toán với hắn.”

Tiết Lăng Phong liếc hắn một cái, lại hung hăng nhìn Hoắc Quân ở trong phòng tướng mạo hung ác như môn thần, hừ lạnh một tiếng phất tay áo bỏ đi.

Sau khi Dư Phàm quay về phòng, bất đắc dĩ xua xua tay với Hoắc Quân, “Ngươi xem ngươi đây là làm chuyện gì? Ngươi nói với hắn như vậy, hắn có thể trả người lại cho ngươi? Không phải chúng ta đã nói là phải bàn luận cho tốt, phải nói cho tốt sao?”

Hoắc Quân hận rèn sắt không thành thép, ngồi xuống thở một hơi thật dài “Ta thật sự không có cách nào khác khống chế bản thân, ta không thể nhìn hắn y như cha hắn! Ảnh vệ là cái thứ gì? Như vậy có thể tính là người à? Nhưng sao hắn lại có hứng thú với bọn họ?!”

“Ta nghĩ trang chủ là muốn thứ mới mẻ, ảnh vệ kia của hắn quả thực cũng đẹp, nhưng ta nghĩ không có cái vẻ ngoài đó, trang chủ chơi mãi cũng sẽ chán, đến lúc đó tự nhiên sẽ trả người lại cho ngươi, mặc ngươi xử trí.”

Dư Phàm vẫn ở một bên khuyên giải an ủi, hắn không dám nói với Hoắc Quân, Tiết Lăng phong còn đưa ảnh vệ theo đi chơi một vòng Tô Châu.

“Ta đi đây.” Hoắc Quân không nói thêm nữa, đứng dậy đi tới cửa, lại xoay người nhìn Dư Phàm một cái “Hy vọng là như lời ngươi nói.”

.

Trên đường trở về, trời tối đen toàn bộ, ánh trăng đã chậm rãi mọc lên.

Dọc đường Tiết Lăng Phong đều hận đến buồn bực.

Năm xưa lúc y trở lại Bàn Long sơn trang, quét sạch rất nhiều người thế hệ trước ở trong trang, trong số ít những người lưu lại, có gã Hoắc Quân này.

Đó cũng là vì không còn cách nào khác, nếu như không phải vì chỉ có hắn biết phương pháp và bí dược huấn luyện ảnh vệ, thì với thái độ như hắn, phỏng chừng đã sớm bị Tiết lăng Phong cho chết mất xác rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio