CHƯƠNG
Dư Phàm cùng Tiết Lăng Phong ở ngoài nhà gỗ chờ hơn nửa đêm, lúc đầu thì hắn còn thử nói chuyện với Tiết Lăng Phong, nhưng sau thì đành bỏ cuộc vì liên tục không được đáp lại, chỉ yên lặng chờ ở bên kia cửa.
Đến hừng đông, rốt cuộc Tiết Lăng Phong mở miệng, “Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi thả hắn đi như thế nào?”
Dư Phàm ngẩng đầu lên, nhờ vào sắc trời hửng sáng, hắn phát hiện trong một đêm mà Tiết Lăng Phong thay đổi rất nhiều, uể oải và thống khổ như đã làm nam nhân này tan vỡ, khuôn mặt y như lá khô vàng rụng trong trời thu, hai mắt đầy tơ máu màu đỏ.
“Ba ngày trước, sau khi hắn ở Hình đường về, đêm đó đã ra đi rồi, ta đưa hắn tới cửa hông dưới chân núi.” Dư Phàm thành thật.
“Thật là ngươi? Ngươi mượn gan ai hả?”
Dư Phàm nghe Tiết Lăng Phong nói vậy, lập tức quỳ xuống đất, “Xin trang chủ thứ tội!”
Nhưng Tiết Lăng Phong lại không đáp lời, Dư Phàm không khỏi lén giương mắt nhìn y một chút, chỉ thấy nam nhân vẫn ngồi kia không nhúc nhích, ôm chặt lấy đầu, toàn thân đầy cảm giác thất bại vô lực, con mắt lại càng đỏ. So với là ai thả người, việc người kia đã thực sự ra đi mới chân chính làm y đau thương.
Vô thanh vô tức, không cho y bất cứ dự triệu gì, giống như sáng sớm mười năm trước, hắn bỗng nhiên biến mất khỏi cuộc sống của y.
“Lúc hắn đi có nói gì không? Có nói khi nào trở về không?”
Một trận gió thanh lãnh thổi xuyên qua nhà gỗ vắng vẻ, Tiết Lăng Phong cuộn chặt người lại, trong giọng nói đã không che giấu được ủy khuất và bất lực.
Rốt cuộc y cảm thụ được một cách rõ ràng, mười năm nay, địa vị của y thay đổi, tài phú của y thay đổi, y cao cao tại thượng, nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người, thế nhưng sự quyến luyến của y đối với người kia vẫn cắm rễ sâu trong linh hồn, ở nơi mà năm tháng vô pháp với tới được.
Y làm rất nhiều chuyện tổn thương hắn, bởi vì y cho rằng, chỉ cần là hắn, y vẫn có thể được tha thứ.
Dư Phàm đã thầm dự liệu các loại phản ứng của Tiết Lăng Phong, từ bắt hắn tới Hình đường lĩnh phạt, tới thẳng thắn một kiếm đâm chết hắn, nhưng không hề ngờ tới một Tiết Lăng Phong như vô hồn, ngồi đờ ra ở đây, nói câu có câu không.
Dáng vẻ đó của Tiết Lăng Phong, càng làm cho Dư Phàm nghĩ để Song Phi đi là đúng, rất nhiều người không thể có nhược điểm, thống khổ hiện tại rồi sẽ qua đi.
“Trang chủ à, hà tất phải thế? Hắn làm ảnh vệ ở Bàn Long sơn trang đã nhiều năm như vậy, thật vất vả Hoắc Quân mới cho hắn được tự do, hơn nữa ngài cũng có Tiểu An rồi, không còn mấy hứng thú với hắn, tốt xấu gì người ta cũng là một nam nhân, so với suốt ngày để cho Tiểu An khi dễ, còn không bằng để hắn đi đi cho xong…”
“Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!!!” Dư Phàm còn chưa nói xong, hắn không biết mình nói sai chỗ nào, Tiết Lăng Phong vừa rồi còn chán chường bỗng nhiên nhảy dựng lên. Tùy tiện nhặt lấy một hòn đá nhỏ, ‘viu’ một tiếng bay ra từ lòng bàn tay Tiết Lăng Phong, sát qua thái dương của Dư Phàm, rạch thành một đường.
“Cái gì gọi là ta không còn hứng thú với hắn nữa? Ngươi biết cái gì? ! Hắn đã phản bội ta, ta có bao nhiêu thương tâm ngươi có biết không?!! Ta có thể không giáo huấn hắn sao?! Ta muốn hắn xin lỗi ta, nhận sai với ta, quỳ xuống cầu ta tha thứ hắn, thề rằng hắn không dám nữa!”
Dư Phàm nghe mà sững sờ, Tiết Lăng Phong yên lặng một đêm đến giờ bạo phát trận cuồng loạn này khiến hắn ngay cả giơ tay lau đi vết máu trên thái dương cũng không dám.
“Nhưng hắn hoàn toàn không có phản ứng gì!!! Lại còn chối không nhận!!! Ngươi muốn ta phải làm sao hả?!” Tiết Lăng Phong hoàn toàn không phát hiện sự kinh hãi trong mắt Dư Phàm, trái lại bước từng bước tới gần, cuối cùng túm áo hắn lên, “Ta có thể đánh hắn? Dụng hình? Buộc hắn quỳ? Nhưng có ý nghĩa gì! Chính hắn không thừa nhận, ta ép buộc hắn thì còn có ý nghĩa gì? Ta chỉ có thể đi tìm người khác, ta nghĩ nếu hắn muốn sau này ở bên ta, thấy ta cùng một chỗ với người khác, ắt hẳn là sẽ phải có phản ứng gì đó chứ?”
“Vậy… vậy sao ngài… lại để hắn đi… hầu hạ Tiểu… Tiểu An…” Dư Phàm đã bị Tiết Lăng Phong siết tới không thở nổi.
Nhưng hắn không hỏi thì thôi, vừa hỏi liền bị bóp chặt hơn, “Vậy để hắn làm thị vệ mãi sao?! Tất cả đều tại ngươi! Ta có thể để hắn gác đêm sao? Ta có thể nhìn hắn đi đánh đánh giết giết, thương tổn chính mình sao?”
Dư Phàm túm lấy cánh tay Tiết Lăng Phong kéo ra ngoài, miễn cưỡng thở được một chút, “Vậy… vậy vì… vì sao ngài… không đối tốt với hắn một chút…”
Vừa nói xong, Dư Phàm bỗng thấy lực đạo trên cổ áo biến mất, Tiết Lăng Phong như là bị hắn nói trúng, lại vô lực bước quay về ngồi xuống ở lan can cửa, chân tay có vẻ luống cuống, trong miệng thì thào tự nói, hoặc như là đang hỏi Dư Phàm, “Rốt cuộc thì khi nào hắn trở về a.”
Dư Phàm đang nghĩ không biết có nên kể cho Tiết Lăng Phong nghe lời người kia nói lúc gần đi không, nhưng bỗng lại thấy Tiết Lăng Phong đứng lên, thần tình mờ mịt đi về hướng xuống núi.
Dư Phàm gọi y mấy tiếng, y cũng không quay đầu lại, Dư Phàm cho rằng y muốn chạy đi ra ngoài tìm người, liền lập tức đuổi theo, nhưng thấy Tiết Lăng Phong đi tới bên bàn đá chỗ ngã rẽ, liền ngồi xuống, nằm sấp lên bàn, vẻ mặt lạc tịch, con mắt nhìn về phía con đường nhỏ đi xuống chân núi.
“Trang chủ, trời sáng rồi, ngài không nên ngồi ở đây nữa, trở lại nghỉ ngơi đi, người của Dược đường sắp tới rồi.” Dư Phàm tới bên Tiết Lăng Phong, định đưa tay đỡ y dậy, nhưng chỉ một thoáng gương mặt Tiết Lăng Phong lại trở nên dữ tợn, giơ tay vỗ mạnh lên bàn, “Hắn dám chạy à! Tiện nhân chết tiệt! Đợi hắn trở về, ta không trừng trị hắn không được!”
“Trang chủ…”
Còn chưa nói xong, Dư Phàm lại trợn tròn mắt nhìn thấy Tiết Lăng Phong bỗng chốc khôi phục dáng vẻ héo hon, giống như một thứ đồ bị người ta vứt đi, hoang mang nằm sấp xuống nơi mười năm trước y đã từng bị bỏ rơi, nhỏ giọng gọi “Song Phi.”
Lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại uể oải bất chấn, trong mắt Dư Phàm, toàn thân Tiết Lăng Phong dường như đã thác loạn thần kinh rồi.
Nhận thấy người của Dược đường sắp tới nơi, Dư Phàm sợ y cứ tiếp tục như vậy mãi, suy nghĩ một chút, nói với Tiết Lăng Phong: “Trang chủ, Song Phi chỉ bất quá là một ảnh vệ, hắn đi cũng tốt, ở lại cũng tốt, thọ mệnh của ảnh vệ có hạn, hắn không thể làm bạn bên ngài mãi mãi, mong ngài vẫn nên lấy đại cục của Bàn Long sơn trang làm trọng, nếu hắn đã chọn ra đi, ngài cũng không nên nhớ nhung nữa.”
Tiết Lăng Phong lắc đầu, nặn ra một nụ cười cay đắng: “Ngươi không hiểu, ngươi cái gì cũng không hiểu, không có hắn, Bàn Long sơn trang cũng không còn ý nghĩa nữa.”
Nhiều năm trôi qua, y gần như đã quên mất năm xưa vì cái gì phải đoạt lại Bàn Long sơn trang, y khi đó, muốn cũng không phải là danh cùng lợi, phú quý cùng vinh hoa. Y chỉ làm theo lời Âu Dương Trường Hoành, yêu một người là phải cho hắn sống cuộc sống tốt nhất, không phải phiêu lạc khắp nơi, lưu vong khắp chốn.
Y chỉ muốn dùng Bàn Long sơn trang để làm một mái nhà cho hắn mà thôi, nhưng thật không ngờ, cái “nhà” này trái lại biến thành cái g nhốt đối phương, hắn luôn ở trong vòng chu cấp của y, nhưng vẫn không hạnh phúc.
Nụ cười của Tiết Lăng Phong dần dần héo hắt bên khóe môi, “E rằng từ giờ Bàn Long sơn trang chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Không có Bàn Long sơn trang, sẽ không có ảnh vệ, người nọ sẽ không gặp phải số phận như vậy, hai người họ cũng sẽ có kết cục khác đi.
.
Sinh nhật qua đi, ngày thứ bảy.
Mộ Dung Ly cuối cùng phải rời xa nơi nàng sống nhiều năm, tới Tây Vực nàng chưa từng đặt chân đến.
Trước khi đi, nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm tới nhà gỗ nhỏ cáo biệt Tiết Lăng Phong.
Từ sau khi Song Phi đi, nam nhân kia cứ đợi chờ ở đó một tấc không rời, không thì cũng ra ghế đá chỗ ngã rẽ ngồi cả ngày. Y hiếm khi nói chuyện với ai, chỉ lẩm bẩm với con khỉ gỗ còn dang dở trong lòng.
“Lăng Phong ca ca.”
Mộ Dung Ly đứng ở ngoài phòng gọi y, còn Tiết Lăng Phong ngồi ở trên lan can cửa gỗ.
Y đang cho con khỉ gỗ trong lòng ăn màn thầu, khỉ gỗ vĩnh viễn không thể há miệng, nam nhân chỉ là dùng màn thầu chạm chạm vào cái miệng nó, sau đó lại bỏ vào miệng mình, như là đang hoàn thành một nghi thức mà chỉ có y biết đến.
“Lăng Phong ca ca, muội phải đi rồi.” Mộ Dung Ly lại gọi lần nữa.
Tiết Lăng Phong ngẩng đầu lên, nhìn nàng một lúc, sau đó lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Đẹp lắm, đi rồi sau này phải sống cho tốt.”
Lần này đi xa, núi rộng sông dài, đường xá xa xôi, cho dù nàng muốn, có lẽ xuốt đời cũng không có khả năng trở lại. Đôi mắt Mộ Dung Ly đỏ lên, nhào vào lòng Tiết Lăng Phong ôm lấy y, “Cảm ơn, Lăng Phong ca ca, cảm ơn huynh.”
Cả đời nàng, nếu không phải nhờ nam nhân này, không có khả năng được hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhiều năm trước, nàng vốn chỉ là một tiểu cô nương muốn bán mình táng phụ, trong đêm tuyết lớn, dùng một miếng giấy nhỏ đề giá của mình, quỳ trên mặt đất chờ người mua, là nam nhân này nâng nàng dậy, đưa về Bàn Long sơn trang, cho đến hôm nay.
“Có gì đáng tạ ơn đâu, đừng khóc nữa.” Tiết Lăng Phong nâng cằm nàng lên, dùng ngón tay lau đi lệ ngân trên gương mặt nàng, trang dung tinh xảo tượng trưng cho chuyện vui, cho dù bị nước mắt thấm ướt, nhưng vì nguyên liệu tốt nên không phai nhạt chút nào.
“Lăng Phong ca ca, huynh đã cho muội cuộc sống tốt nhất, nếu không có huynh, thì không có A Ly ngày hôm nay.” Trong ánh mắt Mộ Dung Ly, liên tục phản chiếu khuôn mặt tiều tụy cực kỳ của Tiết Lăng Phong, nàng muốn đưa gương mặt mà có lẽ cả đời sẽ không được gặp lại này khắc sâu trong lòng, mang theo trong quãng đời sau này.
Tiết Lăng Phong nghe nàng nói vậy, trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “A Ly, muội ở đây thấy hạnh phúc chứ?”
“Hạnh phúc! A Ly thấy rất hạnh phúc!” Một Dung Ly gật đầu lia lịa, nàng chỉ có thể dùng động tác đó để báo đáp lại tất cả những gì nam nhân này đã dành cho nàng.
Tiết Lăng Phong xoa đầu nàng, cười nhàn nhạt: “Vậy là tốt rồi.”
Trên đường xuống núi, Mộ Dung Ly không ngừng quay đầu lại, thân ảnh Tiết Lăng Phong ngồi ở trên lan can gỗ càng lúc càng nhỏ trong tầm mắt nàng, càng xa càng thấy y cô độc.
.
Chạng vạng, Lý Ngọc Bạch tới nhà gỗ, thấy Tiết Lăng Phong vẫn ngồi chỗ cũ, ôm một con khỉ giả mà yên lặng đờ ra.
“Trang chủ, đã dùng bữa chưa?”
Tiết Lăng Phong chỉ là nhìn hắn, không nói lời nào. Lý Ngọc Bạch biết ý tứ của y, không thể làm gì khác hơn là đáp: “Vẫn chưa tìm được người.”
Nam nhân lại cúi đầu, không nói một từ, chỉ sờ đi sờ lại con khỉ trong lòng, càng ôm càng chặt.
“Trang chủ, ngài yên tâm, ngày mai ta sẽ tăng số người ra ngoài tìm kiếm, trên đường cũng đã dán bố cáo treo thưởng, ta nghĩ sẽ nhanh chóng có tin tức thôi, hay là ngài ăn chút gì đã…”
Lý Ngọc Bạch nói cả buổi như nói với không khí, cuối cùng từ bỏ, đi dọc theo sơn đạo trở về.
Lý Ngọc Bạch đi một lúc lâu, Tiết Lăng Phong vẫn ngồi đó không nhúc nhích, cúi đầu cẩn thận vuốt ve khỉ gỗ trong lòng, thì thào với nó, “Thất thất, ngươi đừng sợ, Song Phi sẽ trở về, hắn sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu.”