CHƯƠNG
Vui sướng phát tiết một phen khiến Tiết Lăng Phong ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới dậy.
Bầu trời đã trong, cảnh xuân soi sáng hoa hoa thảo thảo tại Bàn Long sơn trang. Rất nhanh, nơi đây sẽ rực rỡ sắc màu, dạt dào xuân ý.
Thế nhưng ảnh vệ vĩnh viễn ẩn trong góc phòng hắc ám, tựa như phù du, triêu sinh mộ tử (sáng sinh, tối chết, đại khái là đoản mệnh), ở trong bóng tối vượt qua một cuộc đời ngắn ngủi.
Tiết Lăng Phong đi tới bên cửa sổ, hướng về phía bóng râm dưới tàng cây xem xét, tiếng chuông vang lên rất khẽ, tuy không qua nổi thính giác nhạy cảm của Tiết Lăng Phong, nhưng không kết luận được vị trí cụ thể.
“Song Phi!”
Tiết Lăng Phong hô một tiếng, chỉ thấy một thân ảnh hắc sắc từ trên ngọn cây rơi xuống, đi tới quỳ trước cửa sổ phòng Tiết Lăng Phong.
“Chủ nhân.”
“Đây là Cửu đan ngọc lộ hoàn, ngươi ăn vào rồi điều tức vận công, nội thương tự nhiên sẽ khôi phục rất nhanh.”
Tiết Lăng Phong móc ra một dược hoàn màu đen, ném tới mặt đất ngoài cửa sổ, Song Phi đưa tay nhặt lên nuốt vào, cúi đầu nói “Cảm tạ chủ nhân.”
Tiết Lăng Phong gật đầu, chỉnh lý vạt áo của mình một chút, thị nữ đã ở ngoài gọi “Trang chủ, Âu Dương đại nhân ở đại đường chờ ngài đã lâu.”
“Đã biết.” Tiết Lăng Phong lên tiếng, khi y quay đầu nhìn ra ngoài, nam nhân bên cửa sổ đã tiêu thất vô tung vô ảnh.
Dưới cảnh xuân, không biết hắn lại đem bản thân ẩn náu ở chỗ nào.
Tiết Lăng Phong đi tới đại đường, nhìn thấy một người đầu buộc kim quan, thân mặc đại bào lam bạch viền vàng, khuôn mặt thanh tú, đang ngồi trên ghế uống trà.
“Âu Dương huynh, ngọn gió nào đưa ngươi tới Bàn Long sơn trang của ta vậy?”
Tiết Lăng Phong sải bước tới nghênh đón, trên mặt tươi cười hớn hở, như nghênh khách quý.
“Ai nha, Tiết trang chủ, ngươi để ta đợi thật là lâu!”
Đối phương buông chén trà, cũng cười hì hì đứng dậy, không chút cố kỵ đem tay đặt lên vai trái của Tiết Lăng Phong, hạ giọng ở bên tai y khẽ cười “Có phải đêm qua lại ở trong lòng mỹ thiếu nữ xinh đẹp nào lưu luyến quên về không?’
“Âu Dương huynh đừng chê cười ta.”
Tiết Lăng Phong cũng rất tùy ý đặt tay lên người đối phương, hai người sóng vai đi tới ngồi lên ghế, tình như huynh đệ. Rất nhanh, có thị nữ tới đem trà mới hãm vào nước cho họ.
“Đó không phải là chê cười mà, trên giang hồ ai chẳng biết Tiết trang chủ giấu rất nhiều mỹ nhân, ai ai tướng mạo cũng như thiên tiên!”
Tiết Lăng Phong nghe vậy cười ha hả vẻ hoàn toàn không để ý “Nếu Âu Dương huynh thích, có thể tùy ý chọn!’
“Ta cũng không dám đoạt thứ Tiết trang chủ yêu thích.”
Âu Dương Ngọc nhấc chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó cười có chút áy náy “Có điều lần này ta tới xác thực là có thứ cần. Tên ảnh vệ lần trước Tiết trang chủ tặng cho ta vài ngày trước bị người ta giết chết, thiếu phụ tá đắc lực này ta thấy có nhiều bất tiện, vậy nên không thể làm gì khác hơn là mặt dày tới đây cầu Tiết trang chủ lần thứ hai tương trợ.”
“Việc nhỏ này có gì đáng kể!” Tiết Lăng Phong nghe xong lập tức hào sảng phất tay “Không phải chỉ là một ảnh vệ thôi sao, lần này ta cho ngươi hai người nữa, thế nào?”
“Như vậy, tiểu đệ thực sự là vô cùng cảm kích!” Đối phương vội vã đứng lên chắp tay tạ ơn.
“Đâu có gì, ha ha ha ha!” Tiết Lăng Phong vẫn cười không thèm quan tâm.
Nhưng người hiểu quy củ của Tiết Lăng Phong biết thừa y tuyệt đối không làm việc buôn bán gì mà bị lỗ cả, biểu hiện bên ngoài tuy giao tình cùng ngươi tốt, nhưng trao đổi đồng giá là không thể miễn.
Chỉ có điều, thứ dùng để đổi không nhất thiết phải là vạn quán kim ngân.
“Tiểu đệ lần này tới đây, cũng có một vật tặng trang chủ.”
Âu Dương Ngọc đương nhiên là biết quy củ của Tiết Lăng Phong, chỉ thấy hắn lấy từ trong bao quần áo tùy thân ra hai cây nến hương, đặt trước mặt Tiết Lăng Phong.
Tiết Lăng Phong thấy xong nhìn thoáng qua Âu Dương Ngọc, hai người trao đổi một ánh mắt, song phương lập tức minh bạch món giao dịch này đã đạt thành.
“Âu Dương huynh quá khách khí rồi, ngươi ta có giao tình, hà tất phải câu nệ như thế.” Tiết Lăng Phong cười lắc lắc ngọc phiến trong tay.
“Vẫn nên, vẫn nên mà. Sau này còn mong được Tiết trang chủ chiếu cố. Trang chủ nếu có chỗ nào dùng được tiểu đệ, chỉ cần châm ngọn nến hương đó, trong vòng ba ngày, ta tất sẽ tới tương trợ.”
Hai người vẫn nói mấy lời khách sáo, Tiết Lăng Phong sai hạ nhân cất nến hương đi. Hai cây hương nến đó cũng không phải vật phổ thông, hương nến có màu lam, đốt lên khói sẽ không tiêu tan, có thể hình thành một luồng khói hướng thẳng tận trời.
Mà Âu Dương Ngọc cũng không phải người tầm thường, hắn vừa chính lại vừa tà, không có tiêu chuẩn đạo đức phân minh, cũng không đứng về bất cứ phe nào. Hắn y thuật khôn khéo, có người nói không bệnh gì không chữa được, không thương nào không trị nổi.
Nhưng hắn yêu thích vân du tứ hải, thần long kiến thủ bất kiến vĩ, trên giang hồ có nhiều danh môn chính phái, ma giáo tà đạo muốn mời hắn tới chữa bệnh, nhưng bất đắc dĩ căn bản không tìm được hắn.
Nhưng chỉ cần có được lam mặc hương nến hắn bí chế, bất luận là ai, một khi châm nến, hắn tất sẽ cứu giúp.
Hai ảnh vệ đổi lấy hai cây hương nến, Tiết Lăng Phong thấy không thiệt. Y thích bảo vật, cũng thích kết giao với kỳ năng dị sĩ trong chốn giang hồ.
Buôn bán đạt thành xong, Tiết Lăng Phong mang theo Âu Dương Ngọc tới Thiên Ảnh môn lấy ảnh vệ.
Thiên Ảnh môn ở bắc diện của Bàn Long sơn trang, quanh năm âm lãnh mà ẩm ướt, không gặp ánh dương quang. Toàn bộ Bàn Long sơn trang đều là cảnh xuân tươi đẹp, chỉ có nơi đây tuyết đọng không tan, lạnh thấu xương tủy.
Võ công của Âu Dương Ngọc cũng không cao, hàn khí như vậy làm hắn đông lạnh tới run rẩy.
“Âu Dương huynh, hãy nhẫn nại trong chốc lát.”
Tiết Lăng Phong móc lệnh bài ra, hướng gác cửa phân phó “Lấy hai người.”
Đại môn huyền thiết cao chín trượng của Thiên Ảnh môn hé ra một cái khe, gió lạnh từ trong thổi ra lại càng sương giá, cuốn tung tuyết đọng trên mặt đất nhảy múa trong không trung, Âu Dương Ngọc lạnh tới độ hắt xì liên tục, co co kéo kéo đại bào của hắn. Hắn không biết có phải là mình sinh ra ảo giác hay không, hắn thấy từ trong đại môn u ám đó không ngừng truyền ra tiếng gào khóc và tiếng kêu thét thảm thiết như đang thụ hình, loáng thoáng cả tiếng đao kiếm va chạm.
Tuy Âu Dương Ngọc chẳng tà cũng chẳng chính, nhưng tốt xấu gì cũng là người hành nghề y, nghe loại thanh âm này, khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Cũng may hai người không phải chờ bao lâu, Tứ hộ pháp Hoắc Quân đã mang theo hai ảnh vệ luồn qua khe cửa chỉ lọt một người mà đi tới.