Đã hơn ba tháng trôi qua, anh vẫn không tìm thấy một chút tung tích gì của cô dù đã sai rất nhiều thuộc hạ đi tìm.
Nếu trước đây anh sáng suốt, biết suy nghĩ thấu đáo thì bây giờ mọi chuyện đâu thành ra như vậy.
Và có lẽ anh đã rất vui vẻ đón sinh nhật cùng cô và kể cả...đứa con chưa chào đời của hai người.
Mọi năm sinh nhật của anh được tổ chức rất hoành tráng tại khách sạn, nhưng năm nay anh đã dẹp mọi thứ vì chẳng còn tâm trí.
Giờ đây anh không về nhà nữa mà ở tại khách sạn vì nếu về nhà anh lại phải đắm chìm trong men rượu thì mới mong không nghĩ về cô nhưng càng ngày anh càng uống lại càng tỉnh, càng nhớ cô nhiều hơn nên anh không về căn nhà đó để không phải nhìn cảnh nhớ người.
Ba mẹ anh đã biết được tất cả mọi chuyện, chính anh đã kể cho họ để thú tội và nhận lỗi.
Họ rất xót xa trước những gì cô phải chịu đựng và cũng trách mách anh rất nhiều nhưng điều quan trọng bây giờ là phải tìm được cô...
Tại biệt thự của Hàn phu nhân:
- Thục Tâm ơi mẹ mua món con thích về cho con rồi nè! _ Vừa nó Hàn phu nhân vừa gõ cửa phòng cô...
- Mẹ về rồi...con nhớ mẹ chết đi được.
_ Cô mở cửa tươi cười ra rạng rỡ rồi ôm lấy Hàn phu nhân.
- Mẹ cũng rất nhớ con gái! _ Bà xoa đầu cô.
Hai mẹ con cùng nhau ngồi trên ghế sofa cười nói vui vẻ.
- Mẹ bận rộn như vậy mà vẫn nhớ tới con, con cám ơn mẹ! _ Cô thủ thỉ.
- Ầy! Con bé này, mẹ con chúng ta khó khăn lắm mới được trùng phùng.
Đã là mẹ con thì không được khách sáo, hở một tí là nói tiếng cám ơn nghe xa cách quá! _ Trách móc đầy yêu thương.
- Con biết rồi thưa mẹ...Bây giờ con chỉ còn mẹ là người thân duy nhất..._ Mắt cô bỗng rưng rưng...
- Con ngoan...giờ con đã có mẹ...mẹ sẽ cho con mọi thứ mà trước đây mẹ không thể...
tháng trước...
- Hôm nay ta vừa đi mua cho con vài bộ đầm mới, ta thấy chúng rất hợp với con, con mặc vào trong sẽ rất đẹp đấy...
- Con cám ơn Hàn phu nhân!_ Cô hạnh phúc.
- Con mặc vào cho ta ngắm thử xem có vừa vặn không.
Cô khoác lên người những bộ đầm mà hàn phu nhân đích thân lựa chọn cho mình.
Cô xoay một vòng cho Hàn phu nhân xem thì bỗng.
- Thục...Tâm...con đứng yên...cho ta xem..._ Hàn phu nhân run giọng.
Tay bà đặt lên vai cô, nói chính xác là bà đang chăm chú nhìn vào cái bớt hình con bướm trong chẳng khác gì một hình xăm ở vai cô.
Bà xoay người cô lại rồi ứa nước mắt.
- Hình con bướm...từ đâu con có...
- Thưa phu nhân...từ khi mới sinh ra nó đã ở trên người con.
_ Cô ngạc nhiên không biết chuyện gì.
- Cha...mẹ con đâu..._ Bà gặng hỏi.
- Con...!không biết...con chỉ có một người ba nuôi.
Ông ấy rất yêu thương con...
Nghe đến đây, Hàn phu nhân ôm chằm lấy cô khóc nức nở.
- Hàn phu nhân...người sao vậy...
- Chính là con...không thể sai được...con chính là đứa con gái bé bỗng đã thất lạc trong vụ tai nạn xe năm ấy của ta...
Bà nghẹn ngào kể cho cô nghe về sự việc kinh hoàng xảy ra khoảng năm về trước.
Trước đây Hàn phu nhân vốn là một trong những thiếu nữ xinh đẹp nhất làng, trong một lần tình cờ về làng của bà chơi cùng vài người bạn chí cốt ba ruột của cô đã phải lòng bà từ cái nhìn đầu tiên.
Hai người yêu nhau và thề hẹn.
Ông có việc phải quay về thành phố để giải quyết chuyện công ty, lúc đó bà đã mang thai cô.
Sau khi bà sinh con xong thì ông cho người về làng đón bà lên thành phố đoàn tụ nhưng trên đường xe băng qua khu vực đèo thì đã xảy ra tai nạn...!khi bà tỉnh lại thì mọi người nói chẳng tìm thấy đứa con gái bé bỗng chỉ vừa tròn tháng tuổi của bà đâu cả.
Ông an ủi bà cố gắng vượt qua nỗi đau...nhưng chỉ vài năm sau đó ông phát hiện mình mắc căn bệnh ung thư máu thời kỳ cuối...ông bàn giao toàn bộ tài sản kể cả công ty đá quý lại cho bà.
Một người phụ nữ thôn quê nay phải chịu nỗi đau mất con mất chồng lại phải một mình chèo chống gánh vác cả một công ty...nhưng cuối cùng sau bao chông gai bà cũng đã làm được, đã đưa công ty vươn lên tầm cao thế giới và trở thành một vị chủ tịch quyền lực như bây giờ...suốt bao năm qua...bà chưa bao giờ ngừng tìm kiếm cô vì bà luôn tin rằng con gái của bà vẫn còn sống...!ông trời đã không phụ lòng bà...
- Từ nay con đã có ta bên cạnh, con sẽ được đặt đúng vị trị là một tiểu thư nhà họ Mai...
- Tiểu thư? Họ Mai? _ Cô tròn xoe mắt.
- Phải! Từ nay Song Lam tiểu thư của Mai gia đã trở về.
_ Bà nắm lấy tay cô mỉm cười đầy hạnh phúc..