Anh bỏ ra ngoài phòng khách ngồi, anh suy nghĩ về việc anh vừa làm với cô.
Tại sao anh lại khó chịu khi thấy cô đi cùng người đàn ông khác mà lại còn nói cười vui vẻ.
Tại sao anh lại rất muốn an ủi cô, lại đau lòng khi biết cô bị người khác xúc phạm thân thể.
Chẳng lẽ anh có tình cảm với cô.
- Không! Tuyệt đối không! Mình không thể có tình cảm với cô ta!
Sáng hôm sau khi anh thức dậy thì không thấy cô trong phòng.
Anh ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp.
Cô đã thức từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho anh.
- Anh dậy rồi sao.
Vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng nha anh.
- Sao chưa đi học?
- Hôm nay em được nghỉ.
- Vậy...
- Sao anh...
- Tối nay cô rảnh không?
- Tối nay em rảnh, có gì không anh?
- Vậy cô đi dự tiệc với tôi.
Khách sạn tổ chức tiệc kỷ niệm năm thành lập không đưa cô theo người ta lại thắc mắc.
- Những nơi đó sang trọng lắm, em...!_ Cô vui mừng nhưng e ngại.
- Cô đi thay đồ đi.
- Để làm gì vậy anh!
- Cô cần có thêm vài thứ để đi dự tiệc.
Anh đưa cô đến shop quần áo, cửa hàng trang sức và salon tóc để biến cô trở thành một mũ nhân sang trọng và đầy quý phái.
Chiều xong việc anh trở về nhà đón cô, trước mặt anh bây giờ là một nữ thần xinh đẹp đến mức chỉ cần nhìn một lần là không muốn bỏ đi.
Ngày thường cô đã đẹp, nhưng hôm nay lên đồ dạ hội sang trọng cô lại càng quyết rũ hơn.
Cô mỉm cười nhìn anh khiến lòng anh rạo rực.
Đến khách sạn cô khoác tay anh bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng.
Ai nấy đều trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp tuyệt vời của cô.
Biết bao chàng công tử ở đó đã bị cô hút hồn mất rồi.
Trong bữa tiệc có rất nhiều người đến chào hỏi cô, mời rượu cô.
Anh phải đi tiếp chuyện với khách hàng nên không thể đứng cạnh cô suốt được.
Bỗng có một anh chàng lãng tử bước đến bên cô:
- Chào người đẹp, anh là Dĩ Thiên chủ tịch tập đoàn KIDO về thực phẩm.
Rất vui khi gặp em.
- Chào anh.
- Cô mỉm cười ngọt ngào.
- Anh chưa từng thấy cô gái nào đẹp bằng em.
Em có sẵn lòng khiêu vũ cùng anh không.
- Xin lỗi anh...em không biết khiêu vũ.
- Anh sẽ chỉ cho em! - Vừa nói hắn vừa nắm tay cô hòa vào tốp người đang khiêu vũ.
- Em thật sự không thể khiêu vũ...
- Ui da! - Cô vừa đạp lên chân hắn.
- Em xin lỗi anh, em không cố ý...
- Không sao, em cứ từ từ là được.
Bỗng cô vấp ngã về phía sau, hắn đỡ lấy eo cô, theo phản xạ cô ôm lấy cổ hắn.
Lúc này anh đang tiếp khách hàng nhìn thấy vội đi đến kéo cô ra rồi nhìn thẳng vào mặt hắn mắt thì nảy lửa...
Chương
Anh nhìn Dĩ Thiên đầy tức giận:
- Anh làm ơn tôn trọng chút đi!
- Tôi làm gì mà thiếu tôn trọng?
- Ở đây có rất nhiều cô gái sao lại phải khiêu vũ với người đã có chồng!
- Anh hơi làm quá rồi đó! Tôi chỉ muốn khiêu vũ với cô ấy chứ có làm gì thất lễ! Anh đang say hay là anh đang ghen vậy Lâm Tổng?
Câu nói đó khiến anh như bừng tỉnh " Ừ nhỉ! Sao mình lại như vậy, mình đang ghen sao?"
Y Loan đứng gần đó đã chứng kiến hết mọi chuyện, cô ta bước đến gần anh:
- Anh có thể khiêu vũ cùng em không Tổng giám đốc?
Anh nhìn cô ta rồi khẽ gật đầu.
Nhưng khi cô ta đưa tay về phía anh thì anh quay sang nắm lấy tay Thục Tâm rồi nói với cô ta: " Anh xin lỗi" sau đó anh kéo Thục Tâm đi về hướng phòng làm việc của anh.
Cô ta tức giận, mắt nhìn theo như muốn ăn tươi nuốt sống Thục Tâm.
Dĩ Thiên thấy thế bật cười:
- Tổng giám đốc của cô khó hiểu thật! Chắc cô phải vất vả vì anh ta hơn bị nhiều đấy!
Cô ta tức giận bỏ đi trước lời nói đó và nghĩ thầm: " Mày giỏi lắm Diệp Thục Tâm, mày xem thường lời tao nói! Được rồi, mày chờ đó!"
Anh đưa cô vào phòng làm việc của anh rồi nhìn chằm chằm vào cô khiến cô hoảng sợ:.
Truyện Nữ Phụ
- Anh...anh sao vậy Vĩnh Ân...
Anh tiến và phía cô, cô lùi lại, lùi lại rồi không thể thể lùi được nữa vì lưng cô đã chạm vào tường.
Anh đặt tay lên tường, mặt anh dần kề sát mặt cô và rồi...anh hôn cô...hôn thật say đắm...cô cố đẩy anh ra nhưng càng chống cự anh lại càng hôn mãnh liệt hơn.
Môi cô thật mềm mại, anh cảm thấy đôi môi ấy ngọt ngào như kẹo.
Anh cắn môi cô đến chảy máu khiến cô đau đớn nhưng vẫn không thể đẩy anh ra....