Buổi tối diễn ra trong không khí hoà thuận vui vẻ, duy chỉ có Huyền Trần giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng chẳng làm ảnh hưởng gì đến tâm tình đoàn tụ của mọi người.
" Phụ thân, người uống một chén đi!" - Không sợ chết, tiểu tử hướng nam nhân áo trắng nâng cao chén rượu trong tay.
" Tiểu tử ngươi là muốn hôm nay cố tình chuốc say ta sao?" Nam nhân một thân áo trắng tiếp lấy chén rượu một ngụm uống cạn, khàn khàn hỏi lại.
" Hắc hắc, phụ thân người thế nào lại đi hiểu sai ý tốt của ta như vậy? Tiểu Hi bất quá là muốn cùng phụ thân uống chút rượu tẩy trần, xoá đi hết những mệt mỏi trên đường thôi. Nào nào, mẫu thân tôn kính người cũng mau dùng bữa ..." Vì sợ người kia dùng mắt thần giết chết, Tiểu Hi liền gắp một đũa thức ăn hướng bát mẫu than mà bỏ vào, tiếp đó lại gắp một đũa khác thả vào bát của phụ thân hắn. Đương nhiên, cũng không tránh được cùng những người khác trêu đùa một phen. Sau khi bị chuốc đôi ba chén ra trò mới có thể dễ dàng lui xuống dưới, Huyền Hi phát hiện ra huynh muội hai người này có chút bất thường.Bưng ly rượu, dời bước tiến đến, Huyền Hi hỏi: "Đại ca, Băng Nhi, các ngươi thế nào lại không dùng bữa nha?"
"Nhị ca, ngươi cũng là tới mời rượu ta sao?"Không hồi đáp Huyền Hi vấn đề vừa nãy, Huyền Băng lanh lẹ cầm lên ly rượu, vừa mới đưa tới khoé môi lại bị một bàn tay khác đoạt đi.
" Để ta kính ngươi!" Huyền Trần cầm ly của Huyền Băng uống cạn, còn tự lấy bầu rượu trước mặt tiếp tục rót đầy .
"Đại ca ngươi..."Huyền Hi có chút không phản ứng kịp, thì Huyền Trần đã cạn sạch cả ly.
" Ba cốc kia là vì ngươi mà tẩy trần."
Tiếng nói thì ngừng lại nhưng động tác rót rượu vẫn còn chưa chấm dứt, Huyền Trần nhìn chất lỏng vàng nhạt sóng sánh trong cốc, mắt lại đảo một vòng. Coi thường những cặp mắt chung quanh, không khí bỗng chốc hạ xuống thấp.Huyền Trần một cốc rồi một cốc đổ hết vào miệng.
"Đại ca!"Huyền băng thấy không có người ngăn cản Huyền Trần tuỳ hắn uống thả cửa, thật sự nhìn không được liền lên tiếng ngăn lại. Tuy rằng mẫu thân nói muốn đại ca ghen tỵ mới thực hiện gian kế này nhưng nhìn thấy Huyền Trần tự ngược mình như vậy thì không đợi kế hoạch bắt đầu, nàng đã thấy quặn đau trong lòng rồi.
"Băng Nhi, đại ca hi vọng ngươi có thể tìm được người chồng thật tốt." Huyền Trần lại rót rượu thấp giọng chúc, cố nén đau đớn trong lòng , nói ra lời nói trá voi lương tâm .
"Đại ca!" Bỗng Huyền Băng sống lưng như cứng lại, Huyền Hi chỉ muốn dọa Huyền Trần vì làm muội muội tổn thương. Thực chất hắn vẫn rất sùng bái đại huynh, chỉ vì giúp đỡ Huyền Băng làm nên chuyện hắn mới dùng chiêu khích tướng này. Nếu như hắn không ra tay chắc hẳn Huyền Băng sẽ rất thương tâm, chẳng lẽ hắn dương mắt thấy cả nhà vì bọn họ mà u ám, không vui sao.
" Lời nói đó là thật tâm của ngươi sao?" Huyền Băng bật dậy, đá văng ghế ,đẩy Huyền Hi đăng đứng tránh giữa hai người ra, run rẩy thanh âm chất vấn.
Thấy Huyền Băng khuôn mặt trăng bệch, Huyền Hi vội vàng ớt giữa can thiệp:" Băng nhi, ngươi đừng nghe đại ca, hắn uống say nên ăn nói lung tung đấy....."
"Nhị ca, không cần người nói thay , ta chỉ muốn hỏi hắn!"Huyền băng hít sâu một hơi, chỉ Huyền Trần khép hờ mắt gia tăng âm lượng nói, "Ngươi nói tất cả là thật lòng sao?"
"Băng Nhi, đại ca khẳng định là uống say mới nói những loại lời này..." Huyền Hi cố gắng muốn điều tiết không khí, lại nghe đến bên cạnh Huyền Trần ra một tiếng: " Ừm! " Cũng đứng lên, Huyền Trần đặt chén rượu xuống bàn, nhìn Huyền Băng hai mắt mở to, khàn khàn phun ra một chữ duy nhất.
"Là?"Trong phút chốc, Huyền Băng cảm thấy chính mình tựa là bị sấm đánh trúng vậy, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ . Không, nàng không tin Huyền Trần lại nói thật , nàng nhất định là nghe lầm .
"Ừm "Huyền Trần tiến lên một bước,
đứng trước mặt nàng, khẳng định lại một lần nữa.
"Ngươi nói là?"Huyền băng ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem trước mặt mình người đó có phải thật là người
mà nàng đã yêu thương bấy lâu không?! Sao trước đây vì cái gì mà thương yêu nàng, sủng nịnh nàng nhưng giờ đây lại buông lời tàn nhẫn? Nàng thật không đam tin đây là sự thật.
"Ừm "Khẽ gật đầu, Huyền Trần khẳng định nói, "Ta rất thương yêu muội nên ta hi vọng ta có thể gả muội cho một người lương thiện cũng thương muội như ta."
"Đại ca!" Huyền Hi vội vàng tiến lên ngăn chặn lời nói của Huyền Trần, hắn không muốn vì những câu chữ vô tình kia mà khiến bảo bối bị tổn thương.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Tiểu Hi, ta là thật tâm hi vọng Băng Nhi có thể gả cho người có gia cảnh tốt."Huyền Trần nhếch miệng cười chua chát, nói mà như thế nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn ngược lại.
" Được."Lần nữa hít sâu một hơi, Huyền Băng nhắm mắt lại, đáp ứng.
Buông ra cánh tay Huyền Trần mà nàng đang giữ, Huyền Hi biết rằng muội muội tâm tình đang bất thường liền lên tiếng: "Băng nhi ngươi nói cái gì? Ngươi biết đại ca hắn không phải thật muốn muội tùy tiện gả cho tên mèo tên chó nào đó, muội có hiểu không?"
" Biết, nhị ca à, muội biết chứ, cái gì muội cũng đều biết rồi." Mở to đôi mắt đã điểm hồng, Huyền Băng nghĩ tại sao nàng yêu hắn nhiều năm như vậy vì cớ gì giờ đây lại chỉ nhận về toàn cay đắng cùng bi thương, "Muội biết muội sai, ngay từ đầu muội đã sai ... Nên tỉnh ngộ thôi..."
Huyền Hi chăn lại lời nói của nàng, nỗ lực muốn cứu vãn cục diện:"Không phải đâu, Băng nhi..."
" Không, nhị ca, đại ca nói rất đúng." Huyền Băng nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nhìn qua đối diện mẫu thân mở miệng: " Nương, người quyết định đều đúng, Huyên Băng sẽ chấp nhận mọi an bày của nương, hài nhi tin rằng người sẽ không tuỳ tiện gã con cho tên mèo tên chó nào."
"Băng Nhi, muội không cần nói nói nhảm, ngươi biết lấy chồng là chuyện..."Huyền Hi lời nói còn chưa xong, Huyền Băng đã mở miệng.
"Đa tạ đại ca chúc phúc, Băng Nhi chắc chắn tìm thấy hạnh phúc của mình. Thời gian trước do tuổi nhỏ thiếu suy nghĩ nên phạm nhiều lỗi lầm cũng nhờ có đại ca đứng ra ganh vác. Huyền Băng thân thể không tốt, thỉnh phụ thân cùng mẫu thân tha thứ, tiểu nữ xin được phép cáo lui trước." Cố gắng gượng để nói hết mọi suy nghĩ, Huyền Băng kiềm nén để nước mắt không tràn khỏi khoé mi, quay người rời khỏi nhà ăn.
Nhìn thấy thân ảnh màu trắng vội vàng biến mất, Huyền Trần biết nàng đang đi tìm một nơi để có thể thoải mái khóc to, nhịn xuống ý muốn đuổi theo, hắn ngồi trở lại ghế dựa, tiếp tục vì chính mình rót rượu.
Nên buông tay thôi, đã nhiều năm như vậy, Băng nhi do bị cổ độc xâm nhập, buông tay nàng là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Chính là, vì sao ngực hắn lại đau? Đau đến tê tâm liệt phế,phải chăng đây là thứ cảm giác mà người đời đem ra so sánh?
Hắn và Băng Nhi ... Từ giờ cho đến mãi về sau nàng vĩnh viễn không còn thuộc về hắn nữa.
Phải uống! Chẳng phải nhất chén giải tiêu sầu sao? Say, say thì sẽ quen hết mọi chuyện. Hắn liền rót liên tiếp hết ly này lại ly khác để khỏa lấp nỗi đau tận xương tuỷ.
Băng nhi... Tình yêu vĩnh cửu của đời hắn.... Say rồi sẽ quên hết thật sao?