Thảm kịch năm đó qua đi, liệu người ngoài vẫn còn nhớ hay đã quên? Đau lòng trong lễ đám tang, thắp cho Mạc Khương một nén nhang lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng ba ngày sau lại có ai còn nhớ đến hình ảnh của nam nhân đó không? Chỉ duy nhất có một người trong cuộc là không bao giờ quên được anh...cậu phải tự sống trong dằn vặt cùng hối hận vì những năm xưa mình đã làm
Kỳ Nhiên biết mình sai rồi... Yêu thương vụt tắt, nỗi nhớ về anh ngày ngày đều ùa về để hành hạ cậu. Thậm chí ngay cả trong giấc mơ cậu cũng khóc, cậu nhìn thấy anh đứng ở trong đám lửa vẫy tay chào tạm biệt mình... Những lúc như vậy, họ Kỳ chỉ biết suy nghĩ
- Anh nói em phải sống cho thật tốt? Nhưng mà không có anh em biết phải sống thế nào đây? Người từng ở bên cạnh giờ đi xa rồi. Mạc Khương, đánh mất anh là điều tồi tệ nhất em từng làm, nếu như năm đó đừng cố chấp, thì có phải bây giờ chúng ta đã có kết cục khác hay không?
Quá khứ đau thương, hiện tại không thể sửa sai khiến Kỳ Nhiên một năm qua từ người bình thường trở thành một kẻ mắc bệnh trầm cảm nặng. Cậu trả lại nhẫn cưới cho Chính Huyết, hai người cuối cùng cũng chia tay chia tay. Lễ tang của anh qua đi thì cậu lại tuyên bố không thừa kế công ty nữa mà là ở nhà học nấu ăn.. Mỗi ngày lại nấu một món khác nhau, sau đó bỏ vào hộp giữ nhiệt, dắt chiếc xe đạp ra, chậm chầm đạp về phía ngoại ô thành phố, nơi chôn cất thi thể của Mạc Khương
Ngày ngày cứ đến buổi trưa, vài người sống ở gần đó lại sẽ thấy một thanh niên đi chiếc xe đạp màu trắng đến đây chăm lo cho một phần mộ của người đã khuất, hết đặt hoa rồi lại xớt đất nhổ cỏ, sau đấy lại bày ra một món ăn nhỏ, ngồi ở bên cạnh ngôi mộ đó ăn ngon lành
Hôm nay vẫn vậy, cậu theo thói quen mà làm những công việc kia. Mọi thứ xong đâu vài đấy thì lại mang hộp giữ nhiệt có đựng món gà hầm thuốc bắc ra trước di ảnh của anh, múc đầy một chén nhỏ đẩy về phía trước, còn mình thì lại lặng lẽ ăn hết nhưng phần còn lại
Nhìn bên trong đã trống rỗng, nước mắt lại trào ra. Kỳ Nhiên đưa tay lên chạm bức ảnh có một nam nhân đang cười được khắc trên bia đá, miệng thì thầm nói một mình
- Mạc Khương..canh gà này là em hầm từ tối hôm qua đến giờ đó..anh ăn có ngon không? Chứ em thấy nó thật đắng mà... Cũng đã gần một năm rồi nhỉ? Đợi em nhé...ngày đó sắp tới rồi..
Cha mẹ của Kỳ Nhiên từ sau khi vụ bị kịch đó qua đi cũng không còn dùng tiền đi du lịch vòng quanh thế giới nữa. Hai người chỉ một mực ở nhà vừa lo cho con rồi lại quản công ty. Nhìn Kỳ Nhiên sáng đi chiều về như vậy, họ cũng chỉ biết nén chua xót trong lòng. Chứ không thể làm gì hơn được cho cậu
Tiết trời đã bắt đầu vào thu, bỗng nhiên có một ngày Kỳ Nhiên không còn đi ra mộ của Mạc Khương nữa, mà là cười cười ngồi trước mặt hai người bọn họ thưa
- Cha! Mẹ...con muốn đi nghỉ mát một vài ngày cho đầu óc được giải vây có được không?
Hai ông bà nhà họ Kỳ nghe con mình cuối cùng cũng chịu đi chơi thì vui lắm, lập tức đồng ý ngay. Chưa đến ba ngày sau Kỳ Nhiên đã thu xếp hành lí ngồi trên máy bay để đến thành phố Y, nơi có căn nhà nhỏ cậu đã âm thầm nhờ người thiết kế và xây giống hệt biệt thự bốc cháy năm đó
Ban đêm ở ngoại ô thành phố Y rất yên tĩnh, Kỳ Nhiên bận một thân đồ thật đẹp, tay cầm bật lửa chơi đùa. Ánh mắt vô cự nhìn kim đồng hồ chạy tích tắc tích tắc, miệng khẽ đếm theo kim giây
- ........... Haha Mạc Khương, anh chờ em có lâu không? Không cần phải sợ cô đơn nữa đâu... Em đến với anh đây... Chờ Kỳ Nhiên này nhé
Lời vừa dứt thì đồng hồ đã điểm đúng h phút, cậu khẽ nở nụ cười mãn nguyện mà cho bật lửa rơi tự do xuống sàn nhà, ở phía là xăng đã được đổ đầy khắp nhà từ khi nào không hay... Bây giờ lại bắt nhịp được với thứ nguy hiểm cho nên bốc cháy rất nhanh.... Ngọn lửa lan tỏa khắp mọi ngóc ngách... Kỳ Nhiên vẫn ngồi im trên ghế với khuôn mặt bình thản, mặc kệ ngọn lửa đã dần dần đốt cháy đến bản thân mình.... Tròn lòng thỏa mái nghĩ rằng cuối cùng cậu cũng chờ đến được khoảnh khắc này rồi
Ngày tháng năm
Bi kịch một năm trước bây giờ lại được tái diễn một lần nữa