.
Thứ bảy.
Hôm nay là ngày nghỉ, Kiều Sanh không định tới công ty mà muốn ở nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.
Nhưng chuyện đời thường không như ý, đang yên đang lành thì y nhận được điện thoại từ người đại diện của Hoắc An Đạt.
Ngày mai Hoắc An Đạt sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn toàn quốc, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhưng hôm nay thì xảy ra sự cố bất ngờ: Vốn là địa điểm dựng sân khấu đã chọn xong nhưng phía chủ cho thuê lại đột nhiên hủy hợp đồng, nói là muốn hợp tác với một nghệ sĩ khác.
Chuyện này rất nghiêm trọng, Kiều Sanh đành phải tới công ty đàm phán với đối phương.
Kiều Thục Lệ và người đại diện của Hoắc An Đạt đã tới trước y, ngay cả người vốn không cần tới như Hoắc An Đạt cũng đã tới.
Còn đối phương chỉ cho luật sư của mình đến.
Bốn người đi vào tòa nhà Tinh Quang.
Do là thứ bảy, ở Tinh Quang ngoài bảo vệ trực cổng ra không có ai khác, trông khá vắng vẻ. Trong phòng họp ở lầu một, hai bên tranh luận sôi nổi, đều không thỏa hiệp, phía chủ thuê thà hủy hợp đồng cũng không cho bọn họ thuê sân bãi, nhưng mấy hôm trước Tinh Quang đã trang trí xong sân khấu, khán đài, nếu giờ đổi địa điểm, chưa kể sẽ tổn thất tiền tài, mà càng khó ăn nói với các fan đã mua sạch vé.
Ngay từ đầu Kiều Sanh đã biết là bị đối thủ phá rối, nhưng vì không có chứng cớ nên không tiện vạch mặt.
Hai bên tranh luận không ngừng.
Bất ngờ, cả tòa nhà rung chuyển dữ dội.
Kiều Sanh hoảng hốt, rồi ngay lập tức định thần lại.
Có động đất!
Mọi người đều hoảng sợ, chạy nhanh về phía cửa.
Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước.
Mặt đất vừa rung chuyển ko bao lâu, trần nhà đột nhiên rơi sập xuống, mới đó cả tòa nhà đã sụp đổ.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, không có điềm báo trước. Trần nhà chỉ sụp một nửa, lúc đó Kiều Sanh và Hoắc An Đạt đang đứng ở giữa, hai người phản ứng rất nhanh, trần nhà vừa sụp xuống cả hai đã theo phản xạ bật lùi ra sau, nên thoát nạn. Người đại điện của Hoắc An Đạt và luật sư của bên kia thì chậm hơn, bị đống xi măng đè trúng. Kiều Sanh và Hoắc An Đạt muốn kéo hai người họ qua nhưng vẫn không kịp.
Vừa trấn tĩnh lại, phản ứng đầu tiên của Kiều Sanh chính là tìm Kiều Thục Lệ: Lúc nãy cô vào nhà vệ sinh một mình.
Nhưng, vừa quay đầu qua, y đã bị một khối đá vụn rơi trúng làm bất tỉnh…
Lúc tỉnh lại, xung quanh y tối đen như mực, đưa bàn tay lên cũng không thể nhìn thấy năm ngón.
Đầu Kiều Sanh rất đau, y đưa tay sờ, cả bàn tay đầy chất lỏng dinh dính.
Máu…
Kiều Sanh nhíu mày, muốn gượng dậy, nhưng y phát hiện mình không thể nhúc nhích. Quanh y đều là gạch đá đang đè lên người y.
Kiều Sanh cử động chân, vẫn còn có thể động đậy, cũng không thấy đau.
Chắc là không bị thương…
Kiều Sanh thở dài, cẩn thận di chuyển cơ thể, muốn thoát ra khỏi đống gạch đá đang đè lên người y.
Vừa nhúc nhích, chân trái y nhói lên một cái, dường như có vật gì đó rất nhọn cắt vào chân y.
Kiều Sanh đành nằm im.
Không khí dưới đống đổ nát có hạn, Kiều Sanh dần cảm thấy khó thở.
Dường như đầu y vẫn còn đang chảy máu…
Tình hình không khả quan lắm, nếu cứ kéo dài như vậy sợ là không bao lâu nữa y sẽ hôn mê, rồi từ từ sẽ tắt thở.
Kiều Sanh không muốn ở đây chờ chết.
“Hoắc An Đạt, Thục Lệ, hai người còn sống không?” Y la lớn.
Dường như không gian quanh đó bị ngăn cách, tiếng của Kiều Sanh bị giam ở một khu vực rất nhỏ.
Cảm giác rất đè nén.
Xung quang im ắng, không có tiếng đáp lại.
Tâm trạng Kiều Sanh dần trở nên nặng nề, chẳng lẽ chỉ còn mình y sống sót?
Tòa nhà Tinh Quang đã có lịch sử mấy chục năm, nó được xây dựng vào thời kỳ Trung Quốc vừa đổi mới. Ban đầu chỉ là một khu nhà bình thường, cho tới mười năm trước mới xây dựng thành trụ sở công ty Tinh Quang, tính ra thì cũng chỉ là bán kiên cố. Lúc tiếp nhận Tinh Quang, Kiều Sanh từng có ý di dời địa điểm công ty, nhưng vẫn chưa chọn được nơi mới, hơn nữa y liên tục gặp biến cố, cho nên kế hoạch di dời đành gác lại mà chỉ tạm thời duy tu, để sau này tính tiếp.
Không ngờ lại gặp phải trận động đất chết người thế này…
Trước đó, hầu như không ai lường trước tình huống này. Thành phố Y không nằm trong khu địa chấn, trong lịch sử cũng chưa từng nhắc về vụ động đất nào ở đây và những nguyên nhân chủ quan khác mà tạo thành kết quả hiện tại.
Nghĩ thông mọi chuyện, Kiều Sanh thấy chán nản với sự chủ quan trước đó của mình.
Không biết qua bao lâu sau, có tiếng sột soạt vang lên cách đó không xa, âm thanh làm Kiều Sanh đang mơ màng tỉnh táo lại.
Có người còn sống…
Kiều Sanh mừng thầm, vội vàng lên tiếng: “Hoắc An Đạt, là anh phải không?”
“Là tôi, Kiều tổng, anh vẫn còn sống!” Dường như Hoắc An Đạt cũng rất vui, giọng có hơi khàn khàn, có lẽ là vừa mới tỉnh lại.
“Ừm!”
“Tình hình bên anh thế nào rồi?”
“Vẫn ổn, chỉ là chân đang bị kẹt, không thể cử động thôi!”
“Đừng vội, anh chờ một lát, để tôi qua đó!”
“Anh cẩn thận một chút!”
Suốt một khoảng thời gian khá lâu sau đó, Kiều Sanh cứ thế nằm im, chờ Hoắc An Đạt tới cứu.
Có tiếng gạch đá va chạm vang lên đằng trước, sau đó là tiếng thở của Hoắc An Đạt.
Là những âm thanh duy nhất vang lên ở nơi này.
Kiều Sanh có phần lo lắng.
Thường sau động đất sẽ có dư chấn, nếu giờ xảy ra dư chấn, hậu quả đúng là khó lường. Xem ra cả tòa nhà Tinh Quang đều sụp đổ hết rồi, gạch đá ở phía trên có thể rơi trúng người bọn họ bất cứ lúc nào.
Tảng đá che phía trước bị lấy ra, có ánh sáng lọt vào.
Ở trong bóng tối khá lâu, đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng, mắt y cay xè, theo phản xạ vội nhắm hai mắt lại.
Hoắc An Đạt lấy gạch đá đè trên người y ra.
Thì ra thứ ghìm chân y lại là một cây cốt thép, chĩa ra từ đống xi măng vụn, đầu nhọn hoắt, nếu nó xuống thấp một chút nữa là sẽ đâm vào chân trái Kiều Sanh.
Hoắc An Đạt cẩn thận lấy cây thép ở hai bên ra, cuối cùng Kiều Sanh đã có thể hoạt động tự do.
Hoắc An Đạt dùng di động soi sáng, Kiều Sanh lại không mang theo điện thoại, nên chiếc di động ấy đã trở thành dụng cụ phát sáng duy nhất của hai người.
Dưới ánh sáng mỏng manh ấy, Kiều Sanh nhìn Hoắc An Đạt.
Đầu tóc bù xù, cả người đầy bụi bẩn, bên má trái còn có mấy vết thương, máu và bụi quện cả vào nhau, dính hơn nửa gương mặt, nhìn vào có chút kinh khủng.
Nhưng phỏng chừng lúc này trông y còn nhếch nhác hơn cả anh ta.
Hai người bắt đầu dọn dẹp gạch đá, tìm lối thoát ra.
Nhưng vị trí không gian chung quanh đã thay đổi, ngay cả mình đang ở nơi nào bọn họ cũng không biết, làm sao tìm được hướng ra.
Tìm tòi hơn nửa buổi trời đều vô ích, cả hai đành ngừng lại.
“Xem ra chỉ có cách chờ cứu hộ thôi!” Hoắc An Đạt nói.
Kiều Sanh không lên tiếng.
Hai người đều im lặng.
Xung quanh tĩnh mịch, âm thanh duy nhất chính là tiếng hít thở của hai người.
Bầu không khí rất nặng nề, giống như đây là địa ngục.
Sau đấy, Hoắc An Đạt muốn gọi điện cầu cứu, nhưng di động hoàn toàn không có sóng, sau khi thử mấy lần, anh đành bỏ cuộc.
Ngay cả chút hi vọng cuối cùng cũng tan biến…
…
Không biết qua bao lâu sau, lại có tiếng người vang lên.
Giọng rất nhỏ, nếu không tập trung sợ là không thể nghe được.
Kiều Sanh dỏng tai để nghe, sau khi xác định đó không phải ảo giác, y vội hô: “Thục Lệ, là em sao?”
“Là em, A Sanh!”
“Tình hình bên em sao rồi?”
“Vẫn ổn, không có bị thương, nhưng em bị nhốt trong phòng vệ sinh rồi!” Có lẽ vì chướng ngại vật quá nhiều, giọng của Kiều Thục Lệ rất nhỏ, nhưng cảm giác vẫn rất bình tĩnh.
Đột nhiên Kiều Sanh sực nhớ là cạnh nhà vệ sinh có một lối đi thẳng tới tầng hầm đỗ xe.
Có lẽ có thể thoát ra từ nơi này…
Đi theo hướng âm thanh của Kiều Thục Lệ phát ra, Kiều Sanh và Hoắc An Đạt bắt đầu di chuyển qua phía bên đó. Quanh đó có nhiều gạch đá, hai người phải vòng tới vòng lui mấy bận mới mở được một lối nhỏ. Nhiều lần bị tắc lại, nhưng cũng may là càng gần nhà vệ sinh, chướng ngại vật càng ít, hai người cũng dễ dàng dọn đường hơn.
Kiều Sanh nhớ nhân viên trong công ty từng bảo là, cả tòa nhà này, nơi rắn chắc nhất chính là nhà vệ sinh, bởi vì giám đốc cũ của công ty từng bảo nhà vệ sinh cả công ty quá sơ sài nên cho người sửa lại, lúc đó Kiều Sanh còn tưởng rằng đó chỉ là nói đùa.
Trên thực tế đúng là như vậy, trong khi phòng ốc cả công ty đều bị phá hủy, thì nhà vệ sinh lại chẳng hư hỏng bao nhiêu, nhất là nơi gần bồn rửa tay, đi tới được nơi này hai người mới có thể thở phào một hơi.
Dọn đống xi măng chắn ngay cửa, hai người đem Kiều Thục Lệ ra ngoài.
Kiều Thục Lệ không bị thương gì, ngoài vẻ mặt chỉ hơi tái đi vì hoảng sợ, tuy nhiên cô vẫn còn rất bình tĩnh.